Một đám người nhà họ Cận đều rất bận, nhưng vì buổi gặp mặt hôm nay tất cả đều xin nghỉ, trừ đương sự Cận Ngật Miên và Kỳ Giản bận một ca phẫu thuật không đến được.

Trong phòng khách sạn, một nhà Lâm Kiện Uy đã tới trước.

Lâm Dược đi bên cạnh Cận Sơ Hi và Cận Minh Hữu, anh cả và anh hai Cận nhìn giống như hai bảo tiêu, người không biết còn tưởng rằng cậu mới là con thứ ba nhà họ Cận.

Trì Hồng quét mắt một vòng không nhìn thấy Cận Ngật Miên, trong lòng thoải mái hơn không ít.

Người nhà họ Cận đối tốt với Lâm Dược tốt thì sao chứ, chỉ cần Cận Ngật Miên không để tâm đến cậu là được.

Đồ ăn được đưa lên, điện thoại Lâm Dược đột nhiên vang lên, trên đó hiện lên tên của Cận Ngật Miên, Lâm Dược vốn không muốn nhận, nhưng bị Cận Sơ Hi thấy được.

Cận Sơ Hi cười nói: “Đi nhận đi.”

Lâm Dược đành phải rời một bàn đồ ăn nóng hổi, đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Dược đi dọc hành lang, Cận Ngật Miên hỏi trong điện thoại hỏi: “Thấy tin nhắn tôi gửi chưa?”

Lâm Dược: “Thấy rồi.”

Cận Ngật Miên: “Thấy rồi sao không trả lời?”

Lâm Dược hỏi lại: “Trả lời cái gì?”

Cận Ngật Miên nghẹn một chút, Lâm Dược không phải thủ hạ của hắn, không cần phải luôn phản hồi tin của hắn, nhưng mà như vậy hắn không thể biết liệu cậu đã thấy tin nhắn hay chưa.

Cận Ngật Miên nói: “Sau này tôi sẽ trực tiếp gọi điện cho cậu.”

Lâm Dược không sao cả: “Còn việc gì không, nếu không thì để tôi trở về ăn cơm.”

Không biết có phải ảo giác của Cận Ngật Miên hay không, dường như Lâm Dược lạnh nhạt với mình hơn nhiều, ngày đó khi hắn rời khỏi nhà lớn cậu rõ ràng còn gọi anh là chồng, còn cười tủm tỉm nói hẹn gặp lại cơ mà.

Cận Ngật Miên hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Lâm Dược không có vấn đề gì, chỉ là không có gì để nói với hắn, khi cậu xoay người chuẩn bị quay lại thì thấy Lâm Phàm theo mình ra ngoài, nói vào điện thoại: “Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”

Tắt máy nhanh chóng, Lâm Dược cũng không rảnh quan tâm tên họ Cận kia có gì muốn nói không, bởi vì Lâm Phàm đã chạy tới trước mặt cậu.

Lâm Phàm đánh giá trên dưới cậu một chút, tấm tắc: Bám được vào nhà họ Cận có khác, gặp mặt thôi mà cả nhà già trẻ đều đều kéo nhau đến, bộ sợ nhà tôi ăn mất cậu hay gì.”

Lâm Dược không thèm để ý đến hắn.

Lâm Phàm vừa bước một bước, ngăn cản cậu: “Sao Cận Ngật Miên lại không tới? Cả nhà họ Cận gióng trống khua chiêng tất cả đều kéo tới, bản thân Cận Ngật Miên lại không tới, không phải hắn căn bản không thèm để tâm đến cậu chứ?”

Lâm Dược nhìn nhìn xung quanh, chỗ này gần toilet, không có camera.

Cậu nhẫn nhịn tên ngốc này lâu rồi, hôm nay hắn lại tự đưa tới cửa, không đánh hắn một trận thì đúng là...... Dư quang chợt lóe, Lâm Dược thấy chỗ rẽ có một cái đầu nhỏ buộc tóc đuôi ngựa lén lút nhô ra.

Lâm Dược đau đầu, đôi tay nắm chặt lại bất đắc dĩ thả ra, cậu cũng không thể ở đánh người trước mặt cô gái nhỏ chứ.

Lâm Dược: “Nói xong chưa?”

Lâm Phàm một tay đẩy Lâm Dược vào bức tường đối diện, Lâm Dược vốn đã gầy, xương đập vào tường làm cậu đau đớn nhíu nhíu mi.

