Tường gật đầu xác nhận, tôi kinh ngạc. Ở thế kỷ 21, việc giao thương giữa các quốc gia là vô cùng cần thiết để thúc đẩy nền kinh tế. Chẳng nói đâu xa, Trung Hoa cường thịnh cũng nhờ một phần "Con đường Tơ lụa" mà thành. Vậy nhưng trong lịch sử Việt Nam không phải lúc nào việc trao đổi mua bán lân bang cũng được chú trọng. Ấy thế mà Đại Cồ Việt mới chấm dứt chiến tranh với nhà Tống được bao lâu, xét về mặt chính trị thì vô cùng nhạy cảm, chưa kể theo tôi được biết đến tận nhà Nguyễn vẫn còn có những thời kỳ nước ta "bế quan toả cảng"(12). Tính đến nay chỉ mới là năm 1009, cùng với nền văn minh lúa nước lâu đời, chủ yếu người dân tự cung tự cấp hoặc trao đổi trong khu vực làng - xã, bỗng dưng biên giới mở cửa, giao thương sang tận nhà Tống thì quả thật là một bước tiến lớn.
Thấy tôi mải nhìn hết lượt này đến lượt nọ hàng hoá chất lên xe, Tường nói thêm:
"Vốn là lần đi sứ này Chúa thượng muốn ngài Chưởng thư ký xin được đặt người coi việc tại chợ trao đổi hàng hóa ở Ung Châu nhưng cuối cùng chỉ được mua bán ở chợ tại Liêm Châu và trấn Như Hồng."
Tôi gật gù:
"Thế đã là tốt lắm rồi, tốt lắm rồi... Nhưng người ta bán gì sang Thiên triều vậy?" - Tôi vắt óc nghĩ không ra. Nếu dựa trên mức độ phát triển kinh tế thì e rằng mở cửa giao thương nước ta chỉ có thể nhập siêu(13).
"Các loại thổ sản như cánh kiến, tê, ngà voi, lệ chi, dược liệu,..." - Tường ôn tồn giảng giải.
Chúng tôi đi song song cạnh nhau. Tôi nín thinh không hỏi thêm câu nào nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT