Có vẻ như Biên Cừu cũng khá ngạc nhiên, sau đó anh ta cũng thuận theo mà ôm lấy chân cậu, dùng một tay bế cậu lên, còn phát ra một tiếng cười trầm thấp.
Bất Kiến Hàn ngồi với tư thế bình tĩnh, không hề cảm thấy ngượng ngùng hay khó chịu chút nào.
Là một người đàn ông đích thực, vì để vượt qua trò chơi mà có thể không từ một thủ đoạn nào. Phải có can đảm và giác ngộ để hy sinh, dù sao thì chỉ có thắng lợi cuối cùng mới là điều quan trọng nhất.
Mặc dù đám búp bê đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu nhưng rốt cuộc vẫn không có một ai trong số chúng thực sự dám mạo hiểm đắc tội với búp bê cấp chín và đi báo cảnh giới. Búp bê cảnh giới đã cho cấp dưới của mình tuần tra một vòng xung quanh nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được ai mới thực sự là con người đang ẩn náu, khuôn mặt nó đầy vẻ u ám lại buồn bực.
Mặc dù không tìm ra được nghi phạm nhưng nó cũng hoàn toàn không có ý định thả những con búp bê này rời đi. Có rất nhiều búp bê bị chặn ở lối vào cung điện, tình huống rơi vào thế bế tắc.
Bất Kiến Hàn tò mò nhìn về phía Biên Cừu, không biết tại sao anh ta lại tỏ vẻ tự tin như thế, liệu rằng có cách nào đó có thể phá vỡ thế cục bế tắc trước mắt này không.
Biên Cừu đột nhiên nói: “Có vẻ như, mặc dù các ngài cảnh sát đây rất tận tâm với công việc nhưng lại không nắm rõ thông tin cho lắm. Nhà vua triệu tập thần dân của vương quốc vĩ đại tập trung ở cung điện để mở một bữa tiệc lớn. Theo như ta được biết, bữa tiệc lần này chính là vì những thứ đã bị bắt ở thị trấn nhỏ phía Đông. Có lẽ mối nguy hiểm mà các ngài cảnh sát luôn canh cánh trong lòng đã sớm được giải quyết từ lâu rồi cũng nên.”
“Ồ? Là như vậy sao?”
“Tất cả mọi người có mặt ở đây đều là nhân chứng.”
Ánh mắt của búp bê cảnh sát quét qua đám búp bê trong đám đông, ánh mắt nó di chuyển đến đâu là đám búp bê ở đó liền gật đầu, tỏ vẻ ảo thuật gia nói đúng.
Búp bê cảnh sát cầm loa giơ lên và hét to: “Ai là người đã bắt giữ được bữa tiệc đó, hãy bước ra đứng trước mặt ta!”
Dường như chiếc loa đó cũng không phải là một chiếc loa bình thường, mà là một loại đạo cụ nào đó có ma lực triệu hồi đặc biệt. Nó vừa nói dứt lời thì một con búp bê hình thỏ cả người dính đầy vết máu đứng trong phân loại vải bắt đầu dao động, bóng dáng của một cô gái chui ra từ trong vết máu. Cô ấy mặc chiếc áo ngủ dính máu, đeo mặt nạ ngủ, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất và đứng yên, cô ấy bước đến trước mặt búp bê cảnh sát.
Đó chính là búp bê máu Juliet.
“Ngươi chính là người đã bắt được bữa tiệc đó sao?” Búp bê cảnh sát hỏi.
Búp bê máu nhẹ nhàng gật đầu.
Búp bê cảnh sát lại hỏi: “Ngươi có nhìn thấy những con người khác ở thị trấn nhỏ phía Đông không?”
Nguy rồi! Đồng tử của Bất Kiến Hàn co lại.
Mình đã từng đấu tay đôi với cô ấy ở trong ngôi nhà hoa hồng-
Búp bê máu hơi ngẩng đầu lên, khẽ lắc đầu.
-Hả?