Lâm Phàm nắm vai của cậu: “Đừng tưởng có thể dựa vào Cận gia thì ghê gớm lắm, Cận gia chọn cậu chẳng qua là vì coi trọng gương mặt này của cậu thôi, nhưng mà vậy thì sao chứ, một thằng đàn ông như cậu cũng không thể sinh con được, lớn lên đẹp như thế nào cũng chỉ là bình hoa trang trí mà thôi!”

Lâm Phàm nghe Lâm Hi nói Cận gia căn bản không muốn chọn hai anh em bọn họ, trong lòng vẫn luôn nghẹn một cục tức.

Thấy cậu không hé răng, Lâm Phàm dùng sức lay người cậu một chút: “Tôi nói chứ dù có đến Cận gia thì cậu cũng có nổi ngày nào an ổn đâu, bệnh tật như cậu, chắc Cận tam thiếu chạm vào một chút còn ngại đen đủi đấy.”

Trước khi tới đây Lâm Kiện Uy đã từng nhắc nhở Lâm Phàm, trước mặt người nhà họ Cận thì khách khí với Lâm Dược một chút, nhưng mà hắn nhịn không được, dù sao Lâm Dược cũng không dám mách lẻo, muốn bắt nạt thì bắt nạt thôi.

Nói xong, Lâm Phàm đẩy cậu về phía toilet.

Biết Lâm Phàm tức giận vì chuyện này, Lâm Dược thậm chí còn vô cùng thích thú, Cận gia chọn cậu đã khiến tên ngốc Lâm Phàm tức giận thế này, vậy thì Trì Hồng và Lâm Hi phải tức giận đến mức nào chứ?

Lâm Phàm vừa bước đi Tề Tư Nhược đã chạy tới, đứng trước mặt Lâm Dược, muốn quan tâm cậu một chút nhưng không muốn vứt mặt mũi, cuối cùng chỉ có thể hung hăng hỏi: “Sao anh lại hèn nhát đến vậy ch! Bị mắng mà không biết mắng lại à? Hắn mới đen đủi ấy!”

Lâm Dược nhìn vẻ mặt rối rắm của cô nhóc, có chút không hiểu: “Cậu ta mắng tôi không phải cô nên vui vẻ à, dù sao cô cũng không thích tôi giống hắn.”

Tề Tư Nhược một nghẹn: “Tôi, sao tôi có thể giống hắn chứ?!”

Lâm Dược cũng không hỏi cô khác ở chỗ nào: “Muốn về với tôi không?”

Tề Tư Nhược đỏ mặt nhìn qua toilet nam, Lâm Dược nhắc nhở cô: “Đó là toilet nam, toilet nữ ở đối diện.”

Tề Tư Nhược: “Tôi biết!”

Tề Tư Nhược hung hăng đi về phía toilet nữ, đi tới cửa, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Nhìn thấy bóng dáng đơn bạc của Lâm Dược đã đi xa, cô lấy di động ra, chia sẻ video vừa quay cho anh ba mình.

Tuy cô nhóc không ủng hộ hôn sự này, nhưng dù sao thì Lâm Dược cũng đã lãnh chứng với anh ba của cô, là người Cận Gia danh chính ngôn thuận, người nhà họ Cận mà lại bị ức hiếp ư, thật buồn cười!

Tề Tư Nhược càng nghĩ càng tức giận, lại gửi voice chat cho Cận Ngật Miên: “Rốt cuộc anh có tới không, cậu ta đã bị bắt nạt đến vậy rồi, anh không tới nữa là mất luôn người ta đấy!”

-

Khi Cận Ngật Miên nhận được tin nhắn của Tề Tư Nhược thì đang thẩm vấn người ngày đó lái xe đâm bọn họ, vốn việc nhỏ như này không cần anh phải tự mình ra mặt, nhưng người này lại là thành viên cao tầng của một tổ chức dạo này anh đang điều tra.

Những người này ngày thường luôn trốn chui trốn nhủi, lần này lại dám to gan khiêu khích anh, Cận Ngật Miên hoài nghi bọn họ có mục đích không thể cho ai biết, hai ngày nay anh không rời một bước, chính là để moi thông tin từ trong miệng tên này.

Vừa rồi hắn đang nói chuyện điện thoại với Lâm Dược, chưa nói xong thì Lâm Dược đã cúp rồi, vốn trong lòng Cận Ngật Miên còn có chút bực bội, thấy video Tề Tư Nhược gửi tới, nhíu nhíu mi, xoay người đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play