Ma thuật - Bài Poker Xếp Trận.
Chiến binh cơ giáp đột nhiên nhận ra tình hình bất ổn, động cơ tăng tốc gầm rú khởi động, đèn báo hiệu gắn trên thân máy sáng lên ánh sáng xanh lam trong vắt. Nó muốn lùi lại, nhưng đã quá muộn, năm mươi tư lá bài poker như những lưỡi dao sắc bén chia thành bảy tám hàng bay vụt ra, nhắm thẳng vào các khớp nối yếu ớt của nó!
Tình huống khẩn cấp, chiến binh cơ giáp theo bản năng giơ hai tay lên, một màn chắn điện tử trong suốt màu xanh lam nhạt hiện ra trước mặt tạo thành hình tổ ong.
Những lá bài poker chứa đựng sức mạnh ma thuật, liên tiếp va chạm vào màn chắn phòng thủ, phát ra tiếng "bốp bốp". Vài lá bài đầu tiên có số thứ tự nhỏ hơn đều vỡ vụn thành các mảnh dữ liệu màu xanh lam, nhưng những lá bài lớn tiếp theo lại mượn lực của lá bài trước, tạo ra các vết nứt trên màn chắn!
Vút!
Cuối cùng, hai lá Joker phá vỡ màn chắn, như thể có ý thức mà vẽ một đường cong trên không trung, chém mạnh vào khe hở khớp vai phải của chiến binh cơ giáp!
Chỉ một chiêu đã bị phế bỏ một cánh tay robot, nếu chiến binh cơ giáp có cấp bậc cao hơn, gần với con người hơn, thì lúc này chắc chắn mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng nó.
Đối diện là con rối nổi tiếng khắp Vương quốc, hiếm có trên toàn quốc, một ảo thuật gia cấp chín với chiến công lừng lẫy!
Đối diện là con rối nổi tiếng khắp Vương quốc Búp Bê, hiếm có trên toàn quốc, một ảo thuật gia với chiến công lừng lẫy!
Chiến binh cơ giáp không dám lơ là, hệ thống tấn công nhanh chóng khóa vị trí của ảo thuật gia, pháo đài phía sau lưng vươn ra, liên tiếp bắn ra vài quả đạn pháo, không nhắm vào ảo thuật gia, mà phong tỏa tất cả các đường né tránh xung quanh anh ta. Đồng thời, pháo laser trước ngực tích tụ năng lượng, ba giây sau, một chùm sáng xanh chói lọi bắn ra!
Đối mặt với kẻ thù như vậy, tuyệt đối không thể nương tay, ngay từ đầu phải dốc toàn lực!
Đứng giữa làn đạn và khói bụi của vụ nổ, ảo thuật gia dường như không còn đường lui, nhẹ nhàng búng tay.
Một tấm màn đen xuất hiện từ hư không, rơi từ trên trời xuống, bao phủ lấy hắn. Khoảnh khắc tiếp theo, tia laser xanh xuyên qua tấm màn, tạo ra một lỗ thủng lớn đường kính một mét ở giữa tấm màn, nhưng phía sau tấm màn trống rỗng, ảo thuật gia đã biến mất không một dấu vết!
Ma thuật - Người Biến Mất.
Anh ta sẽ xuất hiện ở đâu?
Chiến binh cơ giáp lập tức kích hoạt hệ thống cảm biến nhiệt, quét toàn bộ môi trường xung quanh. Trước, sau, trái, phải, không có gì cả.
Anh ta đâu rồi?
"Tách."
Tiếng búng tay vang lên giòn tan, theo hướng tiếng động phát ra, chiến binh cơ giáp lập tức ngẩng đầu lên.
Giữa không trung phía trên, ảo thuật gia mặc lễ phục đuôi tôm đột nhiên xuất hiện ngồi lơ lửng, đầu ngón tay bùng lên một ngọn lửa nhỏ. Anh ta dùng động tác châm thuốc lá để châm lửa vào đầu sư tử bạc trên cây gậy phép, tay kia nắm lấy đoạn giữa cây gậy xoay nhanh một vòng. Trong vòng tròn tàn ảnh của cây gậy phép, ánh lửa lóe lên, vô số mảnh vỡ trắng như tuyết hình cánh hoa hồng bắn ra từ tia lửa, sau đó như lông chim rơi xuống, nhẹ nhàng bay lượn. (App TYT)
Tuyết lông vũ bay lả tả, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ. Ngay sau đó, từ mỗi chiếc lông vũ vươn ra một con chim bồ câu trắng vỗ cánh, bay về phía chiến binh cơ giáp!
