"Hay là nói, cậu vốn dĩ là con người? Không, không thể nào, cậu lùn thế này. Con người thường cao to hơn hầu hết các búp bê."
Diễn viên tạp kỹ tự hỏi tự trả lời, không hề chú ý đến mặt thiếu niên biến sắc mấy lần, lúc xanh lúc đỏ, chiếc mặt nạ trong tay bị siết nứt một góc.
Cậu cực kỳ miễn cưỡng, nghiến răng nghiến lợi cười: "Tôi không lùn, tôi chỉ bị trúng ma pháp thôi!!!"
Cô ấy hơi nghiêng đầu, nhìn cậu với vẻ hoang mang khó hiểu.
"Thì ra thật sự... thật sự không nhỡ rõ, chút nào..."
Sau cơn giận ngắn ngủi, sắc mặt thiếu niên nhanh chóng trở nên ảm đạm, tay cầm mặt nạ cũng buông thõng xuống. Đến cuối lời, giọng cậu hơi nghẹn lại, dường như đang cố kìm nén tiếng khóc, thậm chí không cách nào nói tiếp được.
Cô ấy hơitò mò: "Trước đây tôi từng quen cậu à?"
Thiếu niên mấp máy môi, gật mạnh một cái.
"Xin lỗi, chuyện trước kia tôi không nhớ rõ. Có điều tôi cứ có cảm giác mình có một chuyện rất quan trọng phải làm. Nếu cậu thật sự từng quen tôi trong quá khứ thì có manh mối nào về việc này không, có thể cho tôi ít gợi ý... Ớ?!"
Bất ngờ không kịp phòng bị, thếu niên lao đến vùi đầu vào lòng cô, ôm chặt eo cô.
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Em xin lỗi..." Như một toà tháp gỗ lung lay sắp đổ, bị rút mất một phần quan trọng nhất của nền móng, vào khoảnh khắc sụp đổ, thiếu niên suy sụp bật khóc kêu lên: "Xin lỗi chị nhiều, chị Ngâm! Cũng tại em quá vô dụng - em không thể hoàn thành nhiệm vụ, còn làm hại mọi người... Là lỗi của em, chị mắng em đi... Hu hu..."
Cậu ta đang nói cái gì vậy?
Diễn viên tạp kỹ càng thêm mê man. Cô ấy cảm thấy mình nên đẩy cậu ra, sau đó hỏi lý do cậu nhóc đáng ngờ này đột nhiên biến thành như vậy, nhưng cô ấy không hề cử động.
Trong phút chốc, như thể có linh cảm hiện lên trong đầu, cô ấy cảm giác cái việc khẩn cấp quan trọng kia của mình vậy mà lại có mối liên quan mật thiết với thiếu niên trước mắt.
Cô có chuyện muốn nói với cậu.
Đó là câu gì nhỉ?
"Em cũng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ mà, thấy bọn họ đối xử với chị như vậy, em sợ tới mức không dám nhúc nhích... Lần đầu tiên em nhìn thấy nhiều máu đến thế... Dù chị luôn nhìn em, duỗi tay về phía em cầu cứu, em cũng... Em cũng không dám... Là em không thể cứu được chị, chị Ngâm, em xin lỗi..."
Không, không phải lời này. Cái cô ấy muốn nói không phải cái này.
Một mùi hương tươi ngọt nồng nàn toả ra, bao quanh cô ấy. Cô ngẩn người, cảm nhận được từ ngực đến bụng bỗng nhiên xuất hiện một cơn đói khát quặn thắt. Dù cho cô ấy chưa từng ngửi thấy mùi hương nào tươi ngọt đến vậy, giống như sự ngọt ngào của kem tươi được đánh bông với đường rồi phủ lên sốt sô cô la trắng, bản năng búp bê vẫn ngay lập tức mách cho cô ấy biết đây là mùi hương gì. (App TYT)
Là mùi con người.
Cảm xúc kích động và động tác mạnh khiến cho mùi con người bị giấu đi trên người thiếu niên toả ra, bao trùm mọi giác quan của cô ấy, cơn đói bản năng khiến bên trong cô đau đớn.
