Nhan Ký Vân ngàn vạn không ngờ Cửu gia lại trực tiếp vào phòng Lưu Dung Chỉ, càng không ngờ gầm giường của mỹ nữ lại bẩn như vậy, một tiếng hắt hơi đã bại lộ vị trí của cậu.
Cậu nhảy lên giường cũng là phản ứng theo bản năng, nếu lúc này chạy loạn trong phòng ngược lại càng bất lợi, một là tốn sức, hai là trong phòng có rất nhiều đồ vật sắc nhọn, cũng không có góc nào thích hợp để chui vào, gầm giường lại quá bẩn, thực sự ảnh hưởng đến hệ hô hấp của cậu.
Nhan Ký Vân liếc nhìn chiếc gối lụa màu tím hoa lan sạch sẽ dính vài dấu chân đen hình hoa mai, có chút ngại ngùng, sau đó cậu quả quyết cọ cọ chân trước của mình, chậc, bụi dưới gầm giường nhiều quá, ít nhất cũng phải tìm người dọn dẹp cho tốt chứ.
Cửu gia và Lưu Dung Chỉ nhìn con mèo đen hoàn toàn không sợ người trước mắt, hai người khựng lại vài giây.
Lưu Dung Chỉ khẽ kêu lên: “A, con mèo này sao lại chạy vào phòng em rồi? Mèo con, xuống đây cho chị.”
Bây giờ ả ta cũng muốn khóc không ra nước mắt, một chiếc giường sạch sẽ đẹp đẽ lại in mấy dấu chân đen, bầu không khí mờ ám vừa rồi khi đưa áo sơ mi đã tan thành mây khói.
Nhan Ký Vân căn bản không nhìn ả ta, mà nhìn chằm chằm vào mọi cử động của Cửu gia. Cậu và Cửu gia trước đó có một khoảng cách, mùi hương trên người Cửu gia cũng không phải là quan trọng nhất nữa, mà là hắn dường như hoàn toàn không nhận ra cậu. Nếu hắn thực sự là Kỳ Phong, ngay lập tức có thể nhìn ra phản ứng bản năng khi thấy mèo nhà hắn trong ánh mắt hắn. Nhưng Cửu gia trước mắt lại thể hiện ra vẻ hoàn toàn không quen biết cậu, sao lại như vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT