Tiếng thét chói tai khiến Bất Kiến Hàn giật mình, suýt nữa tưởng hành tung của mình đã bại lộ.

Sau khi tạm biệt với diễn viên tạp kỹ, cậu đi đến dưới tàng cây rồi lập tức ngồi xuống mở hình thức ẩn thân. Trong trạng thái ẩn thân, chỉ cần không có tiếp xúc tứ chi, dù cậu có nhảy ếch liên tục trên đất cũng không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của cậu.

Tuy nhiên ngoài diễn viên tạp kỹ hét lớn "chạy mau đi" về phía cậu thì dường như những con búp bê khác không hề quan tâm tới sự tồn tại của cậu. Nói vậy thì trạng thái ẩn thân thật sự chưa được cởi bỏ, cũng không biết diễn viên tạp kỹ phát hiện chính xác mùi của cậu như thế nào nữa.

Bỏ đi bỏ đi, mua bug tặng game là truyền thống nghệ thuật.

Bất Kiến Hàn thực hiện động tác squat tại chỗ mấy cái, miệng lẩm bẩm "sửa bug, sửa bug", cảm giác bản thân càng ngày càng quen với sự tồn tại của bug trong trò chơi, thật đúng là quá bi ai.

Tất cả búp bê đều vây đánh diễn viên tạp kỹ, không một ai chú ý đến bóng người lúc ẩn lúc hiện trong góc tối. Bất Kiến Hàn vận động khớp xương một chút, rời khỏi nơi ẩn nấp, chuyển đến một vị trí cao hơn, thuận tiện cho việc quan sát tình thế cuộc chiến.

Cấp bậc của diễn viên tạp kỹ đúng là không thấp, nhưng trong số đám búp bê, có con nào không phải búp bê cấp cao?

Thấy diễn viên tạp kỹ chật vật lẩn tranh trong sự vây đánh của đám búp bê, bị thương nhiều chỗ trên người, da tay thậm chí còn hiện màu xanh lục do chất độc từ thuốc luyện kim, Bất Kiến Hàn hơi đau lòng. Cậu chắp tay trước ngực, lẩm nhẩm: "Xin lỗi vì đã để chị đội nồi, em sẽ giết quốc vương báo thù cho chị. A di đà phật."

Sau đó Bất Kiến Hàn lấy dây leo từ thắt lưng ra, khi nhận thấy diễn viên tạp kỹ ở gần mình hơn, vào khoảnh khắc cô ấy trượt chân rơi xuống do bị tấn công, cậu bèn quăng dây leo ra, cuốn lấy cổ chân cô ấy.

Bất ngờ bị dây quấn chân, diễn viên tạp kỹ tưởng lại bị ai đánh lén, lập tức cả kinh. Nhưng người cô ấy đang lơ lửng giữa không trung, mất thăng bằng không có điểm tựa, chỉ có thể để sợi dây thừng không biết từ đâu đến này kéo về phía người đã ra tay. 

Trước khi cô kịp hét lên đầy phẫn nộ, một bàn tay đã nhanh chóng bịt kín miệng mũi cô ấy. Đối phương không nói một lời đè cô ấy xuống đất, một mùi hương thơm ngọt quen thuộc như thức ăn của con người lại ập đến, bao phủ cô ấy.

Bất Kiến Hàn nhìn cô ấy tròn mắt kinh ngạc, ra hiệu cho cô ấy im lặng rồi bắt đầu sờ khắp người cô ấy.

 Ngay khoảnh khắc chạm vào diễn viên tạp kỹ, trạng thái ẩn thân của cậu được cởi bỏ, thân hình lộ ra trong đêm đen. Cơ hội chỉ có trong phút chốc này, cậu cần phải hoàn thành phần tiếp theo của kế hoạch với tốc độ nhanh nhất có thể. Nếu những con búp bê đang truy đuổi thấy được hình dáng của cậu thì tất cả những nỗ lực trước đó đều công cốc hết!

Bàn tay của con người luồn qua kẽ hở lớp vải có độ đàn hồi của búp bê chui vào dưới lớp quần áo, tìm trên làn da mịn màng, cuối cùng cũng sờ thấy con hạc giấy bị kẹp giữa lưng áo và da.

Cậu lấy hạc giấy ra, con hạc giấy bị ép phẳng tự bắt lửa trên đầu ngón tay cậu.

Cùng lúc đó, một tấm màn đen khổng lồ rơi từ trên trời xuống, che khuất hai người bên dưới.

