Bất Kiến Hàn luôn tin rằng phó bản sẽ không bao giờ chỉ tồn tại duy nhất một kết cục chết chóc.
Nếu trước mặt có mười vạn con đường, trong đó chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín con đường là đường chết thì ít nhất sẽ có một cái nhất định chính là con đường giúp người ta thoát khỏi hiểm cảnh.
So với hai phó bản trước, độ khó của phó bản vương quốc búp bê nằm ở chỗ không có sự hướng dẫn nhiệm vụ rõ ràng, tự do và hoang đường quá mức cùng với sự chênh lệch thực lực giữa địch và ta tạo nên cảm giác tuyệt vọng.
Mặc dù phó bản đầu tiên có nhịp điệu rất căng thẳng và khủng bố nhưng ít nhất kẻ thù cũng chỉ là những con người bình thường; mặc dù kẻ thù ở phó bản thứ hai đã biến thành quái vật nhưng bên phe mình đã nhận được sự hỗ trợ của lệ quỷ. Chỉ có phó bản thứ ba là chênh lệch mạnh yếu rất lớn, phải đối mặt với số lượng kẻ thù đông đảo và những khả năng khác nhau của những con búp bê, Bất Kiến Hàn phải chiến đấu đơn độc và không có bất cứ cơ hội chiến thắng nào.
Vì thế cậu muốn đánh cược một chút.
Cậu cược Biên Thù sở hữu linh hồn của con người, không phải là một cái vỏ con búp bê chỉ biết trung thành với vương quốc búp bê; cậu cược rằng búp bê cấp cao có khả năng suy nghĩ và lý tưởng riêng của mình, có thể lôi kéo được từ kẻ thù thành bạn bè!
Đây chính là con đường sống duy nhất mà phó bản “Vương quốc búp bê” này để lại cho cậu!
“Thành thật mà nói, con người tôi không phải là người giỏi giang gì trong chuyện tình cảm, cũng không tin vào cái gọi là ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’. Trong trường hợp giả định yêu từ cái nhìn đầu tiên là không có thật, anh đã chọn hỗ trợ và bảo vệ tôi mấy lần, chắc chắn là đều có mục đích riêng. Tôi tự nhận thấy bản thân không thông minh cũng không mạnh mẽ, không có thứ gì đáng để người khác mơ ước nên chắc là anh không lừa dối tôi.” Bất Kiến Hàn phân tích: “Phần lý do anh nói về việc bảo vệ tôi, trong đó có một nửa là sự thật, đó chính là anh thực sự muốn làm rõ thân phận và địa vị của mình rốt cuộc là con người hay là búp bê. Vì thế anh cần một con người để tham khảo cũng như hỗ trợ anh, tôi nói đúng chứ?”
Biên Cừu nhẹ nhàng vỗ tay cho cậu: “Nói đúng một nửa rồi. Nhưng tại sao cậu có thể chắc chắn rằng sau khi nghe được mục đích của cậu, ta sẽ không lập tức khiến cậu biến mất để đảm bảo an toàn cho chính bản thân mình chứ?”
“Tôi không cần chắc chắn.” Bất Kiến Hàn vừa nói vừa lật lòng bàn tay đang cầm dao găm lên, kề chính xác lên trên cổ mình: “Nếu như tôi đoán sai phản ứng của anh thì tôi sẽ lập tức tự sát, không đến lượt anh phải ra tay đâu. Cũng không phải là lần đầu tiên tôi tự giết chính mình, làm mãi rồi cũng quen thôi.”
Biên Cừu ngạc nhiên, sau đó bật cười lớn.
Bất Kiến Hàn mặt không đổi sắc, tay cầm dao không hề run rẩy chút nào, đứng im chờ câu trả lời của Biên Cừu.
Chiêu này của cậu thực sự đúng là có hơi liều lĩnh.
Dựa theo quy tắc tự động lưu lại, sau khi chết cậu chắc chắn sẽ được hồi sinh ở một nơi an toàn. Giả sử sau khi tự sát, điểm lưu của cậu nằm ở bên ngoài lãnh địa của Biên Cừu thì với kinh nghiệm sau khi bị búp bê máu giết chết và hồi sinh lại bên ngoài ngôi nhà hoa hồng, điều đó chứng tỏ rõ ràng rằng tiến vào lãnh địa của Biên Cừu chính là con đường chết, chỉ có thể đi tìm đường sống khác.
Nếu sau khi chết cậu vẫn hồi sinh bên trong lãnh địa của Biên Cừu thì rõ ràng rất có thể Biên Cừu đã dao động, chỉ là phương pháp tiến công tới anh ta chưa đúng thôi, sau khi tải lại tìm cách khác là được rồi. Chỉ cần chết nhiều thêm mấy lần nữa là chắc chắn có thể tìm được con đường sống chính xác.