Cô ấy kinh ngạc đẩy mạnh thiếu niên ra: "Cậu là con người?"
Hai mắt thiếu niên đỏ hoe, trên mặt hằn vết do đè trên áo cô ấy, nhìn cô rồi nói trong nghẹn ngào: "Chị Ngâm, không phải chị cũng vậy sao ——?"
"Kể cả khi chị không nhớ rõ, cho dù chị biến thành dáng vẻ hiện tại, chị cũng từng là, là đồng bạn của em!"
"Long Sa Bảo Thạch và Juliet bị giết hại, sư phụ hy sinh để cản đường cho chúng ta, Ninja mất tích. Trước khi Cánh Tay Thép buông tay em ra đã từng nói, ngươi của Cức Phong không thể chết hết ở đây, dù chỉ còn lại hai người chúng ta, cũng phải giết chết Pierre rồi thoát khỏi đây!"
"Chị Ngâm, về cùng với em đi... Giờ chị không nhớ rõ cũng không sao, khi nào chúng ta trở về, em sẽ tìm cách, từng chút từng chút, giúp chị từ từ nhớ lại..."
Diễn viên tạp kỹ lắc đầu: "Tôi sẽ không đi với cậu. Những lời cậu nói quả thật khiến tôi nhớ ra một số manh mối về "việc quan trọng", để báo đáp, tôi sẽ không ăn cậu hoặc bắt cậu làm lễ vật dâng lên thành thịnh yến. Nhưng tôi khuyên cậu nên rời khỏi đây sớm đi, đừng nghĩ đến việc ám sát quốc vương, đây không phải chỗ con người có thể ở đâu."
"Nhưng mà, chị Ngâm..."
"Tôi cũng không cho rằng mình là con người." Cô ấy nói: "Tôi không có ký ức về việc làm con người, kết cấu cơ thể, thói quen sinh sống và cả nhận thức đều khác hẳn con người. Giống như cậu không cách nào sống lâu dài ở vương quốc vĩ đại, tôi cũng thể đến nơi khác sinh sống. Tôi cho cậu cơ hội cuối, rời đi ngay đi, nếu không tôi sẽ nộp cậu lên quốc gia."
"... Em biết rồi."
Dường như bị giọng điệu quyết tuyệt của cô ấy làm cho sững sờ, thiếu niên đứng sững tại chỗ tầm hai giây, sau đó mới chậm rãi nói.
Cậu lau qua mặt, đeo mặt nạ vào rồi nhét một con hạc giấy vào tay cô ấy: "Để chị thấy dáng vẻ đáng xấu hổ này của em rồi, xin lỗi chị... Dù có nói thế nào, em cũng vẫn không muốn từ bỏ việc cùng rời đi với chị. Khu vực phía Tây đã bị phong toả, không thể tự do ra vào, em sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa. Trong thời gian này nếu chị thay đổi ý nghĩ, hoặc có việc cần em giúp, chỉ cần xé con hạc giấy này thì em sẽ biết."
"Cậu còn chưa đi?"
Cuối cùng thiếu niên liếc nhìn cô ấy với vẻ rất lưu luyến, rồi xoay người ẩn sau cây, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Diễn viên tạp kỹ nhìn con hạc giấy gấp gọn gàng trong tay, tìm một lúc mà không thấy trên người có cái nào, nên đã ép phẳng rồi nhét vào khe giữa quần áo và cơ thể.
Đồ vật con người để lại thường rất nguy hiểm, có lẽ sẽ có tác dụng không tưởng. Món đồ như này không thích hợp tiện tay vứt đi, rất có thể sẽ mang đến tai hoạ ngầm, đợi nào về lãnh địa thì nghĩ cách tiêu huỷ vậy.
"Đoàng, đoàng ——"
Trong bóng đêm vang lên hai tiếng súng, gió mạnh đánh nát đống bụi lơ lửng trong không khí.