Ảo thuật - Bồ Câu Lửa.
Đàn chim trắng muốt, không hề yếu ớt và vô hại như vẻ ngoài của chúng. Đôi cánh của mỗi con chim bồ câu đều là một cặp lưỡi dao bạc, xoáy tròn tạo thành một tấm lưới như máy cắt. Số lượng lớn và tốc độ nhanh chóng của những con chim khiến chiến binh cơ giáp khó lòng chống đỡ, lớp vỏ ngoài của cơ giáp nhanh chóng bị va chạm làm lõm, vỡ, thậm chí còn phát ra tia lửa điện và khói.
Chiến binh cơ giáp gầm lên một tiếng, nhanh chóng lùi lại, cuộn tròn các chi để bảo vệ bộ phận cốt lõi, đồng thời hai bên vai hạ xuống, lộ ra hai nòng súng. Một tiếng nổ lớn vang lên, hai nòng súng đồng thời bắn ra, đạn ghém trộn lẫn thuốc súng và mảnh sắt nổ tung không phân biệt địch ta, đẩy lùi đàn chim bồ câu như máy nghiền.
Bùm bùm bùm, những con bồ câu bị bắn trúng lần lượt hóa thành pháo hoa và ruy băng màu sắc nổ tung, bay lượn khắp bầu trời.
Lúc này, ảo thuật gia lơ lửng đứng đối diện với chiến binh cơ giáp. Anh ta vung tay, vậy mà lại bắt được vài mảnh sắt lẫn trong đạn ghém giữa không trung, năm ngón tay khép lại.
Ngay sau đó, vài hạt trong suốt màu cầu vồng rơi ra từ kẽ ngón tay anh ta. Anh ta xòe bàn tay ra, những viên đạn có thể khiến bất kỳ ai cũng máu me be bét ấy vậy mà lại biến thành một nắm kẹo cầu vồng đủ màu sắc.
Ảo thuật gia nắm hai tay lại, nắm chặt nắm kẹo cầu vồng trong lòng bàn tay, đống kẹo như cát vụn ngay lập tức kết hợp thành một khối Rubik sáu mặt.
Cùng lúc đó, bầu không khí xung quanh chiến binh cơ giáp đột nhiên thay đổi. Hai mươi bảy ô vuông kết hợp với nhau, cắt không gian xung quanh nó thành từng mảnh, nhốt nó trong một khối Rubik khổng lồ.
Ma thuật - Khối Rubik Cầu Vồng.
Lộng lẫy, kỳ dị, nguy hiểm, đó là những gì mà các cư dân khác của Vương quốc Búp bê nhận xét về cách chiến đấu của ảo thuật gia.
Anh ta có thể tạo ra kỳ tích từ hư không, cũng có thể biến sức mạnh của kẻ thù thành của mình. Khả năng của anh ta bao gồm tấn công mạnh mẽ, dịch chuyển tức thời khó nắm bắt, đặt bẫy kỳ lạ và cắt không gian gần như không thể hóa giải, vân vân. Ngay cả nhà vua cũng từng đích miệng thốt lên rằng, trở thành kẻ thù của anh ta là một điều cực kỳ rắc rối.
Thật là khó có thể tưởng tượng được. Trong thời khắc sinh tử này, chiến binh cơ giáp lại có một thoáng lơ đãng. Người đàn ông ẩn náu ở khu Tây kia rốt cuộc có sức hút gì, mà có thể thuần hóa được một ảo thuật gia như vậy, khiến anh ta phản bội Vương quốc Búp bê, phục vụ cho một con người tầm thường?
Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu?
"Quả nhiên là búp bê cấp chín, ngài ảo thuật gia." Chiến binh cơ giáp trầm giọng nói: "Từ tận đáy lòng tôi thật sự khâm phục sức mạnh của ngài.”
Hệ thống âm thanh của nó bị hư hại do lưỡi dao của đàn bồ câu trắng, giọng nói ngắt quãng, xen lẫn tiếng dòng điện rè rè chói tai.