Màn che tạo thành hình dáng hai người trong tư thế ôm nhau chỉ duy trì trong chốc lát, sau đó lập tức lồi lõm không đều, như thể bên trong có vô số bọt khí đang phồng lên. Bọt khí không tiếng động bốc ra từ dưới màn che, nhấc mép màn che rủ xuống lên, vô tình để lộ khoảng tối om không có một bóng người bên trong. (App TYT)

Chỉ trong nháy mắt, không khí bên dưới màn che ngừng cuộn lên, cả tấm màn rũ xuống đất, tạo thành những nếp gấp như sóng.

Sau đó nó mờ dần như thể đang hoà tan, rồi biến mất vào màn đêm.

Ma thuật - Người biến mất.

Lần nữa chui ra từ dưới tầm màn, Bất Kiến Hàn quay trở về lãnh địa của Biên Cừu.

Bối cảnh biển sao quen thuộc khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu vén tấm màn sân khấu trên người ra, kéo diễn viên tạp kỹ cũng được bao phủ đưa về cùng dưới tấm màn che ra.

"Tốt quá rồi, xem ra cả hai đều không sao." Biên Cừu ngồi trên một chiếc ghế tựa mềm, bắt chéo chân, bưng một tách sứ tinh xảo không có trà bên trong chỉ để trang trí nói một cách thảnh thơi.

Bất Kiến Hàn thở phào nhẹ nhõm: "May mắn, may mắn."

Thực ra cậu đã mấy lần suýt không diễn tiếp được.

Kế hoạch của Bất Kiến Hàn và Biên Cừu cực kỳ đơn giản thô bạo, đó là để Biên Cừu đi tố báo diễn viên tạp kỹ thông đồng với con người phản quốc, sau đó cậu ra tay cứu giúp, mạnh mẽ kéo cô ấy vào phe mình.

Bất Kiến Hàn trước tiên tìm diễn viên tạp kỹ, giở nước mắt chân thành ra và mập mờ chuyện chân tướng thế thân, giải thích dựa trên tình cảm gợi bằng lý lẽ cho cô ấy, cố gắng gây ra nghi ngờ về lập trường và thân phận của mình. Và cảm xúc mãnh liệt khi cậu giả vờ khóc cũng sẽ khiến mùi con người trên người cậu lộ ra, dính trên người diễn viên tạp kỹ, chuẩn bị cho sự thay đổi tình thế sau này.

Cùng lúc đó, Biên Cừu lấy thân phận quý tộc cấp cao ở Vương quốc búp bê đi sở cảnh sát tố báo diễn viên tạp kỹ chứa chấp con người. Cảnh sát lập tức hành động, búp bê cảnh sát giao chiến với diễn viên tạp kỹ. Vì tố báo của Biên Cừu mà búp bê cảnh sát đã có định kiến từ trước, cho rằng diễn viên tạp kỹ đã phản bội, trên người cô ấy còn sót lại mùi con người nên tội danh của cô ấy được khẳng định chắc chắn.

Thế nên búp bê cảnh sát lập tức vận dụng dị năng triệu tập đám búp bê quanh đấy bắt diễn viên tạp kỹ. Bất Kiến Hàn núp gần đấy chưa rời đi nhắm chuẩn cơ hội, túm lấy vào lúc cô ấy rơi vào nhà tù, dùng con hạc giấy đã được chuẩn bị sẵn từ trước, kích hoạt dị năng Biên Cừu thiết lập từ trước, ma thuật người biến mất, mang diễn viên tạp kỹ đi.

Vào lúc thảo luận kế hoạch này, Biên Cừu cũng từng đưa ra phần nguy hiểm trong kế hoạch.

"Trước đó ở ta đã nói với Pulis sau khi bữa tiệc kết thúc, bữa tiệc mà diễn viên tạp kỹ ăn chính là con người dẫn tới náo động ở khu vực phía Đông, bấy giờ mới khiến đa số búp bê tưởng rằng sự kiện con người xâm lấn đã kết thúc. Giờ ta lại đi tố cáo cô ấy chứa chấp đồng loã con người thì sẽ làm lộ sự thật ngoài cô ấy còn có những con người khác ẩn núp ở khu vực phía Tây." Biên Cừu nói: "Vậy thì tình cảnh của cậu sẽ trở nên nguy hiểm hơn."

