Lâm Dược vừa cười vừa gật đầu: “Lúc nãy anh không thấy sao, Lâm Phàm bị anh chọc tức đến mức chảy máu mũi đó.”
Vừa nãy khi Cận Ngật Miên vừa nói “Đến cả làm bình hoa trang trí cậu còn không có tư cách”, máu mũi Lâm Phàm chảy cả dòng sông, tình cảnh ấy có thể làm Lâm Dược cười cả một năm.
Cận Ngật Miên nói: “Chứ không phải là do bị ván cửa đập à?”
Lâm Dược không quan tâm lắm: “Dù sao cũng là kiệt tác của anh.”
Một loạt hành động của Cận Ngật Miên thật sự rất hả giận, cậu hỏi Cận Ngật Miên: "Không phải anh không định đến à, sao giờ lại đến?”
Cận Ngật Miên không đề cập đến việc Tề Tư Nhược trộm quay video: “Thấy cậu không vui lắm nên tới.”
Lâm Dược sửng sốt một chút, “Tôi không vui á?”
Cận Ngật Miên nói: “Cậu không rep tin nhắn, còn cúp điện thoại của tôi."
Cậu cúp điện thoại là bởi vì Lâm Phàm, còn không rep tin nhắn là do...... Lâm Dược hoài nghi nhìn anh một cái, chắc bọn họ chưa thân thiết đến mức biết cậu không vui một cái là anh bỏ công việc đến ngay chứ?
Lâm Dược nhớ tới cô gái nhỏ tức giận suốt cả bữa cơm: “Em gái anh nói với anh à?”
Cận Ngật Miên không phủ nhận: “Vậy là do cậu biết nó ở đó nên cố ý để nó thấy cậu bị bắt nạt?”
Lâm Dược: “?”
Quả thật là do thấy Tề Tư Nhược nên cậu mới không ra tay, nhưng mà bảo cậu cố ý để cô nhóc thấy là có ý gì chứ?
Lâm Dược cảm thấy người này một ngày không làm cậu bực mình là không chịu được, cậu mặc kệ hắn!
Cậu quay đầu nhìn ra cửa sổ, để lại cho Cận Ngật Miên một cái cái ót mượt mà, Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái: “Tôi nói gì sai à?”
“Không.” Lâm Dược nhìn ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, trong mắt anh rốt cuộc tôi là người như thế nào?”
Cận Ngật Miên cũng không rõ cậu có hình tượng như thế nào, dù sao cũng khác với người ngoan ngoãn thành thật trong lời ông nội hắn.
Thấy anh không nói gì, Lâm Dược quyết định chủ động thay đổi ấn tượng của bản thân trong lòng anh.
Cậu quay đầu, trên khuôn mặt của cậu chỉ có đôi môi mang theo màu máu nhàn nhạt, đôi mắt đen nhánh chân thành nhìn Cận Ngật Miên: “Anh nói tôi cố ý, vậy anh cảm thấy nếu em gái anh không ở đó thì tôi có thể làm gì? Đánh hắn một trận à?”
Cái gì thì có thể giả vờ được chứ thân thể kém thì không, bị Lâm Dược hỏi như vậy, Cận Ngật Miên cũng cảm thấy lời mình nói không đúng lắm: “Là tôi nói sai rồi.”
Để làm cho anh ghi tạc việc “nói sai rồi” , Lâm Dược không để ý tới anh, đến cả ông nội Cận cũng nhận ra hai người đang giận dỗi. Cận Xương Bách làm trò quở trách Cận Ngật Miên một trận trước mặt Lâm Dược, nói anh giỏi lắm, vài ngày không trở lại, vừa về đã làm người khác tức giận.
Lâm Dược nghe thấy ông lão không giúp anh giải vây, còn yên lặng ở trong lòng bồi thêm một câu “Đáng đời”.
Hôn lễ sắp tới, Cận Ngật Miên cũng không muốn xích mích với đối tượng kết hôn của mình, buổi tối anh ở lại nhà lớn, muốn tìm cơ hội nói chuyện với Lâm Dược, nhưng Lâm Dược lại không muốn để ý đến anh.
Kỳ Giản đã trở lại trước buổi cơm chiều, biết được hôm nay Cận Ngật Miên cũng đi thì có chút không tin nổi. Trong ấn tượng của anh ta, trước giờ Cận Ngật Miên chưa từng bỏ dở công việc, đây vẫn là lần đầu tiên.
-
“Xin lỗi anh Giản.” Tề Tư Nhược gọi Kỳ Giản vào phòng: “Hôm nay là em gửi tin gọi anh ba đến, em thấy Lâm Dược bị em trai mình bắt nạt, em thật sự nhịn không nổi.”
