Anh vừa đi vừa trả lời: “Đến chứ, em thành thật một chút cho anh.”
Phó Kiệt hô: “Lão đại, anh đi đâu vậy?”
Cận Ngật Miên: “Trong nhà có chút việc phải về xử lý một chút.”
Nhìn Cận Ngật Miên vội vã rời đi, Phó Kiệt nói với người bên cạnh nói: “Đi gấp như vậy chắc chắn là về nhà với anh dâu rồi, mới vừa lãnh chứng đã dám không về nhà, chờ bị trừng trị đi.
Trên bàn cơm, Trì Hồng một tiếng lại một tiếng “Lâm Dược nhà tôi”, nói như bản thân là người mẹ kế hiền từ lắm. Sau khi trở về Lâm Phàm cũng thu lại sắc mặt kiêu ngạo ương ngạnh vừa rồi trên hành lang.
Lâm Dược đã quá quen với sự dối trá của cả nhà họ Lâm, lười để ý, nhưng Tề Tư Nhược thì không nhịn được.
Suốt bữa cơm cô không hề rảnh rỗi, luôn thở phì phò bấm di động, nhưng người anh ba kia của cô trừ một câu nói lúc đầu thì không hồi âm lần nào nữa.
Hai nhà gặp mặt là để bàn chuyện hôn lễ, Lâm Kiện Uy muốn làm thật lớn, dù sao thì liên hôn với Cận gia là chuyện lâu dài, ông ta muốn mời tất cả người làm ăn cùng mình đến tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng. Thế nhưng Cận gia lại muốn tổ chức hôn lễ giản lược nhanh chóng.
Tuy tuổi Cận Xương Bách đã lớn, nhưng khí thế trên người vẫn không giảm so với năm đó, vừa mở miệng đã không giận tự uy: “Thân phận thằng ba không hợp để quá phô trương, thân thể Tiểu Dược cũng không tốt, hôn lễ không nên để bọn nó mệt mỏi, chúng ta chỉ cần tìm một khách sạn, mời người thân bạn bè đến là được, những quá trình rườm rà phức tạp kia cũng bỏ hết đi."
Lão gia tử đã lên tiếng, người nhà họ Cận cũng không có ý kiến gì, Lâm Kiện Uy vốn đang ôm một đống ý định cũng phải từ bỏ.
Lâm Kiện Uy không ngờ hôn lễ sẽ qua loa như vậy, ông ta nhận ra, trong bữa cơm này Cận lão gia tử rất kiên nhẫn săn sóc Lâm Dược, ông ta đưa mắt ra hiệu với Lâm Dược, muốn Lâm Dược nhắc chuyện hôn lễ, nhưng Lâm Dược vờ như không thấy, từ đầu tới cuối đều coi như không nhìn thấy ông ta.
Lâm Kiện Uy tức giận không nhịn được: “Lâm Dược, con nói một câu đi.”
Lâm Dược nhìn qua: “Con cảm thấy ông nội sắp xếp rất tốt.”
Lâm Kiện Uy: “......”
Lâm Dược thật sự cảm thấy rất tốt, nếu để cậu sắp xếp thì còn lược luôn hôn lễ nữa kìa.
Cuối cùng Trì Hồng đưa ra yêu cầu trước ngày cưới một ngày để Lâm Dược về Lâm gia, để người nhà họ Cận đến cửa rước dâu.
Lâm Dược cảm thấy thật thừa thãi, cậu cũng không phải con gái, cần gì phải phân chia nhà mẹ đẻ nhà chồng chứ.
Nhưng Lâm Kiện Uy và Trì Hồng cứ khăng khăng như vậy, người nhà họ Cận gia cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể đồng ý.
Cơm nước xong, cả hai gia đình sôi nổi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lâm Phàm đi đầu vừa muốn mở cửa thì cánh cửa dày nặng đột nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài, tấm gỗ được điêu khắc tinh tế cứ như vậy chuẩn xác đập vào mặt hắn..…
Động tĩnh lớn như vậy làm mọi người hoảng sợ, nhưng mà chưa xong...…
Lâm Phàm bị đập đầu lùi về sau một khoảng, cái ót không nghiêng không lệch nện vào mũi Lâm Hi đang đứng phía sau.
