Gia phả nhà họ Cận:
Ông nội —— Cận Xương Bách.
Bà nội —— Phùng Thải Bình.
Ba Cận —— Cận Khang.
Mẹ Cận —— Tiết Tĩnh.
Cô nhỏ —— Cận Chỉ Nhiễm.
Anh cả —— Cận Sơ Hi.
Anh hai —— Cận Minh Hữu. ( chưa lên sân khấu )
Con gái cô nhỏ —— Tề Tư Nhược. ( chưa lên sân khấu)
____
Thời gian hôn lễ sắp tới, có một số việc cần phải xử lý, hôm sau vừa lúc là chủ nhật, ba người phụ nữ nhà họ Cận đưa Lâm Dược đi thử lễ phục kết hôn.
Quần áo đã được làm dựa theo số đo của Lâm Dược từ trước khi định hôn sự, nhưng không biết là sai ở giai đoạn nào mà vòng eo lại hơi chật.
Từ ngày Cận Ngật Miên ra đi thì chưa trở về lần nào, Lâm Dược cũng không liên lạc với hắn, người nhà họ Cận dường như đã quen với việc này, căn bản không hề quan tâm.
Thử xong quần áo trở về nhà, vừa vào cửa Cận Chỉ Nhiễm đã gào về phía người đang ngồi trong phòng khách: “Sao con lại về rồi?”
Trong phòng khách có một cô gái nhỏ khoảng 17-18 tuổi, tóc buộc đuôi ngựa cao, nhìn thấy Cận Chỉ Nhiễm cũng rất sửng sốt: “Mẹ? Sao mẹ không đến công ty?”
Trong ấn tượng của Tề Tư Nhược, mẹ của cô luôn bận bịu đến mức không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc mình, khi học tiểu học và sơ trung cô đều sống ở nhà ông bà ngoại, lên đến cao trung thì trực tiếp bị ném vào ký túc xá, cuối tuần còn không được phép ra khỏi trường.
Cận Chỉ Nhiễm đi vào phòng: “Lời này phải để mẹ hỏi con mới đúng”
Tầm mắt Tề Tư Nhược dừng trên người Lâm Dược đi sau Cận Chỉ Nhiễm, đôi mắt bỗng sáng hẳn lên —— vì sao không ai nói với cô đối tượng kết hôn của anh ba lại đẹp trai như vậy chứ?!
Cận Chỉ Nhiễm nhúi nhẹ vào trán cô: “Tề Tư Nhược, mẹ đang nói chuyện với con đó, thất thần cái gì vậy?”
Kỳ Giản tiến lên giải vây: “Cô nhỏ, là do con đón Nhược Nhược về.”
Tề Tư Nhược nghe thấy tiếng của Kỳ Giản mới lấy lại tinh thần từ giá trị nhan sắc bạo kích của Lâm Dược, cô trái lương tâm mà nói: “Hừ, lớn lên cũng chẳng ra làm sao.”
Cận Chỉ Nhiễm quát: “Tề Tư Nhược, con nói chuyện đàng hoàng cho mẹ!”
Tề Tư Nhược bĩu môi, nhưng đôi mắt gần như không rời khỏi Lâm Dược được, nhưng nghĩ đến mục đich trở về lần này của mình lại cố nén lại, không chịu nói một câu dễ nghe.
Lâm Dược nghe cô gái nhỏ nói như vậy cũng không có phản ứng gì, thái độ như vậy cậu đã thấy nhiều rồi, không rảnh đi xum xoe lấy lòng người không thích mình, không cần thiết.
Lâm Dược nói với Phùng Thải Bình: “Bà nội, con về phòng trước.”
Lão thái thái lôi kéo Lâm Dược: “Dược Dược đừng để ý con bé, không biết nó bị cái gì kích thích nữa, đừng tức giận hại thân.”
Lâm Dược cũng không đến mức bị nói xấu một chút đã giân dỗi: “Bà nội, con không tức giận, chỉ là hơi mệt mỏi.”
Lúc Lâm Dược lên lầu còn nghe tiếng bà nội và cô nhỏ dạy dỗ Tề Tư Nhược xen lẫn với tiếng Kỳ Giản hòa giải, cậu cũng không quay đầu lại, cũng không muốn biết bọn họ sẽ nói ra kết quả gì.