Bất Kiến Hàn lắc đầu: "Ngược lại hoàn toàn, anh đi tố cáo mới giúp tôi càng khó chịu nghi ngờ. Tôi từng tham gia bữa tiệc trước đó, rất nhiều búp bê đều biết cạnh ảo thuật gia có một hình nộm... phì, một búp bê cực kỳ giống con người. Cho dù hiện giờ bọn họ biết rằng còn có con người ẩn náu ở khu vực phía Tây, khả năng nghi tôi là con người cũng sẽ thu nhỏ lại, vì người bị hiềm nghi thường không dám hành động quá mức, cái này gọi là khoảng tối dưới chân đèn. Nếu may mắn, thậm chí còn có thể được xem một trận chó cắn chó."

"Diễn viên tạp kỹ đã từng thấy ta với cậu ở cạnh nhau, nếu cô ấy vạch trần ta và cậu là đồng minh rồi rửa sạch tình nghi của mình?"

Bất Kiến Hàn dựng một ngón tay lên quơ quơ: "Chị ấy đương nhiên sẽ biết tôi và anh là đồng minh, nếu muốn tiếp tục hợp tác trong tương lai thì chắc chắn không thể giấu chị ấy được. Song chị ấy sẽ không thể biết mọi tính toán của chúng ta, đương nhiên cũng sẽ không đi vạch trần chúng ta."

"Ý cậu là..."

"Nếu sở cảnh sát ở đây cũng giống với thế giới con người thì tôi có thể giả thiết rằng thân phận tố cáo đều sẽ được bảo mật thích đáng. Chị ấy từng thấy tôi và anh cùng tham dự bữa tiệc, biết anh hợp tác với tôi, thuộc về phe con người, vậy đương nhiên sẽ cho rằng anh không thể nào làm ra hành vi hy sinh đồng đội tố cáo sự tồn tại của con người như vậy."

Vậy nên, kế hoạch được triển khai đến đó, búp bê cảnh sát cho rằng ảo thuật gia là công dân nhiệt tình tố cáo kẻ phản bội che giấu con người, còn diễn viên tạp kỹ là người giấu chân tướng về ký ức còn sót lại và là kẻ phản quốc hỗ trợ cho con người; diễn viên tạp kỹ cho rằng mình bị Vương quốc giày bẫy thông đồng với địch, ngoại trừ gia nhập liên minh con người của Bất Kiến Hàn và Biên Cừu nhận sự giúp đỡ, cô ấy không còn nơi nào để đi. Phe con người thành công thu hoạch lớn.

"Nếu thái độ của diễn viên tạo kỹ kiên quyết, thà ngọc nát đá tan với chúng ta cũng không chịu hợp tác?"

"Vậy để chị ấy bị con búp bê cảnh sát xử lý hết."

Không thể thêm một đồng đội thì chí ít phải diệt đi một đối thủ.

Quay về hiện tại, Bất Kiến Hàn và Biên Cừu xử lý vết thương cho diễn viên tạp kỹ, thu xếp cho cô ấy nghỉ ngơi trong lãnh địa của Biên Cừu, chuẩn bị tiến công mục tiêu tiếp theo.

"So với diễn viên tạp kỹ vừa biến thành búp bê, mục tiêu tiếp theo chúng ta phải thuyết phục sẽ khóc khăn hơn đôi chút." Biên Cừu nói, gỡ mũ dạ xuống, tự nhiên cuống lọn tóc xoăn hơi vểnh lên: "Chiến binh cơ giáp đã trở thành búp bê được một thời gian, năng lực chiến đấu trong số những búp bê bậc cao cực kỳ xuất sắc, cũng vô cùng trung thành với Vương quốc, cách đối phó với diễn viên tạp kỹ chưa chắc đã hiệu quả với cậu ta."

"Nói vậy nghĩa là anh biết cách đối phó với anh ta?"

"Vừa vặn biết một ít nhược điểm thôi."

Ngài ảo thuật gia mỉm cười vui vẻ với Bất Kiến Hàn, nắm gáy cậu ấn đầu cậu vào mũ dạ.

Đường kính của mũ dạ khoảng chừng hai mươi cm, dài hai mươi cm, bên trong lại như có một không gian khổng lồ bất thường khác, cả người Bất Kiến Hàn vậy mà lại được nhét hết vào trong. Nhìn vào bên trong mũ dạ, trong đó tối om, như thể không có cái gì, lại như bao trùm tất cả.

Biên Cừu đội mũ dạ lên, đè thấp vành mũ, khoé miệng nhếch lên rời khỏi lãnh địa.

Lãnh địa của chiến binh cơ giáp nom như một chiếc đóng gói khổng lồ.

Vỏ ngoài bằng giấy bìa sóng in các hoạ tiết màu sắc tươi sáng, bên trong là một tấm nhựa trong suốt, nó gồ ghề tạo thành tất cả những đồ nội thất và hộp đựng đồ, bên trong mỗi hộp đều gắn một linh kiện thay thế.

