“Lâm Dược này không giống vẻ ngoài lắm.”
“Dù sao thì ông ngoại cậu ta cũng đã cứu mạng ông nội, đối tốt với cậu ta là tất nhiên, chỉ cần cậu ta không quá giới hạn thì sao cũng được.”
Những lời này thật sự rất không êm tai.
______
Không biết quần lót Lâm Dược treo ngoài cửa sổ đã bị gió thổi bay lúc nào, cậu đi ra ngoài nhặt, bên ngoài quá tối, cậu cũng không nhìn thấy Cận Ngật Miên và Kỳ Giản.
Cậu đi rất nhanh bởi vì trong tay cầm quần lót sợ bị người khác nhìn thấy, nếu không phải cơ thể không cho phép thì chắc chắn cậu sẽ chạy đi luôn.
Sau khi Lâm Dược vào phòng thì ngay lập tức chui vào phòng tắm giặt sạch quần lót lần nữa, tiếng nước át đi tiếng bước chân bên ngoài.
Cửa phòng không đóng kín, Cận Ngật Miên theo tiếng nước đi đến cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng người bên trong đang lải nhải, không biết đang oán giận acái gì.
Cận Ngật Miên đứng một hồi, thấy cậu vẫn còn đang lẩm bẩm, mở miệng gọi cậu một tiếng: “Cậu đang làm gì vậy?”
Lâm Dược hoảng sợ, mắt thường có thể thấy được cậu có chút run rẩy, quay đầu lại nhìn thấy người đến là Cận Ngật Miên, nhẹ nhàng thở ra đồng thời trái tim yếu ớt ở trong lồng ngực cũng đập loạn xạ.
Lâm Dược thình lình bị hoảng sợ, nhưng điều làm cậu khó chịu là thân thể cậu lại yếu ớt đến mức không chịu được kích thích : “Anh vào đây làm gì?”
Cận Ngật Miên nghe ngữ khí của cậu..... Quả thật giận rồi.
Thấy hắn không nói lời nào, Lâm Dược càng thêm lấn tới: “Anh sẽ hù chết người ta đó, nói xấu sau lưng người khác thành thói rồi chứ gì?”
Nói sau lưng cậu đúng là rất không nên, Cận Ngật Miên giải thích: “Tôi không có ý đó.”
“Ý đó ý này gì chứ" Lâm Dược thấy anh cứ đứng bất động ở đó, xấu hổ muốn chết: “Anh có thể ra ngoài không, tôi giặt quần lót anh cũng phải nhìn à?”
Cận Ngật Miên cảm thấy những lời mình vừa nói không ổn, muốn giải thích với cậu một chút, nhưng nhìn cậu có vẻ không muốn nghe lắm.
Cận Ngật Miên nói: “Đêm nay ngủ phòng cho khách, cậu nghỉ ngơi sớm chút. Hơn nữa những lời lúc nãy tôi nói cũng không có ý đó, tôi tự nguyện kết hôn với cậu, cũng nên quan tâm đến cậu, không hẳn liên quan đến ông ngoại cậu.”
Cận Ngật Miên nói xong thì rời đi, nhìn Lâm Dược giặt quần lót đúng là rất buồn cười.
Nhưng hắn nói xong rời đi rồi, Lâm Dược lại bắt đầu ngây ngốc...... Trong tay cậu vẫn đang cầm chiếc quần lót chưa giặt xong, nước tí tách nhỏ đầy đất.
Hắn đang nói gì vậy?
Tự nguyện gì cơ?
Ban đêm yên tĩnh hắn tự dưng đi vào dọa cậu nhảy dựng thì thôi đi, còn không đầu không đuôi nói với cậu mấy lời kia, có bệnh à?
-
Ngày hôm sau, người nhà họ Cận nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học, trong nhà chỉ còn Phùng Thải Bình cùng Lâm Dược...... và Cận Ngật Miên.
Giữa trưa, cơm nước xong, thấy Cận Ngật Miên vẫn chưa có dấu hiệu ra ngoài, bà nội Cận kỳ quái nói: “Bình thường mười bữa nửa tháng cũng không thấy con về nhà một lần, sao hôm nay lại ăn vạ ở nhà thế này?”
Cả sáng Lâm Dược không hề chủ động nói chuyện với Cận Ngật Miên lần nào, không phải cậu cố ý tránh né, mà thật sự hai người không có gì để nói.