Lâm Hi lại lui về phía sau một bước đụng phải Trì Hồng, Trì Hồng “ Á” một tiếng, lảo đảo một bước, một chân đi chiếc giày cao gót mười centimet dẫm lên chân Lâm Diệu Uy, ông ta lập tức hét thảm một tiếng...…
Một nhà bốn người bọn họ chỉnh tề như bài domino, còn kèm theo tiếng động.
Tề Tư Nhược “Phụt” một tiếng, khuôn mặt nhỏ đen sì trong suốt bữa cơm cuối cũng bật cười.
Cận Ngật Miên vừa đẩy cửa ra, thấy đụng vào người khác đang định nói tiếng xin lỗi thì thấy trước mắt là người bắt nạt Lâm Dược trong video mà vừa rồi Tề Tư Nhược gửi cho hắn, lời xin lỗi tới bên miệng lại nuốt trở vào.
Lâm Dược thấy Cận Ngật Miên xuất hiện ở cửa, cụp mi..... Làm tốt lắm anh giai.
Tầm mắt Cận Ngật Miên đảo qua mọi người một vòng mới dừng trên người Lâm Dược đang đứng bên cạnh bà nội, thấy Lâm Dược bày vẻ mặt tán thưởng nhìn anh, đôi mắt loé sáng, khóe miệng hơi hơi giương lên, không thể không thừa nhận cậu thực sự rất đẹp, mi thanh mục tú, cười rộ lên trông còn có chút giống một bé mèo hư.
Cận Ngật Miên đi vào: “Xin lỗi, tôi tới chậm.”
Lâm Dược vờ ôm cánh tay anh làm nũng: “Sao giờ anh mới đến?”
Cận Ngật Miên nhìn thoáng qua cánh tay đang quấn lên tay mình, không biết là xuất phát từ mục đích gì mà lại phối hợp với Lâm Dược nói: “Lần sau anh sẽ tới sớm hơn.”
Lâm Dược hừ lạnh trong lòng, còn lần sau, đâu ra nhiều lần sau như vậy.
Phùng Thải Bình bị chuyện vừa rồi dọa không nhẹ, thấy thằng ba nhà mình làm chuyện tốt, giơ tay tát anh một cái: “To đầu rồi mà mở cửa cũng không biết đường mà nhìn trước à.”
Bà nội vừa tát xong, Lâm Dược lập tức xoa xoa chỗ Cận Ngật Miên bị đánh, miệng xuýt xoa: “Đau không anh”, Phùng Thải Bình nhìn thấy thì không nỡ đánh nữa.
Cận Xương Bách nhìn động tác nhỏ của hai người thì trong lòng không khỏi vui mừng, ông nhìn cả nhà họ Lâm, hạ giọng nói: “Bọn họ là người nhà của Tiểu Dược, chào hỏi chưa?”
Cận Ngật Miên chỉ liếc qua nhà họ Lâm một cái: “Xem như có đánh rồi.”
Lâm gia: “......”
Cận Ngật Miên dắt tay Lâm Dược, Lâm Dược sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh một cái, không khỏi nghĩ đến vừa rồi Lâm Phàm nói “Hắn chạm vào cậu một chút còn sợ đen đủi ấy”.
...... Đen đủi sao?
Cận tam thiếu đúng là co được dãn được, vì báo ân mà chuyện gì cũng có thể làm, bắt tay thì có là gì, đến ôm ấp bồng bế cậu khéo anh còn chịu nữa là.
Hai người nắm tay đi tới cửa thì đồng thời dừng lại, Lâm Dược nhìn Lâm Phàm đang che mũi: “Mũi cậu có khỏe không?”
Mũi Lâm Phàm đúng thật là kiên cường, bị đập cho đỏ như vậy mà vẫn không chảy máu mũi, nhưng vừa nghe Lâm Dược hỏi như vậy liền muốn hộc máu.
Lâm Dược khiêu khích xong rồi muốn đi, lại thấy Cận Ngật Miên đứng tại chỗ không nhúc nhích, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
Lâm Dược tự nhủ tên đó có cái gì đẹp chứ, không sợ ô uế mắt sao?!
Lâm Dược giật giật áo hắn một chút: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
“Không có gì.” Cận Ngật Miên thu mắt rồi nhìn về phía cậu: “Chỉ là cảm thấy gen của hắn chẳng ra gì, đến cả làm bình hoa trang trí còn không có tư cách.”
Lâm Dược: “......”
Lâm Phàm: “......”
-
Vừa lên xe, Lâm Dược đã bắt đầu cười sặc sụa, Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái: “Buồn cười như vậy à?”