"Ngài ảo thuật gia? Đúng là vị khách hiếm có." Chiến binh cơ giáp xốc nắp hộp của lãnh địa lên, hạ cầu thang, đón tiếp người vào lãnh địa.

Biên Cừu không tiến vào bằng cầu thang như trong quy củ. Anh ta búng tay một cái, một tấm màn sân khấu khổng lồ đột nhiên xuất hiện, bọc lấy anh ta rồi lập tức biến mất. Ngay sau đó anh ta đã ngồi trên một chiếc ghế trong lãnh địa của chiến binh cơ giáp.

Ma thuật - Người sống biến mất.

"À, hy vọng chuyến đến thăm của tôi không quất rầy đến ngài. Thực ra gần đây nghiên cứu ma thuật của tôi gặp phải bế tắc, đang tự hỏi làm thế nào để kết hợp khoa học kỹ thuật làm cho nó phát triển hơn." Nói được một nửa thì trên chiếc mũ dạ trên đầu Biên Cừu bỗng lay nhẹ: "... Ừm, xin lỗi, chờ tôi một lát."

Anh ta nho nhã lệ độ tháo mũ dạ mình xuống, sau đó đặt ngược trên đầu gối. Sau một hồi lay mạnh, vậy mà có một con thỏ trắng như tuyết tròn trịa nhảy từ trong đó ra.

Con thỏ lông xù dựng tai lên, nhìn quanh rồi nhảy xuống đùi Biên Cừu, nhảy lung tung trên anh nhà.

"Ngài có phiền nếu nó chạy nhảy một lúc ở đây không? Có vẻ như yêu dấu của tôi bị nhốt trong đó quá lâu rồi." Biên Cừu đội mũ dạ lên, dò hỏi chiến binh cơ giáp.

"Không phiền... Chỉ cần nó đừng bất hoà đánh nhau với con thỏ ta nuôi là được." Chiến binh cơ giáp nói, dùng cốc chia độ nhựa rót hai cốc dầu máy, để riêng trước mặt mình và Biên Cừu.

Biên Cừu từ chối lòng tốt của anh ấy, bắt đầu trò chuyện về chủ đề kết hợp giữa ma thuật và công nghệ khoa học mà trước đó đã đề cập.

Con thỏ trắng được Biên Cừu thả ra nhảy nhót khắp nơi, quay trái quay phải, ngửi ngửi bên phải, chạy vòng vòng giữa các linh kiện được gắn trong các ô chứa đồ.

Có vẻ như không tìm thấy thứ mình muốn, nó cáu kỉnh nâng chân sau lên giẫm mạnh xuống sàn.

Tấm nhựa mỏng rung mạnh, phát ra một tiếng ầm, giống như có gì đó được giấu trong tủ âm tường, một vật mềm như bông lăn ra, rơi xuống đất. Thỏ trắng cảnh giác dựng nửa người trên, quay lại nhìn về phía phát ra tiếng động.

Trong hướng mà nó nhìn, sau một ngăn chứa các linh kiện, có hai cái tai thỏ màu hồng đứng thẳng lên.

Ở hướng mà nó nhìn, sau một ngăn chứa linh kiện, có một đôi tai thỏ màu hồng đứng thẳng lên.

"... Thì ra là vậy, cảm ơn sự chỉ bảo của ngài, tôi cảm giác được mạch suy nghĩ của mình có bước đột phá hoàn toàn mới." Ở phía bên kia, Biên Cừu vẫn tiếp tục trao đổi với chiến binh cơ giáp.

Khi một chủ đề kết thúc, ngài ảo thuật gia luôn có vẻ dự tính trước mọi việc nhẹ nhàng thở dài, lộ ra vẻ mặt hơi u sầu: "Thực ra lần này tôi đến thăm viếng cũng không hẳn vì vấn đề ma thuật. Tôi có một việc khác rất quan trọng, muốn xin ngài giúp đỡ."

"Mời nói?"

"Là thế này, tôi có một người yêu, em ấy không thuộc về nơi này." Hai đầu ngón tay của Biên Cừu chạm vào nhau, nhẹ nhàng chuyển động, dường như đang sắp xếp từ ngữ: "Để gặp tôi, em ấy đã vượt hàng nghìn dặm đến vương cung. Từ sau khi khu vực phía Tây của Vương quốc bị phong toả, em ấy không cách nào rời khỏi nơi này, nhưng em ấy cũng không thể ở đây quá lâu. Vương quốc vĩ đại ngăn tách với thế giới bên ngoài bằng hàng rào phép thuật không gian, tôi nghe nói ngoài quốc vương ra thì chỉ có khẩu pháo siêu không gian của ngài mới có thể mở đường rời khỏi vương quốc, vì vậy muốn nhờ ngài..."