Lâm Dược không để ý tới anh, Cận Ngật Miên lại cảm thấy cậu vẫn còn tức giận, giờ mà mình đi luôn thì không thoả đáng lắm.
Lâm Dược thật sự không hiểu nổi, anh cứ lẽo đẽo đi theo cậu, cùng ra cùng vào, như đang sợ cậu trộm đồ vậy.
Điện thoại Cận Ngật Miên vang lên không ngừng, còn luôn vang lên bên cạnh Lâm Dược, cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà hỏi: "Anh cứ đi theo tôi làm gì?”
Cận Ngật Miên ngắt điện thoại: “Cậu vẫn còn giận à?”
Lâm Dược: “?”
Cậu tức giận khi nào?
Quả thật Cận Ngật Miên đang rất vội, nhưng vẫn muốn dỗ cậu xong đã: “Làm sao cậu mới hết tức giận?”
Bà nội Cận mang theo vẻ mặt hóng hớt tới gần: “Vợ chồng son cãi nhau à?”
Cận Ngật Miên nói: “Không phải cãi nhau, là do con nói sai làm em ấy không vui.”
Hiếm khi thấy thằng cháu ba chủ động nhận sai, Phùng Thải Bình vừa muốn hỏi “Bị quỷ nhập à” thì thấy đôi mắt cầu giúp đỡ của anh, hiểu ngay.
Vậy bà nhất định phải giúp! Không phải chỉ vì Cận Ngật Miên là cháu trai của bà mà còn vì thứ nó đang cầu xin bà giúp đỡ là dỗ dành Lâm Dược.
Phùng Thải Bình lôi kéo Lâm Dược, khuyên: “Vợ chồng son đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, có gì thì nói ra là được rồi. Tiểu Dược, nếu con thật sự tức giận thì cứ đánh nó hai cái, hả giận.”
Lâm Dược cảm thấy hai bà cháu này đều rất thần kỳ, cái gì mà đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, bọn họ thậm chí còn không nằm chung một giường mà!
Lâm Dược cũng không ngốc, hai người bọn họ giao lưu ánh mắt cũng không tránh cậu, có gì mà cậu còn không hiểu chứ?
Bà nội muốn nhìn bọn họ hoà thuận chứ gì, cái này thì đơn giản!
Cậu ôm chầm lấy cánh tay Cận Ngật Miên, cười cười với Phùng Thải Bình: “Bà nội, bọn con không cãi nhau, con đưa anh ấy ra ngoài đây.”
Phùng Thải Bình nhìn Lâm Dược ôm cánh tay Cận Ngật Miên, Cận Ngật Miên cũng không tránh, trong lòng nở hoa: “Được được được, đi đi, đi đi.”
Lâm Dược kéo Cận Ngật Miên ra ngoài, Cận Ngật Miên trở tay kéo cậu một cái: “Quần áo.”
Lâm Dược nhìn áo khoác trên người hắn: “Anh mặc như này không ổn à?”
Cận Ngật Miên: “Cậu đó, bên ngoài lạnh.”
Lâm Dược chỉ định đưa anh đến cửa, sao nghe anh nói như kiểu muốn dẫn cậu đi đâu vậy?
Quần áo Lâm Dược ở trong phòng trên lầu, cậu lười lên lấy, Phùng Thải Bình không biết lấy một chiếc áo khoác từ đâu ra, đưa cho cậu: “Quần áo anh hai con, khoác vào đi.”
Lâm Dược vừa muốn duỗi tay đã bị Cận Ngật Miên đè lại: “Không cần.”
Cận Ngật Miên cởi áo khoác của bản thân, khoác trên vai Lâm Dược, quần áo hơi nặng, khiến bả vai của cậu sụp cả xuống.
Bà lão cầm áo khoác nhìn theo Cận Ngật Miên dắt Lâm Dược ra ngoài, cười mắng “Thằng nhóc này”, ném quần áo trên tay sang một bên, lấy điện thoại gửi voice chat báo tin vui cho Cận Xương Bách.
…
Trong sân, Cận Ngật Miên mở cửa ghế phụ đẩy Lâm Dược vào, Lâm Dược hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Cận Ngật Miên lên xe đóng cửa ghế lái: “Không đưa cậu đi đâu đâu, không phải cậu có chuyện muốn nói với tôi sao.”