"Tôi phải thừa nhận rằng, nếu phải chiến đấu, dù có mười người như tôi cũng không phải là đối thủ của ngài. Nhưng như ngài đã nói, tôi có khả năng xé rách không gian mà tất cả búp bê trong Vương quốc đều không thể sánh bằng, nếu tôi nhất quyết muốn rời khỏi đây, ngay cả lồng giam khối Rubik của ngài cũng không thể ngăn cản tôi.”
Lời vừa dứt, nòng pháo tích năng trên ngực nó lại lóe sáng điện quang, bắt đầu nạp năng lượng. Khác với ánh sáng xanh thuần túy khi tấn công, lần này tia điện lóe lên trong nòng pháo của nó là những vòng cung điện màu tím đen kỳ dị.
Ảo thuật gia thấy hành động tích tụ năng lượng của Pháo Laser Siêu Không Gian, nhưng lại không có ý định ngăn cản, chỉ khẽ gật đầu tán thành: “Quả thật là vậy.”
“Vậy thì.” Năng lượng đã đầy, Pháo Laser Siêu Không Gian của chiến binh cơ giáp sắp khai hỏa: “Tôi xin phép cáo lui trước. Ngài hãy bắt đầu chuẩn bị tận hưởng cuộc sống lưu vong bị truy sát khắp Vương quốc đi.”
Hồ quang màu tím đen bành trướng, phá vỡ không gian, nuốt chửng rào cản không gian của khối Rubik.
"-Khoan đã!"
Một giọng nói không thuộc về bất kỳ con rối nào, đột nhiên vang lên trong lãnh địa của chiến binh cơ giáp.
"Tao cho phép mày rút lui rồi sao?!”
Thiếu niên đeo mặt nạ quỷ đỏ, cố hết sức chui ra từ đống đổ nát do trận chiến tạo nên, phủi mạnh bụi đất trên người.
Ma thuật - Chiếc Mũ Thỏ Trắng, hiệu ứng giải trừ.
Thiếu niên một tay phủi quần áo bẩn thỉu, tay kia giơ cao, trong lòng bàn tay nắm một chiếc điều khiển từ xa cỡ lớn.
Nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa trong tay cậu, chiến binh cơ giáp chấn động mạnh, ngay cả giọng nói điện tử cũng thay đổi: "Chết tiệt! Các ngươi vậy mà-?"
"Tích" một tiếng, Bất Kiến Hàn dùng ngón cái ấn nút điều khiển. Ngay lập tức, chiến binh cơ giáp đông cứng tại chỗ, Pháo Laser Siêu Không Gian màu tím đen biến mất không dấu vết. Chiến Binh cơ Giáp như bị đóng băng thời gian và không gian, cứng đờ giữa đống đổ nát, chỉ có thể kinh sợ và tức giận trừng mắt nhìn con người không biết từ đâu xuất hiện này.
“Bọn tao đã chuẩn bị nhiều hơn một cách để thuyết phục mày.” Bất Kiến Hàn huýt sáo, tung hứng chiếc điều khiển từ xa lên xuống: “Trước tiên là dùng lý lẽ, sau đó là dùng vũ lực. Nếu bị đánh mà vẫn không thay đổi ý định, thì trực tiếp dùng điều khiển từ xa khống chế. Còn về ý muốn của mày, dù là đồng ý hay không đồng ý, chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét của bọn tao.”
Trên đường đến lãnh địa của chiến binh cơ giáp, Biên Cừu đã nói rõ kế hoạch thu phục chiến binh cơ giáp về phe mình với Bất Kiến Hàn.
Cho dù là xét về tính chất đặc biệt của năng lực, hay về sức chiến đấu, chiến binh cơ giáp đều xứng đáng được xếp vào hàng búp bê cấp tám. Nhưng cấp bậc của nó lại dừng ở cấp bảy, bởi vì nó có một nhược điểm chí mạng- là một búp bê điện tử, nó bị điều khiển bởi điều khiển từ xa. ( truyện trên app T Y T )
Khi điều khiển từ xa không có mệnh lệnh, nó có thể hoạt động theo ý muốn của mình, nhưng khi điều khiển từ xa phát ra lệnh, lệnh đó chính là mệnh lệnh mà nó phải tuân theo đầu tiên.
Biên Cừu biết nhược điểm này của nó, cũng nghe nói nó cất giấu chiếc điều khiển từ xa quan trọng nhất của mình trong lãnh địa, vì vậy đã nhét Bất Kiến Hàn vào trong mũ, biến thành thỏ trắng, mang cậu vào lãnh địa của nó. Ban đầu, Biên Cừu trò chuyện vui vẻ với chiến binh cơ giáp, sau đó xảy ra tranh chấp, kịch liệt chiến đấu, nhưng tất cả đều là để chuyển hướng sự chú ý của chiến binh cơ giáp, kéo dài thời gian cho Bất Kiến Hàn tìm kiếm điều khiển từ xa.