Lâm Dược trở lại phòng không bao lâu thì nghe có người gõ cửa, cậu mở cửa phòng thì thấy Tề Tư Nhược đang đứng trước cửa.
Lâm Dược hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nhìn Lâm Dược trong khoảng cách gần khiến biểu cảm Tề Tư nhược ngày càng nứt vỡ, trái tim cô run rẩy, nhưng vẫn kiên định với lập trường của mình: “Vì sao anh lại muốn kết hôn với anh ba của tôi?”
Lâm Dược: “Người nhà sắp xếp.”
Tất nhiên Tề Tư Nhược biết rõ chuyện hai người ông sắp xếp chuyện này.
Tề Tư Nhược: “Vậy anh có thích anh ba tôi không?”
Lời này khiến Lâm Dược có chút câm nín, ai lại thích một người chỉ mói gặp được hai lần chứ?
Tề Tư Nhược thấy cậu không trả lời, đã rõ đáp án: “Nếu anh không thích anh ba của tôi thì tại sao hai người phải kết hôn, như vậy rất không công bằng.”
Hai nhà liên hôn là bình đẳng, hơn nữa cậu và Cận Ngật Miên đều tự nguyện kết hôn, dù ở giữa còn có vướng mắc tình cảm hỗn loạn giữa ông nội Cận và ông ngoại cậu, cũng không hề có chuyện không công bằng.
Lâm Dược hỏi: “Không công bằng với ai?”
Tề Tư Nhược: “Đương nhiên là ——”
“Nhược Nhược.”
Kỳ Giản đi tới, vỗ vỗ đỉnh đầu Tề Tư Nhược hai cái: "Đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi, để ông biết sẽ mắng em đó”
Tề Tư Nhược: “ Nhưng mà......”
Kỳ Giản nhìn về phía Lâm Dược: “Ngại quá, Nhược Nhược tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cậu đừng để ý.”
Lâm Dược không ngại, chỉ là cậu rất tò mò mình và Cận Ngật Miên kết hôn thì bất công với ai.
Kỳ Giản đưa Tề Tư Nhược đi, trước khi xuống lầu Tề Tư Nhược còn không cam lòng mà quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Lâm Dược vuốt di động trong túi, muốn gửi tin nhắn cho họ Cận kia hỏi liệu anh có nợ phong lưu nào đó chưa xử lý sạch sẽ không, nghĩ đi nghĩ lại quyết định không hỏi.
Dù sao hai người bọn họ hai cái cũng chỉ có quan hệ báo ơn, cậu quản nhiều như vậy làm gì chứ.
…
Cùng ngày Lâm Dược dọn khỏi Lâm gia, Lâm Kiện Uy cũng liên lạc hẹn gặp với Cận Khang.
Sáng sớm Lâm Dược xuống lầu mới biết được Tề Tư Nhược không chịu về trường học, một hai phải đi theo bọn họ.
Đêm qua lúc cậu ra khỏi phòng nghe thấy Tề Tư Nhược và Cận Xương Bách đang cãi nhau chuyện cậu và Cận Ngật Miên kết hôn, đơn giản là cô nhóc phản đối hôn sự này.
“Bọn họ không thích đối phương thì tại sao phải kết hôn, ông ngoại muốn giúp anh ta ra khỏi Lâm gia thì như bây giờ không phải là được rồi sao, anh ta cũng có thể ở nhà chúng ta giống như Giản ca, Giản ca cũng đâu có kết hôn với anh ba, tại sao anh ta phải kết hôn với anh ba?”
Lão gia tử tức giận phản bác: “Con hiểu cái rắm!”
Đã qua một đêm, lần nữa nhìn thấy cô bé, Lâm Dược còn có chút đồng cảm với cô, thật ra cậu cũng cảm thấy cô nói rất có lý, muốn trả ơn thì có hàng ngàn hàng vạn cách, vì sao nhất định phải kết hôn?
Di động vang lên, Cận Ngật Miên gửi cho cậu một tin nhắn——
Cận Ngật Miên: 【 Hôm nay tôi không đi gặp mặt người nhà cậu được. ]
Lâm Dược chỉ nhìn thoáng qua, không để ý lắm.
Ai thèm quan tâm anh có tới không.
-
Thứ hai không thật sự là thời gian tốt để gặp mặt, nhưng tuần sau đã phải tổ chức hôn lễ rồi, Lâm Kiện Uy cũng không tìm thấy thời gian nào thích hợp hơn nữa..