Đúng rồi, lúc đó mình đã chết dưới tay cô ấy. Sau khi chết, trò chơi sẽ tự động tải lại trò chơi, tiến độ sẽ quay ngược trở lại trước khi mình bước vào trong ngôi nhà hoa hồng, sau khi tải lại, mình cũng không đến ngôi nhà hoa hồng tìm cô ấy nữa. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nói cách khác, ở trong dòng thời gian này, mình và cô ấy chưa từng gặp nhau.
Được tự động lưu trữ cứu một mạng, Bất Kiến Hàn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi búp bê cảnh sát nhận được câu trả lời của búp bê máu thì tỏ ra không vui, nó cau mày lại. Nó vẫn luôn có linh cảm rằng trong chuyện này có gì đó mờ ám, nhưng sự thật đã bày ra ngay trước mắt, có vẻ như nó đã phạm phải sai lầm rồi.
“Nguy hiểm đã được loại bỏ, bây giờ ngươi có thể thả bọn ta đi được chưa?”
“Đúng đấy, vừa nãy có nhiều người quá, chen lấn xô đẩy làm gãy cả lưng ta, ta còn phải mau chóng về nhà sửa lại chỗ chỉ bị bung ra nữa.”
“Còn phải mắc kẹt ở đây bao lâu nữa hả…”
Đám đông búp bê lại bắt đầu trở nên náo loạn, búp bê cảnh sát giơ cao loa lên: “Khụ! Trật tự nào trật tự nào…”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Búp bê cảnh sát còn chưa kịp làm cho đám búp bê im lặng lại thì bọn chúng đã tự động trở nên yên tĩnh. Một giọng nói trầm vang vọng xuyên qua mái vòm cao của sảnh lớn, lộ ra vẻ vô cùng uy nghiêm.
Đi xuyên qua đám búp bê tự động chia ra hai bên, nhà vua nắm lấy cánh tay của hoàng hậu đang say ngủ và bước vào trung tâm của đám búp bê.
Búp bê cảnh sát lập tức cởi mũ cảnh sát của mình ra, cung kính hành lễ chào nhà vua: “Khởi bẩm quốc vương bệ hạ, chúng thần đang điều tra về những nhân vật có thể tạo thành mối nguy hại cho vương quốc vĩ đại.”
“Ồ? Pulis à, khanh đã điều tra ra tình hình của địch như thế nào rồi?”
“Thần rất lấy làm tiếc, thưa quốc vương bệ hạ đáng kính, công việc điều tra dường như đã lâm vào cục diện bế tắc… Ngài ảo thuật gia đã nói cho thần biết rằng thủ phạm gây ra trận hỗn loạn ở thị trấn nhỏ phía Đông đã bị hiến tế cho bữa tiệc, thế nhưng thần vẫn nghĩ rằng rất có khả năng những nhân loại nguy hiểm khác đã ẩn nấp vào trong cung điện, chuẩn bị gây bất lợi cho ngài bất cứ lúc nào.”
“Hóa ra là như vậy.” Nhà vua không thèm quan tâm mà đặt tay lên cánh tay của hoàng hậu và vuốt ve, trầm ngâm như đang suy nghĩ: “Pulis à, khanh hơi thận trọng quá mức rồi. Với sự yếu ớt của đám nhân loại đó, thật sự là rất khó để xâm nhập vào cung điện, cho dù bọn chúng có may mắn xông vào được thì cũng sẽ lập tức nhanh chóng bị dũng sĩ của ta băm thây xé xác ra ăn thôi.”
Búp bê cảnh sát không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Vì an toàn của ngài và vì sự ổn định của vương quốc, thần nghĩ chuyện này cần được xử trí thật nghiêm túc.”