Biên Cừu vô cùng hợp tác, không cho cậu cơ hội tải và làm lại từ đầu.
“Đúng là cậu đã đánh cược đúng, cho dù cậu muốn giết chết nhà vua thì ta cũng sẽ không làm gì cậu hết.” Biên Cừu đan hai tay vào nhau, chống xuống dưới cằm: “Trung thành với vương quốc búp bê là ảo thuật gia cơ, liên quan gì đến Biên Cừu ta chứ?”
“Tôi cũng đoán vậy. Nếu như anh thuộc loại tính cách sợ phiền phức thì ngay từ khi bắt đầu đã không chọn cách bảo vệ tôi rồi.” Bất Kiến Hàn buông con dao găm xuống: “Vậy bắt đầu từ bây giờ, xem như chúng ta chính thức kết thành đồng minh. Anh hỗ trợ tôi giết chết nhà vua, sau khi nhà vua chết, tôi sẽ đưa anh rời khỏi vương quốc búp bê, đi ra thế giới bên ngoài. Đến lúc đó anh có thể biết được đáp án rốt cuộc anh là con người hay là búp bê.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cậu còn kèm thêm một điều kiện: “Trong liên minh này, bất kể là về thân phận hay là sức mạnh thì anh đều vượt xa tôi, trên đường anh có thể sẽ lựa chọn rời đi hoặc phản bội bất cứ lúc nào, tôi sẽ rất thiệt thòi. Để cho an toàn, tôi hy vọng có thể nhận được một món đồ thế chấp của anh để đảm bảo cho lợi ích của chính tôi.”
“Là vậy sao? Ngược lại ta lại cảm thấy người thiệt thòi phải là ta mới đúng.” Biên Cừu nghiêng đầu, chiếc nơ trên mũ nhẹ nhàng lay động: “Ta đang mạo hiểm bị tháo thành linh kiện để phản bội vương quốc đấy, thứ mà cậu cho ta cũng chỉ là một lời hứa mơ hồ không rõ ràng. Cưng à, cậu hơi cậy sủng mà kiêu rồi đấy.”
“Vậy thì trao đổi tín vật, thế nào?”
“Trao đổi tín vật đính ước? Ta rất thích cách nói này.”
Biên Cừu nói và lấy ra một chiếc hộp nhẫn nhỏ từ trong túi áo lễ phục.
Anh ta giơ tay lên, chiếc hộp nhẫn lơ lửng giữa không trung bị ngón tay của anh ta nhẹ nhàng đẩy đi, bay đến trước mặt Bất Kiến Hàn. Bất Kiến Hàn đón lấy hộp nhẫn, không mở nó ra xem mà trực tiếp cất đi. Do dự một lát, cậu tháo chiếc mặt nạ màu trắng ở thắt lưng xuống làm vật trao đổi, dùng cùng cách thức giống như vậy để đưa đến tay Biên Cừu.
“Ta còn tưởng cậu sẽ trao đổi nhẫn với ta cơ.” Biên Cừu trêu chọc nói.
Thành công lôi kéo thêm viện binh nên tâm trạng của Bất Kiến Hàn rất tốt, cậu thậm chí còn rảnh rỗi đáp lại một câu: “Đợi sau khi chết tôi sẽ dùng tro cốt làm một viên kim cương, đính vào nhẫn tặng anh nhé.”
“Thứ mà ta đưa cho cậu chính là thứ duy nhất còn sót lại của con người, ta đã tìm được nó trên thi thể của ‘chính mình’ đấy.” Biên Cừu nói: “Đến phút cuối cùng mà vẫn mang theo nó bên người, chắc hẳn phải là một thứ rất quan trọng. Nếu có thể rời khỏi nơi này thì nó có thể giúp ta tìm lại thân phận thật của mình, ai mà biết được.”
“Tôi sẽ tìm giúp anh, nếu như chúng ta có thể sống sót mà thoát ra.” Bất Kiến Hàn trả lời: “Nhắc mới nhớ, anh chỉ mới trở thành búp bê chưa lâu đâu đúng không? Tôi nhớ anh từng nói rằng các bữa tiệc diễn ra với tần suất liên tục thường xuyên, nhưng anh cũng chỉ mới trải qua ba lần thôi. Thế nên tôi có một suy đoán như thế này: Những người bị nuốt chửng chưa lâu sẽ giữ được ý thức con người nhiều hơn, lập trường vì thế cũng càng mơ hồ và dễ bị lay động hơn, đúng không?”
Nếu như Biên Cừu có thể bị lôi kéo thì hiển nhiên là những con búp bê khác cũng có thể.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Bất Kiến Hàn dưới lớp mặt nạ có hơi căng thẳng.
