Vừa từ "cõi chết" trở về nhưng công việc của tôi cũng chẳng rảnh rang là bao. Dù rằng đã cố gắng sắp xếp thời gian để nghỉ ngơi thêm nhưng bệnh nhân mới đến khám, bệnh nhân cũ cần phải tới thăm, rồi lại đến mùa hái thuốc, chẳng lúc nào là tay chân được ngơi nghỉ. Đó là còn chưa kể đến việc tôi tự sám hối sâu sắc về những lỗi lầm mình phạm phải trong quá khứ, không xứng đáng để trở thành học trò của Trần Uy, càng không nói đến việc trở thành một lang y chân chính.
Trong Y Huấn Cách Ngôn của Hải Thượng Lãn Ông đã ghi chú rất rõ:
"Phàm thầy thuốc nên nghĩ đến việc giúp đỡ người, không nên tự ý cầu vui, như mang rượu lên núi, chơi bời ngắm cảnh, vắng nhà chốc lát, nhỡ có bệnh nhân cấp cứu làm cho người ta sốt ruột mong chờ nguy hại đến tính mệnh con người. Vậy cần phải biết nhiệm vụ của mình là quan trọng thế nào?"
Nhớ lại lời y huấn mà tôi không khỏi tự trách móc mình. Nếu tôi dành nhiều thời gian rèn dũa hơn thì đã không có nhiều chuyện đáng tiếng xảy ra. Vậy là tôi vừa ngồi nắn nót viết từng chữ vào bản "phác đồ" dành cho Linh An vừa mải suy nghĩ không thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT