Nhan Ký Vân không có tài nghệ gì ở môn âm nhạc, thậm chí ngũ âm còn không được đầy đủ, nhưng không thể phủ nhận, cậu cảm thấy tiếng đàn của Hàn Thụy Bạch thật êm tai.
Cậu không hiểu, nhưng Kỳ Phong hiểu.
Hàn Thụy Bạch đàn khúc dạo nhạc của một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng hoạt bát, nếu không phải bây giờ không khí đang không ổn, Nhan Ký Vân cũng muốn nhảy lên đàn dương cầm xem cậu ta đàn.
Cậu ta đàn một nửa thì dừng tay lại, sau đó nhìn về phía Kỳ Phong và mèo đen đứng bên chân hắn, và Tiết Bình.
“Mấy anh muốn biết chuyện của Tiêu Việt? Cho rằng chuyện của Dương Bình Bình là do em làm?” Hàn Thụy Bạch cực kỳ bi thương nói, “Tự sát là sự lựa chọn của Tiêu Việt, em chẳng làm gì cả, hoặc có lẽ em đã làm gì đó dẫn đến việc cậu ấy tự sát, mà đến tận giờ em vẫn chưa nhận ra.”
Nhan Ký Vân thấy cậu ta bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không hoảng loạn, đúng thật không giống hung thủ, lúc đàn dương cầm cũng như đang nhớ đến người nào đó.
Cậu biết vừa nãy Kỳ Phong chỉ dùng lời nói hữu dụng tấn công cậu ta, nói lời suy đoán không đáng tin nhất, kỳ thật để làm Hàn Thụy Bạch nói về chuyện của Tiêu Việt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play