Nếu quả thật có thể tranh thủ lôi kéo kẻ thù thành đồng minh thì có một người mà cậu đặc biệt không muốn từ bỏ - chính là Thính Phong Ngâm đã chết trước mặt cậu.
Đương nhiên là còn có cả Cánh Tay Thép, Ninja, thầy Lý Thu Bạch và thậm chí cả Long Sa Bảo Thạch… Chỉ tiếc là Juliet đã biến thành búp bê máu, không thể thay đổi được gì nữa.
“Đầu cậu nhảy số nhanh đó, việc đó rất nguy hiểm nhưng cũng đáng để thử.” Biên Cừu gật đầu tán thưởng: “Trước ta thì ta không rõ lắm, nhưng có ba người được mời đến bữa tiệc sau ta, lần lượt là mỹ nhân ngư, chiến binh cơ giáp và diễn viên tạp kỹ. Cậu đã từng gặp diễn viên tạp kỹ và chiến binh cơ giáp rồi đấy, mỹ nhân ngư thì tiến giai thất bại sau khi tham dự bữa tiệc, chỉ sợ cậu không thể lợi dụng cô ta được đâu.”
Bất Kiến Hàn nhún vai: “Thử vận may thôi.”
“Ta sẽ đưa cậu đến gặp bọn họ. Về phần phải thuyết phục họ cụ thể như thế nào, cậu đã có kế hoạch gì chưa?”
Bất Kiến Hàn trầm tư: “Chiến sĩ cơ giáp đã nghi ngờ tôi, không tiện ra tay lắm, trước tiên bắt đầu từ diễn viên tạp kỹ… từ Thính Phong Ngâm đi. Tôi có một vài ý tưởng chưa được hoàn thiện lắm, chẳng hạn như giúp đỡ cô ấy khi cô ấy gặp khó khăn nè, hay là dùng sự nhiệt tình của chúng ta để làm cô ấy cảm động, vv…”
“Ý tưởng hay đấy. Nhưng cô ấy gặp phải khó khăn gì mới được?”
“Không có khó khăn thì tạo ra khó khăn để giúp cô ấy đi.”
Như bị một ngọn lửa lớn thiêu rụi, khu Tây trong chớp mắt biến thành một thế giới màu trắng xám mênh mông. Tro tàn trên bầu trời chậm rãi rơi xuống, dừng lại trên những rừng giấy kì lạ với răng và móng vuốt dài. Mấy con quạ trừng to đôi mắt đen trống rỗng, ngồi xổm trên cành cây khô mà phát ra những tiếng kêu quạc quạc thảm thiết. ( truyện trên app T Y T )
Đây chính là màn đêm ở khu Tây.
Vào ban ngày, những khu vườn và cung điện chìm đắm trong tiếng chim hót và hương hoa thơm ngát, nhưng đến đêm, chúng lại biến thành một nơi âm u như thể một bãi tha ma hỗn loạn. Hình dáng của tòa lâu đài ẩn hiện phía xa xa trong làn sương mù, thi thoảng có những bóng đen vươn móng vuốt dài và nhọn ra khỏi ô cửa sổ.
Diễn viên tạp kỹ ngồi trên một sợi dây với đôi mắt trống rỗng, hai bàn tay vô thức cuốn lấy những sợi dây hoa, vẻ mặt mờ mịt.
Ký ức của cô ấy bắt đầu từ hình ảnh có vô số những con búp bê tham lam duỗi tay về phía mình.
Cô ấy có cảm giác như mình vừa bừng tỉnh lại sau một giấc ngủ rất dài, trong mơ cô ấy bị điều khiển như một con rối, không cần phải suy nghĩ hay hoang mang mà chỉ cần hành động theo mệnh lệnh. Đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ đáng sợ đó, cô ấy đã có ý thức riêng của mình, trong lúc nhất thời cô ấy cảm thấy bối rối và sợ hãi, không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết mình phải làm cái gì.
Cô ấy luôn cảm thấy có một cảm giác cấp bách từ tận sâu trong linh hồn, nặng nề mà đè nén lên trái tim như thể có việc gì đó quan trọng mà cô ấy cần phải làm ngay lập tức. Khi chưa hoàn thành xong việc đó, cô ấy không dám chợp mắt một giây một khắc nào, lo lắng, sợ hãi, bồn chồn bất an, cứ như có một sợi dây vô cùng quan trọng đang kéo căng chặt phía sau, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Nhưng rốt cuộc đó là chuyện gì, cô ấy đã quên mất rồi.
Cô ấy hận không thể cào nát cái đầu ngu ngốc không thể nhớ nổi của mình, đập vỡ nó, hoặc là xé nát trái tim ra xem rốt cuộc chuyện quan trọng mà mình đã quên mất kia là gì.
