Kỳ Phong đã nuôi Caramel hơn một năm. 
Lúc mèo con mới về chỉ biết uống sữa, nuôi nấng nó lớn như bây giờ cũng không dễ dàng, hắn nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng không có chuyện gì, nhưng không ngờ sẽ có một ngày Caramel sẽ đột ngột bỏ hắn đi.  
Lần trước biến mất một ngày hắn liền lắp thêm camera trong nhà, ai nghĩ đến vài ngày sau Caramel lại đột nhiên mất tích lần nữa. 
Hắn đi xem camera ở tiểu khu mấy lần cũng không có kết quả, sau đó mua hết quảng cáo của thang máy ở tiểu khu, thay phiên dán thông báo tìm mèo, đưa ra phần thưởng kếch xù, toàn bộ quảng cáo xa hoa trong tiểu khu đều bị hắn bao tận một tháng, tất cả đều là ảnh chụp của một con mèo đen, không ít người hoài nghi vị có tiền này có phải đi khoe mèo đen xinh đẹp của mình hay không. 
Có vô số người gọi điện cho Kỳ Phong nói họ tìm được Caramel nhà hắn rồi, nhưng lúc gặp qua thì chúng nó đều không phải Caramel, mỗi một con đều là mèo đen, nhưng con nào cũng không phải. Caramel không giống mèo thường, nó có linh tính, lúc nhìn người sẽ không bao giờ rụt rè. Tuy rằng là mèo đen, nhưng màu lông cũng khác, có vài con sẽ có một vài màu sắc khác lẫn vào, nhưng Caramel thì không, nó là một con mèo đen thuần sắc, không có một sợi màu khác, hơn nữa lông của nó cũng rất mượt. 
Kỳ Phong nhớ rõ từng đặc điểm một của mèo nhà mình, Caramel là bảo bối hắn nuôi lớn, từ cái mũi cho đến thịt đệm dưới chân, chỗ này màu nào chỗ kia màu nào hắn đều nhớ rõ. 
Nhưng khoảng cách hắn phải trở lại trò chơi ngày càng gần, hắn vẫn không tìm thấy Caramel, cuối cùng phải nhờ bạn bè tìm giúp. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play