“Được rồi, nếu khanh đã kiên trì đến vậy.” Nhà vua xua tay với nó: “Truyền lệnh của ta, phong tỏa tất cả các lối đi giữa các thị trấn ở phía Tây và phía Đông, tất cả tường thành đều phải giới nghiêm liên tục trong vòng mười ngày, chỉ có búp bê cảnh sát mới được phép ra vào. Nếu như con người vẫn chưa tiến vào khu Tây thì chúng sẽ không còn cơ hội vào trong nữa; nếu như con người đã vào được khu Tây thì chúng chắc chắn sẽ chết. Cơ thể của con người không giống như búp bê, chúng vô cùng yếu ớt, cần phải uống nước và ăn thức ăn, mà khu Tây thì hoàn toàn không có bất cứ thứ gì có thể cung cấp làm thức ăn cho con người.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Pulis à, vì chính khanh là người đã đề nghị phải xử lý nghiêm túc nên khanh cũng phải tăng cường điều tra, không được lơ là.”
Búp bê cảnh sát lại cúi đầu chào: “Tán dương cho sự sáng suốt của người.”
Lệnh phong tỏa được dỡ bỏ, những con búp bê lần lượt rời khỏi cung điện.
Bất Kiến Hàn được Biên Cừu ôm lấy, cố gắng trà trộn vào giữa những con búp bê để rời đi.
Vừa ra khỏi cung điện, kế hoạch chia tay Biên Cừu của Bất Kiến Hàn có thể nói là đã tan thành mây khói. Biên Cừu nói đúng, khu Tây tràn ngập những cạm bẫy chết người, nếu không có búp bê cao cấp đi cùng bảo vệ thì cậu có thể sống sót đã là một khó khăn chứ đừng nói tới việc ám sát Pierre.
Liệu có thể mang vài tấn thuốc nổ đến, cho nổ tung toàn bộ cung điện để cuối cùng không còn lại bất cứ vương quốc búp bê gì nữa không nhỉ. Bất Kiến Hàn chán nản nghĩ.
Đang miên man chìm đắm trong suy nghĩ thì cổ tay cậu bỗng nhiên bị siết chặt, có người đã bắt được cậu.
Bất Kiến Hàn giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, vừa định hỏi Biên Cừu tự nhiên nắm lấy mình làm gì. Nhìn thấy bàn tay đang đeo găng trắng bao quanh cổ tay mình, cậu chợt nhận ra đó hoàn toàn không phải là tay của Biên Cừu-
Cậu chợt ngẩng đầu lên, đối mặt với búp bê cảnh sát, một tay nó vẫn đang cầm loa còn tay kia thì cầm lấy cổ tay của cậu, ánh mắt chăm chú nhìn cậu chằm chằm.
Lộ rồi sao?
Bất Kiến Hàn dùng sức rút tay ra, cánh tay còn lại nhanh chóng điều khiển khuỷu tay ra sau, năm ngón tay lập tức nắm chặt lấy chuôi con dao găm.
“Quả nhiên, loại chất liệu da này, cảm giác nõn nà… Có gì đó không đúng!” Vẻ mặt của búp bê cảnh sát rất nghiêm túc, nó dùng sức cầm lấy cổ tay cậu, khi trên cổ tay cậu bị siết ra một vệt đỏ: “Ngươi hoàn toàn không xứng có mặt ở đây!”
Nó dùng sức kéo một cái, lôi Bất Kiến Hàn ra khỏi vòng tay của Biên Cừu.
Bất Kiến Hàn loạng choạng bước vài bước, gót chân nhanh chóng đứng vững lại, cậu rút dao găm ra, trong chớp mắt đã chuẩn bị vung tay chém vào cổ của búp bê cảnh sát!
“Ngươi hoàn toàn không được làm bằng vải!” Búp bê cảnh sát giơ loa lên, dùng loa chĩa thẳng vào tai Bất Kiến Hàn mà hét lớn, âm thanh vang dội muốn thủng màng nhĩ khiến cho tóc con của Bất Kiến Hàn gần như dựng đứng hết cả lên: “Ngươi làm từ chất liệu silicon, phải biết tự đứng về phía đội nhựa plastic chứ! Đừng tưởng là ta không nhận ra!”