Nhưng tất cả đều chỉ là vô ích. Cô ấy chỉ là một con búp bê, dưới lớp sọ làm bằng gốm sứ kia chỉ có khoảng trống rỗng tuếch, xé rách lồng ngực ra chỉ thấy những sợi dây được nối với các khớp, không có bất kì trái tim nào.
Rốt cuộc cô ấy đã quên mất chuyện gì?
Ngay khi cô ấy đang đau khổ suy nghĩ, ngón tay của cô ấy đột nhiên chuyển động nhẹ một cách bất thường. Cô ấy cúi đầu nhìn xuống ngón tay của mình, nó đang bị dây tơ kéo căng đến mức nhẹ nhàng run rẩy.
Có người đã chạm vào mạng lưới do thám mà cô ấy đã bố trí xung quanh.
Cô ấy căng dây tơ dưới đùi, khéo léo nhảy lên. Gót giày hình mũi dao của cô ấy chính xác dẫm lên dây tơ, di chuyển trước sau như một con báo đi trên dây thép.
Trong nháy mắt tiếp theo cô ấy đã biến mất khỏi không trung.
Giống như một con nhện độc đi săn mồi, cô ấy dựa vào sự rung động nhỏ từ mạng tơ để phán đoán xác định vị trí của kẻ địch và con mồi, sau đó mới dùng tốc độ nhanh chóng di chuyển theo dây tơ chạy đến sau đối phương. Đó chỉ là một chàng trai lùn chỉ cao tới ngực cô ấy, mặc những bộ quần áo rộng thùng thình không phù hợp với cơ thể của mình và buộc đuôi ngựa sau đầu. Bị cô ấy nhìn chằm chằm, cậu hoảng sợ quay đầu lại, theo bản năng nhấc con dao găm lên chắn trước người mình.
Làm việc vô ích. Cô ấy nghĩ thầm. Cô ấy có một trăm loại cách thức khác nhau để đánh bật vũ khí của cậu trước khi cậu kịp chĩa con dao găm đó về phía mình, dùng một giây để chém đứt đầu cậu ra. Cô ấy có thể đối đãi với con mồi giống như một con nhện thực sự, dùng dây tơ trói cậu thành hình một cái kén, sau đó lại treo ngược lên để đùa giỡn.
Nhưng cô ấy lại không làm như vậy, tên nhóc đeo mặt nạ quỷ đỏ trên mặt kia mang đến cho cô ấy cảm giác hơi quen thuộc. Cô ấy cẩn thận nhìn kỹ, rõ ràng là chiếc mặt nạ có tạo hình hung ác cùng chiếc sừng trên trán nhưng lại cảm thấy hơi dễ thương.
Cô ấy vừa nhớ ra mình vừa mới gặp tên nhóc này vào ban ngày. Bên trong sảnh lớn phòng khiêu vũ của cung điện, cậu còn giúp cô ấy tìm kiếm thứ gì đó nữa.
“Cô muốn giết tôi sao?” Chàng trai căng thẳng hỏi, giác quan nhạy cảm của cô ấy thậm chí còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt rất nhỏ của cậu khi cậu nói chuyện.
“Không, tạm thời sẽ không.” Cô ấy trả lời: “Đêm khuya còn dám lén lút chạy lung tung bên trong cung điện, cậu muốn làm gì hả?”
Chàng trai nói: “Tôi đến để tìm cô.”
Cô ấy hơi ngạc nhiên: “Tìm tôi? Tôi chỉ là một con búp bê mới được sinh ra, cậu tìm tôi làm gì hả?”
Chàng trai từ từ tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống.
Cậu có gương mặt rất trẻ, đôi mắt rất to, hai má hơi phúng phính như em bé, vẻ ngoài thanh tú nhưng lại khá bình thường. Đáng chú ý là thần thái của cậu vô cùng sống động, không hề cứng nhắc chút nào, biểu cảm trên khuôn mặt tinh tế đến mức khiến cho người ta phải thán phục. So với những con búp bê khác, cậu thực sự quá chân thật, chân thật đến mức giống như một… con người thực sự.
“Cô vẫn còn nhớ tôi sao?” Giọng điệu của cậu hơi run rẩy, đôi mắt hơi mở to ra, có chút mong chờ nhìn cô ấy.
Cô ấy gật đầu: “Đương nhiên là nhớ rồi.”
Đôi mắt chàng trai sáng ngời, như thể bên trong có ánh sáng hy vọng đang bừng cháy.
“Sáng nay tôi đã gặp cậu ở trong cung điện. Cho dù là vẻ ngoài, chất liệu da hay độ linh hoạt của các động tác, cậu đều để lại ấn tượng rất sâu sắc cho người khác, giống như một con người thực sự vậy. Tôi chưa từng thấy con búp bê nào như vậy, cậu thuộc loại búp bê nào? Búp bê bơm hơi sao?”
Biểu cảm của chàng trai đã tan vỡ.