Diễn viên tạp kỹ nhanh chóng xoay người nhảy lên sợi dây giăng giữa những cây khô, cơ thể hơi lún xuống sau đó lập tức đứng vững. Cô ấy xoay eo 180 độ theo một tư thế khó tin, quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là ai bắn lén.
Hai viên đạn nhựa tròn vàng óng bắn vào thân cây khô, phát ra tiếng "bộp bộp", rồi bật ngược lại lăn đến cạnh đôi giày da của chủ nhân. Viên búp bê cảnh sát đầu đội mũ chóp cao, mặc đồng phục, một tay cầm súng đồ chơi, tay kia cầm loa, lớn tiếng hét to: "Diễn viên tạp kỹ, diễn viên tạp kỹ, lập tức giơ tay lên ngồi xổm xuống! Ngươi bị tình nghi phạm tội thông đồng với địch phản quốc, ngươi đã bị bắt!"
Diễn viên tạp kỹ nhíu mày: "Ta không biết ngươi đang nói gì."
"Đừng ngoan cố chống cự! Ta nhận được báo cáo từ công dân nhiệt tình của Vương quốc búp bê rằng ngươi giấu giếm chuyện không mất ký ức sau khi tái sinh, chứa chấp đồng bọn con người, có ý đồ gây hại cho Vương quốc búp bê! Ta ra lệnh ngươi lập tức đầu hàng và giao nộp đồng bọn con người của ngươi!"
Thiếu niên đã đi rồi, giờ cô có muốn giao thì cũng có biết tìm một con người ở đâu đâu? Diễn viên tạp kỹ không có tâm trí chiến đấu, gót giày lưỡi dao chạm nhẹ lên dây thép, đi nhanh như bay ra khỏi phạm vi tấn công của búp bê cảnh sát. ( truyện trên app T Y T )
"Trên người ngươi có mùi của con người, chứng cứ vô cùng xác thực! Xin tất cả công dân của Vương quốc búp bê ở gần đây lập tức chi viện, phối hợp hành động với cảnh sát bắt tội phạm!"
Âm thanh của chiếc loa chứa ma lực triệu hồi đặc biệt, lan ra từng vòng trong khu rừng khô.
Chịu tác động của năng lực đặc biệt, vô số búp bê xuất hiện giữa những cành khô trong rừng cây. Có những con cao lớn như một bức tường, chắn đường đi của diễn viên tạp kỹ, những con khác lại linh hoạt như rắn và thằn lằn, nhanh chóng leo lên sợi dây cô ấy để lại để đuổi bắt. Chỉ trong chớp mắt, hàng trăm con búp bê đã bao thành một vòng vây trong bóng tối, như một bức tường kiên cố, vây hoàn toàn diễn viên tạp kỹ ở trung tâm!
Búp bê không có trái tim, liệu có thấy sợ hãi không?
Diễn viên tạp kỹ không biết, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô ấy lập tức nhớ lại kí ức vừa mới nảy lên kia.
Máu tươi, cuồng hoan, tiếng rít, những con búp bê điên cuồng chen chúc, gần như đè dẹp cô ấy ở giữa. Bọn nó vươn đôi tay tham lam khao khát về phía cô ấy, xé máu thịt còn sót lại trên người cô ấy xuống, mỗi cái miệng máu đều muốn cắn xé một cái gì đấy trên người cô ấy.
Cô ấy quả thật thấy hơi căng thẳng.
Cô ấy không kìm nổi cong lưng, mười ngón tay đan chéo, sợi dây đan xen nhau, tạo thành tư thế sẵn sàng chiến đấu. Cô ấy nhanh chóng quét qua các con búp bê, những hình dáng kỳ quái của đám búp bê trở thành những cái bóng chồng mơ hồ trong mắt cô. Cô ấy giống như đang tìm đường sống, lại như đang vội vàng tìm gì đó.
Cảm giác gấp gáp và bức thiết dữ dội chưa từng có, trong phút chốc thời không lẫn lộn, khiến cô ấy như trở về khoảnh khắc trước bàn ăn.
Nhanh lên, nhanh hơn nữa.