Bất Kiến Hàn may mắn hoàn thành nhiệm vụ, trong khoảng thời gian Biên Cừu câu giờ cho cậu, quả nhiên đã tìm thấy chiếc điều khiển từ xa quan trọng này.
Cậu như tìm được một món đồ chơi mới lạ, cúi đầu nghiên cứu các chức năng của từng nút bấm trên điều khiển từ xa: "Thú vị thật đó, không ngờ có ngày mình lại được lái Gundam. Đây quả thực là giấc mơ thời niên thiếu nhiệt huyết mà!”
Chiến binh cơ giáp căm hận trừng mắt nhìn cậu, phát ra tiếng điện tử đứt quãng: "Đừng đắc ý! Đồng bọn của ta... nhất định... sẽ..."
"Đồng bọn?" Bất Kiến Hàn hỏi ngược lại, thuận tay chỉ về phía sau: "Mày đang nói đến con thỏ màu hồng trong nhà mày à?”
“Đúng! Búp bê thỏ cô ấy…”
Đống đổ nát sau lưng Bất Kiến Hàn rung chuyển vài cái, những mảnh đồ nội thất vỡ vụn bị đẩy ra, một con thỏ màu hồng chui ra từ bên trong.
Một cục bông hồng tròn trịa, trên tai thắt nơ bướm hồng. Nó phủi bụi trên lông, cơ thể đột nhiên phình to ra, trong vòng ba giây từ một chú thỏ con có thể nằm gọn trong lòng bàn tay, biến thành một con thỏ hồng khổng lồ cao hơn hai mét, đi bằng hai chân, người đầy máu.
“Xin lỗi nhé.” Bất Kiến Hàn nói tiếp lời còn dang dở: “Điều khiển từ xa của mày là do cô ta dẫn tao đi tìm đấy.”
Chiến binh cơ giáp trừng mắt nhìn búp bê thỏ với vẻ không dám tin.
“Xin lỗi anh yêu.” Búp bê Thỏ nói, nó có giọng nói ngọt ngào trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài to lớn đáng sợ, nói chuyện nhỏ nhẹ: “Em và anh có mục tiêu khác nhau.”
Nó giơ hai cánh tay vụng về, không có móng vuốt, tháo đầu xuống.
Nói chính xác thì nó không phải là búp bê thỏ, mà là một bộ trang phục búp bê thỏ to lớn, nặng nề màu hồng, kiểu thường xuất hiện trong công viên giải trí để phát bóng bay cho trẻ em. Bên trong bộ trang phục là khung kim loại nâng đỡ hình dạng và một thi thể bê bết máu, không nhìn rõ mặt mũi và vóc dáng.
Nó thò bàn tay vào đống thịt nát hôi thối, lục lọi một lúc, lấy ra hai thứ dính đầy máu, lau sạch trên người.
Bất Kiến Hàn sững sờ.
Cậu miễn cưỡng nhận ra hình dạng của hai thứ đó, là hai chiếc mặt nạ. Một chiếc mặt nạ bằng kim loại, chảy dòng ánh sáng xanh lam như mạch điện. Một chiếc mặt nạ hóa trang dạ hội, với một bông hoa hồng màu hồng phấn nở rộ trên hốc mắt trái.
Cậu nhìn chiến binh cơ giáp rồi lại nhìn búp bê thỏ với vẻ không thể tin được, gọi ra hai cái tên: “Cánh Tay Thép? ... Long Sa Bảo Thạch?!”
"Quả nhiên cậu biết chúng tôi." Búp bê thỏ nói, sau đó nó lại nhìn chiến binh cơ giáp: "Đây là thứ cuối cùng tôi giữ lại khi còn là con người, trực giác mách bảo tôi rằng nó dường như là một loại dấu hiệu, vì vậy tôi vẫn luôn tìm kiếm và tiếp cận những người cũng sở hữu chiếc mặt nạ này. Chiến binh cơ giáp, tôi tự nguyện trở thành người dẫn dắt cậu sau khi cậu được tái sinh, luôn giữ mối quan hệ hữu nghị với cậu, cũng là vì lý do này.”