Bất Kiến Hàn: “...?”
Bàn tay cầm dao khẽ run lên.
“Vì đây là lần đầu tiên ngươi phạm lỗi nên lần này ta sẽ bỏ qua!” Búp bê cảnh sát cười lạnh một tiếng: “Nhận thức rõ địa vị của chính mình đi, đừng có mà đứng vào đột linh tinh! Nếu lần sau ta phát hiện ra ngươi lại phân loại không đúng nữa thì ta nhất định sẽ trừng phạt ngươi thật nghiêm khắc!”
Bất Kiến Hàn: “???”
Chất liệu silicon cái gì, là búp bê bơm hơi ấy hả?
Cậu nghi ngờ búp bê cảnh sát đang ám chỉ mình nhưng lại không có bằng chứng.
Có cảm giác như bị xúc phạm vậy.
Biên Cừu lại bế cậu lên, mỉm cười xin lỗi búp bê cảnh sát, lúc này mới được cho rời đi.
“Biên giới giữa khu Đông và khu Tây đã bị phong tỏa, cậu tạm thời không thể quay trở lại lấy đồ đạc mà cậu đã để lại đâu.” Biên Cừu hiển nhiên còn nhớ lý do mà Bất Kiến Hàn tùy tiện lấy để thoát thân, chế nhạo nói: “Muốn đến lãnh địa của ta làm khách hả?”
Bất Kiến Hàn nhún vai: “Vậy, cảm ơn vì đã tiếp đãi?”
“Khách sáo quá, cậu chính là người mà ta đã dự định đặt làm nữ chủ nhân của lãnh địa đấy.”
“...”
Im lặng suốt chặng đường, Bất Kiến Hàn theo Biên Cừu quay trở lại lãnh địa của anh ta.
Lãnh địa của những con búp bê quý tộc cũng nằm trong phạm vi của khu Tây nên không bị đóng cửa phong tỏa.
Khác hẳn với lãnh địa trong tưởng tượng của Bất Kiến Hàn, lãnh địa của Biên Cừu không có bất cứ khu vườn hay tòa thành nào, ba trăm người hầu, năm trăm mẫu vườn nho và hầm rượu, lối vào lãnh địa là một chiếc khóa kéo được gắn trên tường, sau khi kéo ra và chui vào, bên trong là cả một vùng biển sao.
Bàn ghế và bộ ấm trà treo lơ lửng giữa không trung, trái với các nguyên lý cơ học làm chúng không bị rơi xuống, Bất Kiến Hàn tìm một chiếc ghế và ngồi lên đó. Điều thần kỳ chính là, khi chiếc ghế xoay ngang dọc hoặc đảo ngược lại, cậu không hề bị té xuống mà cùng trôi nổi xoay tròn với nó giữa không trung, thậm chí cậu còn không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
“Thay vì nói là lãnh địa thì tôi lại cảm thấy nơi này giống như một hộp đựng trò chơi hơn.” Bất Kiến Hàn phàn nàn nói, từ giữa không trung chộp lấy ấm trà và một tách trà, cậu muốn rót cho chính mình một ly trà nhưng lại phát hiện ra bên trong không có lấy một giọt nước nào. Mở nắp ấm ra chỉ lấy “hồng trà” bên trong ấm là một loại nhựa đã đông cứng lại.
Biên Cừu cười nói: “Ta chỉ là một con búp bê thôi mà.”
“Mặc dù tôi rất biết ơn anh vì đã sẵn lòng cung cấp sự bảo vệ từ lãnh địa của anh, nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh một chút, tôi là một con người.” Bất Kiến Hàn thở dài, buông tay ra để ấm trà và tách trà lại tiếp tục trôi nổi giữa không trung: “Nếu quả thực đúng như lời nhà vua nói thì ở khu Tây này không có bất cứ thứ gì mà con người có thể ăn được, chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ biến thành một thi thể xấu xí. Dưới tình huống không có thức ăn, có người chỉ có thể sống được bảy ngày, không có nước thì chỉ còn ba ngày.”