Muộn hơn nữa sẽ không kịp!
Đột nhiên, hai mắt cô ấy tập trung lại.
Xuyên qua lớp lớp hình bóng kỳ quái mơ hồ, cô nhìn thấy một chiếc mặt nạ đỏ đang ẩn mình sau đám búp bê, lặng lẽ nhìn chằm chằm cô ấy.
Tìm thấy rồi!
Cô ấy nhỡ ra cô ấy muốn nói gì rồi!
Tất cả những con búp bê dữ tợn ùa lên, giương nanh múa vuốt, như một tấm lưới khổng lồ che trời ụp xuống để bắt cô ấy. Một cảm giác nóng bỏng không thể lý giải đột nhiên dâng trào, khuấy động trong lồng ngực trống rỗng, cô ấy không quan tâm gì khác, nhảy vọt lên vươn tay về hướng cô ấy đã xác định, đồng thời há miệng hét lớn ——
"Nhanh chạy đi!!!"
Mười lăm phút trước, trong sở cảnh sát.
Búp bê cảnh sát Pulis đang sắp xếp các công việc liên quan đến việc tuần tra biên giới sau khi phong toả khu vực phía Tây. Cái loa yêu thích của nó được đặt ở bàn bên cạnh, đè lên một chồng báo cáo như bông tuyết.
Trong tiếng lật tài liệu loạt xoạt, tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên, thể hiện sự lịch sự và kiên nhẫn của khách đến thăm.
Búp bê cảnh sát tiện tay cầm cái loa lên, hô về phía cửa: "Mời vào!"
Đáp lại lệnh gọi của nó, cửa lớn của sở cảnh sát tự động mở ra.
Hình bóng của khách đến thăm trong gió đêm thon dài đĩnh bạt, áo đuôi tôm dài và dải lụa trên mũ dạ nhẹ nhàng lay động. Búp bê cảnh sát khá ngạc nhiên khi thấy người nọ, bỏ loa xuống hỏi: "Ngài ảo thuật gia, đêm khuya còn ghé thăm sở cảnh sát vì có việc gì quan trọng sao?"
Biên Cừu khẽ chỉnh lại dải lụa vắt trên vành mũ bị gió đêm thổi bay: "Về con người ẩn nấp tiến vào khu vực phía Tây, tôi có manh mối muốn cung chấp cho ngài Pulis."
"Hả? Tôi nhớ người ban ngày nói con người đã bị dâng lên làm thịnh yến là anh mà."
"Đúng thế, có lẽ chúng ta đều đã bị thịnh yến che mắt, vậy nên tôi phải chân thành xin lỗi ngài Pulis sáng suốt tinh tường."
"Một khi đã vậy, anh có manh mối gì muốn báo cáo?"
Biên Cừu mỉm cười, đặt một ngón tay lên môi: "Lời tôi sắp nói ra đây có lẽ sẽ khá làm mích lòng anh. Tuy cấp bậc của đối phương không cao bằng tôi nhưng dù sao cũng là tân quý tộc của Vương quốc, lỡ đâu suy đoán của tôi sai thì là vô cớ gây thù chuốc oán cho mình. Vậy nên ngài Pulis, nếu tôi cung cấp manh mối cho sở cảnh sát, sở cảnh sát có thể bảo đảm an toàn của tôi không?"
"Yên tâm đi ngài ảo thuật gia. Dựa theo nguyên tắc bảo vệ người tố cáo, sở cảnh sát sẽ bảo mật thông tin thân phận công dân cung cấp manh mối."
"Vậy tôi yên tâm rồi." Biên Cửu khẽ cười: "Tôi muốn tố báo diễn viên tạp kỹ."
"Tôi nghi cô ta khi còn là con người đã biến mình thành mồi nhử che mắt mọi người, che giấu hành tung lẻn vào vương cung của một người khác. Hơn nữa sau khi tái sinh, cô ta không hoàn toàn mất ký ức, luôn bao chê cho tội phạm con người có khả năng tạo thành mối nguy cho Vương quốc."