Miệng chiến binh cơ giáp khẽ mở, mấp máy, nhưng không phát ra tiếng.
Búp bê thỏ lại nói với Bất Kiến Hàn: “Nếu tôi đoán không nhầm thì khi tôi còn là con người, tôi và cậu, ừm và cả các cậu nữa chắc là thuộc cùng một tổ chức, đến đây có mục tiêu nhất định phải hoàn thành, tôi muốn biết đó là gì. Về việc bản thân mình đến từ đâu, là loại tồn tại gì, tôi vẫn luôn rất tò mò. Nếu cậu có thể đưa ra câu trả lời làm tôi hài lòng, để tôi giúp đỡ cậu hoàn thành mục đích của cậu, cũng không phải là không thể nha?”
Ý muốn của cô ấy rõ ràng như vậy, Bất Kiến Hàn ngược lại có chút do dự: “Cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Lựa chọn giúp chúng tôi, đồng nghĩa với việc phản bội Vương quốc Búp bê đấy.”
Búp bê thỏ lắp đầu: “Tôi đã giúp cậu tìm thấy điều khiển từ xa của chiến binh cơ giáp, thành ý như vậy vẫn chưa đủ à?”
“Ờ... được rồi. Nếu cô thật sự muốn nghe, đổi chỗ khác đi, tôi sẽ kể cho cô nghe tất cả những gì tôi biết.”
Biên Cừu khép tay lại, khối rubik biến mất trong lòng bàn tay anh ta. Anh ta lướt xuống bên cạnh Bất Kiến Hàn, khẽ nói với cậu: “Cẩn thận có âm mưu đấy.”
Bất Kiến Hàn suy nghĩ một lát, trả lời: “Không sao đâu, tôi có cách để phán đoán lời cô ta nói là thật hay giả.”
Cậu lấy con búp bê vải ra từ túi quần: “Đây là một con búp bê vải thần kỳ, câu trả lời của nó đều là thật, nhưng nó chỉ trả lời sai so với câu hỏi.”
Bất Kiến Hàn hắng giọng hỏi: “Búp bê thỏ thật lòng muốn giúp tao sao?”
Búp bê vải ủ rũ đáp: “Cô ta đang lừa anh đó, búp bê không thể nào giúp đỡ con người đâu.”
“Linh hồn con người của cô ta có phải được kế thừa từ Long Sa Bảo Thạch không?”
“Không phải, mặc dù cô ta mặc bộ da thỏ hồng, nhưng linh hồn lại là một gã đàn ông thô kệch cao hai mét tám.”
Cánh tay búp bê thỏ nổi gân xanh.
"Cô ta sẽ không làm hại em đâu nhỉ?”
"Cô ta chỉ cần một giây là có thể đấm anh thành bánh thịt."
"Tao lại thấy cô ta chỉ cần một giây là muốn đấm mày thành bánh thịt." Bất Kiến Hàn càu nhàu với con búp bê vải rách nát, quay đầu lại hỏi Biên Cừu: "Như vậy anh đã yên tâm chưa?”
Biên Cừu nhướn mày hứng thú: “Thú vị thật, đây là một con búp bê vải bị nguyền rủa... Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy loại nguyền rủa khiến búp bê chỉ có thể nói dối thế này.”
“Ừ hừ.” Bất Kiến Hàn khẽ hừ một tiếng, chuẩn bị cất búp bê vải đi.
Nhưng ngay sau đó, cậu như thể nhớ ra điều gì, khóe môi ẩn giấu dưới mặt nạ khẽ nhếch lên với vẻ tinh quái, đột nhiên chỉ vào Biên Cừu rồi hỏi búp bê vải một câu: “Anh ấy nói là yêu tao từ cái nhìn đầu tiên, là thật sao?”
Búp bê vải rách nát vẫn ủ rũ nói: "Giả đấy, anh ta đang lừa anh đó. Trên đời làm gì có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên."
Bất Kiến Hàn: "Tao đã nói rồi mà, ha ha ha..."
Bất Kiến Hàn: "... Hả?"
Biên Cừu nhìn cậu với vẻ như cười như không.
Sống lưng Bất Kiến Hàn lạnh toát, rùng mình một cái, nhanh chóng nhét búp bê vải rách nát vào túi quần với đầu hướng xuống dưới.
Bầu không khí nhất thời trở nên hơi ngại ngùng.