Đây là thời hạn ẩn mà phó bản nhiệm vụ đã đưa ra cho cậu.
Sau khi biết rằng linh hồn của con người có thể được kế thừa bởi con búp bê sau khi bị búp bê nuốt chửng, cậu cũng đã cân nhắc đến phương án để búp bê nuốt chửng mình, sau khi biến thành búp bê rồi mới đi đánh boss, nhưng hiển nhiên là tính khả thi của cách này không được cao. Đầu tiên cậu phải có năng lực đặc biệt là “hô hấp hồi máu”, chỉ cần không bị nuốt từ đầu thì cậu sẽ phải chịu đựng cơn đau khi vừa bị nuốt mà vết thương lại đang chữa lành cho đến khi đau đớn đến chết.
Thứ hai, từ việc bị các búp bê Nguyên Tử bao vây đến chết trong khu rừng và bị búp bê máu giết chết đã cho thấy, chỉ cần cậu chết đi thì sẽ bị phán định là nhiệm vụ thất bại rồi hệ thống sẽ tải lại trò chơi, không tồn tại khả năng có thể bị búp bê nuốt chửng và biến thành búp bê.
Dựa theo nguyên tắc sau khi chết sẽ sống lại ở nơi an toàn gần nhất, nếu cậu chết khát hoặc chết đói thì sau khi sống lại, có lẽ cậu vẫn sẽ ở trong tình trạng vô cùng suy yếu và sẽ nhanh chóng chết đi tiếp chứ càng đừng nói đến việc ám sát Pierre.
Thời gian ám sát Pierre càng kéo dài thì cậu sẽ càng trở nên yếu hơn, cho đến khi yếu đến mức cậu sẽ chết ngay lập tức sau khi được hồi sinh từ điểm lưu, nó sẽ trở thành một vòng lặp vô hạn. Đến khi đó, cậu sẽ bị nhốt bên trong phó bản này, lặp đi lặp lại khoảnh khắc cận kề cái chết mà vĩnh viễn không thể nào thoát ra.
Nghĩ đến lại cảm thấy sởn cả gai ốc.
Bất Kiến Hàn cười lạnh: chẳng trách muốn mình phải hoàn thành ba phó bản mới để mình rời đi, hóa ra ở phó bản thứ ba đã có một cái bẫy chết bố trí sẵn rồi.
Như thể muốn giết chết mình vậy.
Biên Cừu trầm ngâm: “Cũng không phải là hoàn toàn không có gì cho con người ăn.”
Bất Kiến Hàn sửng sốt, rồi ngay lập tức ngờ ngợ ra: “Ý anh là…”
Bữa tiệc lớn.
Mặc dù là phần thưởng dành cho búp bê có chiến công nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, đó đúng là thứ mà con người có thể ăn và hấp thụ làm dinh dưỡng để duy trì sự sống.
Tuy nhiên, việc tổ chức yến tiệc lại có tính ngẫu nhiên quá lớn, không ai dám đảm bảo tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra sau đó.
Hơn thế nữa, Bất Kiến Hàn thực sự khó mà chấp nhận được việc ăn thịt người.
“... Hiện tại tôi vẫn có chút phản cảm nhất định với việc ăn thịt đồng loại.” Bất Kiến Hàn thành thật nói.
“Vì thế, cậu phải rời khỏi vương quốc búp bê trong vòng ba ngày.” Biên Cừu chống cằm nói: “Muốn làm được điều này không dễ dàng chút nào.”
Bất Kiến Hàn lắc đầu: “Dù có rời khỏi đây cũng vô dụng thôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải quay lại, tôi có nhiệm vụ không thể không hoàn thành ở đây.”
“Nói nghe thử xem?”
“Tôi muốn…” Bất Kiến Hàn nói đến đây thì hơi ngừng lại một chút, quan sát sự thay đổi trên gương mặt Biên Cừu: “Giết chết quốc vương của vương quốc búp bê.”