Kỳ Giản cười cười: “Tiểu nữ hiệp nhà chúng ta lại thấy việc nghĩa hăng hái làm rồi.”
Tề Tư Nhược bĩu môi: “Nữ hiệp gì chứ, chỉ là không chịu được cảnh có người bắt nạt người nhà chúng ta thôi. Cả nhà họ Lâm đều là loại người gì thế không biết, mẹ kế cười còn giả hơn răng giả của bà ngoại, còn hai anh em nhà đó cũng không biết đang cao cao tại thượng cái gì, còn có ông bố của anh ta nữa, vừa nghe hôn lễ không làm lớn thì mặt gục xuống cả chân ấy.”
Lúc Tề Tư Nhược còn đang tức giận bất bình, Cận Ngật Miên đột nhiên đẩy ra cửa phòng đang khép hờ, làm Tề Tư Nhược hoảng sợ: “Anh ba sao anh không gõ cửa?”
Cận Ngật Miên nhìn Tề Tư Nhược đang ở trong phòng cùng Kỳ Giản, Kỳ Giản cười cười: “Sao vậy?”
Quan hệ của Kỳ Giản và Tề Tư Nhược vẫn luôn rất tốt, nhưng dù sao cô nhóc cũng đã là con gái trưởng thành rồi, Kỳ Giản còn luôn vào phòng cô.
Cận Ngật Miên đang muốn nói gì đó, lại sợ cô nhóc nghĩ nhiều nên thôi. Anh nhìn về phía Tề Tư Nhược: “Xoá video đi.”
Tề Tư Nhược “Dạ” một tiếng, lấy di động ra.
Kỳ Giản hỏi: “Video gì thế?”
Tề Tư Nhược nói: “Cái video quay lại cảnh Lâm Phàm bắt nạt Lâm......” Tề Tư Nhược muốn nói Lâm Dược, lại nhìn thoáng qua Cận Ngật Miên đang đứng ở cửa, sửa lời: “Bắt nạt anh dâu.”
Thấy cô nhóc đã xoá video, Cận Ngật Miên nhìn về phía Kỳ Giản: “Đi ra ngoài rít điếu thuốc.”
…
Ra khỏi phòng, Cận Ngật Miên nói: “Sau này không có việc gì thì đừng vào phòng Tư Nhược, nó cũng lớn rồi, không phải cô nhóc bảy tám tuổi nữa.”
Kỳ Giản bật cười: “Anh gọi tôi ra đây là vì việc này à, tôi xem nó giống như em gái ruột của tôi vậy, cậu còn sợ tôi làm gì nó ư?”
Cận Ngật Miên ngược lại không lo về Kỳ Giản, chỉ là cô nhóc đang tuổi dậy thì, có ý kiến gì là không ai can thiệp được, hơn nữa từ nhỏ Tề Tư Nhược đã dính anh.
Kỳ Giản châm cho hắn điếu thuốc: “Không phải anh nói hai ngày này có việc bận à, sao hôm nay vẫn tới?”
Cận Ngật Miên: “Không đi thì không thỏa đáng lắm.”
Cận Ngật Miên cũng không biết vì sao bản thân lại tới, lúc hắn nhìn thấy video đã biết với tính cách giảo hoạt của Lâm Dược chắc chắn không thể bị ức hiếp, nhưng hắn vẫn tới.
Kỳ Giản nhìn hắn một cái: “Trước kia anh cũng không như vậy.”
Cận Ngật Miên trầm mặc một lát, nói: “Lâm Dược này rất khác với vẻ bề ngoài của mình.”
Kỳ Giản tò mò: “Khác đến mức nào mà có thể làm cậu để tâm như vậy?”
Cận Ngật Miên cũng không nói rõ được: “Dù sao thì ông ngoại cậu ta cũng đã cứu mạng ông nội, đối tốt với cậu ta là tất nhiên, chỉ cần cậu ta không quá giới hạn thì sao cũng được.”
Trong bóng tối có một bóng dáng vụt qua, khi Cận Ngật Miên nhìn qua thì bóng dáng mảnh khảnh kia đã biến mất.
Cận Ngật Miên nhíu nhíu mi, hỏi Kỳ Giản: “Cậu ta đến khi nào?”
Kỳ Giản quay đầu lại đã không còn bóng người nào: “Ai cơ?”
Cái tên Lâm Dược dạo qua lại bên môi Cận Ngật Miên, nhưng không nói ra, anh nhìn cửa......vừa rồi Lâm Dược đi nhanh như vậy, là do nghe thấy lời hắn nói sao?