"Khoan đã." Chiến binh cơ giáp bỗng ngắt lời anh ta: "Ngài ảo thuật gia, người yêu theo như lời ngươi, sẽ không phải là con người ẩn núp ở khu vực phía Tây kia chứ?"

"... Đúng vậy."

"Ngươi bị điên rồi!" Chiến binh cơ giáp đứng bật dậy, nôn nóng đi qua đi lại: "Con người kia làm gì ngươi mà ngươi cũng bị cậu ta quyến rũ chứ?... Không, chờ đã, con người kia, chính là bạn nhảy ngươi đưa đi tham gia bữa tiệc?!"

"Em ấy không quyết rũ tôi." Biên Cừu trả lời với giọng điệu chắc nịch: "Tôi... À, hoặc có thể nói, trước khi bữa tiệc diễn ra, tôi là người và là một người yêu có mối ràng buộc cực kỳ sâu sắc với em ấy. Sau bữa tiệc, tuy tôi trở thành búp bê ảo thuật gia, quên đi ký ức trong linh hồn con người, nhưng tình cảm sâu sắc không thể phai mờ trong lòng đã khiến tôi nhận ra em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, bị em ấy thu hút."

"Đây không phải là sự quyến rũ hay lừa dối, mà là kỳ tích của tình yêu. Dù tôi có quên mất em ấy, tôi cũng sẽ không quên tình yêu dày đặc ấy. Dẫu có bị mất ký ức bao nhiêu lần, chỉ cần tôi lại lần nữa trông thấy em ấy thì tình cảm giấu trong lòng tôi sẽ lập tức bị đánh thức, tuôn trào mạnh mẽ, khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên." ( truyện trên app T Y T )

"Chính tình yêu này đã khiến tôi cảm thấy mình không nên tồn tại như một con búp bê giết chóc ở Vương quốc búp bê. Thưa ngài, ngài và tôi đều từng là con người, cho dù có thân hình và sức mạnh của búp bê, nhưng linh hồn của chúng ta vĩnh viễn là một con người."

"Búp bê càng gần bậc cao càng giống với con người, chẳng phải đó chính là mục tiêu của chúng ta ư? Chúng ta rõ ràng có suy nghĩ riêng, có cảm xúc không thể kiềm chế, và cũng có những ràng buộc không thể vứt bỏ, cớ sao lại phải sống như những cái xác lạnh lẽo?"

Lời than thở xúc động của Biên Cừu vậy mà thực sự khiến chiến binh cơ giáp hơi cảm động. Nhưng vẻ mặt và giọng điệu của anh ấy nhanh chóng trở nên cương quyết.

"Ngài ảo thuật gia, ta kính trọng những đóng góp ngươi đã làm cho vương quốc, cũng như địa vị cao hơn ta. Nhưng từ những gì ngươi nói, dường như ngươi đã hoàn toàn nghiêng về phía loài người, phản bội lại vương quốc vĩ đại." Chiến binh cơ giáp nghiêm túc nói: "Nếu ngươi muốn dẫn theo con người kia rời khỏi khu vực phía Tây, ta sẽ không ngăn cản, nhưng sau khi ngươi rời khỏi lãnh địa của ta, ta sẽ lập tức báo cáo chuyện này cho vương quốc. Vương quốc đã ban cho ta sự sống mới và cơ thể mạnh mẽ, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của ta với tư cách một công dân Vương quốc."

—— Thử thất bại.

Biên Cừu thu lại nụ cười thâm tình ưu sầu, để lộ ra nụ cười thong dong và đúng mực nhất quán của một ngài ảo thuật gia.

"Tôi đã đoán được ngài sẽ nói vậy mà." Giọng anh ta vững vàng, như thể người yêu đắm chìm trong mê man đau khổ trước đó chỉ là một ảo ảnh: "Vậy nên tôi đã chuẩn bị nhiều cách khác nhau để thuyết phục ngài."

Anh ta lướt tay trên mặt bàn, một bộ bài năm mươi bốn lá bất ngờ mở ra như quạt giấy, trải ra trước mặt anh ấy.

"Trước lễ sau binh, tôi sẽ đánh đến khi ngài đồng ý mới thôi."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play