Lâm Dược: “...... Nếu tôi nói không có chuyện gì, có phải anh sẽ rất thất vọng không?”
Thất vọng thì không đến mức, Cận Ngật Miên nói: “Đêm qua cậu không muốn nghe tôi giải thích, nhưng tôi vẫn muốn biện minh một chút, lời tôi và Kỳ Giản nói không giống ý mà cậu nghĩ đâu.”
Lâm Dược từ mờ mịt đến hiểu rõ chỉ trong một giây: “Anh và Kỳ Giản? Hai người nói gì sau lưng tôi?”
Cận Ngật Miên có chút sửng sốt: “Cậu không nghe thấy ư?”
Lâm Dược liếc mắt: “Tôi nên nghe thấy à?”
Cận Ngật Miên không rõ cậu có nói dối không: “Đêm qua cậu chạy từ trong sân vào nhà không phải vì nghe tôi nói chuyện với Kỳ Giản à?”
Lâm Dược: “Ý anh là lúc tôi xuống dưới sân nhặt quần lót ấy hả? Tôi không chạy chẳng lẽ lại cầm quần lót lắc lư dưới đó?”
Cận Ngật Miên ngây ngẩn cả người: “...... Nhặt quần lót?”
Lâm Dược: “Đúng vậy, không thì anh cho rằng tại sao lúc đó tôi lại phải giặt quần lót?”
Giờ Cận Ngật Miên mới nhớ tới, đêm qua lúc Lâm Dược giặt quần lót thì quần áo rất chỉnh tề, cửa phòng cũng không đóng kín, không thể là vừa thay ra được.
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh...…
Lâm Dược thấy Cận Ngật Miên bắt đầu hối hận, thò lại gần hỏi: “Vậy rốt cuộc anh nói xấu gì sau lưng tôi vậy, đêm qua anh đột nhiên bước vào làm tôi giật hết cả mình cũng là vì chuyện này đúng không, gì mà tự nguyện, gì mà nên làm......”
Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái, Lâm Dược vội vàng ngậm miệng, cởi áo khoác đưa cho anh: “Trả áo khoác cho anh này.”
Cận Ngật Miên thật sự rất hối hận, chưa rõ chuyện gì đã cho rằng Lâm Dược tức giận, nhưng mà đâu thể hoàn toàn trách anh được, ai giặt quần lót mà lại hùng hùng hổ hổ như vậy chứ: “Khoác vào đi, bên ngoài lạnh.”
Lâm Dược cởi áo khoác được một nửa lại mặc vào, trộm nhìn anh một cái......Cái tên Cận Ngật Miên này, tàn nhẫn độc ác thì không thấy, tức giận buồn bã cũng không biểu hiện ra, ngay cả xấu hổ cũng giấu kín như vậy, đúng là một người vô vị mà.
Một người vô vị như vậy mà buổi tối lại chạy ra nói xấu cậu với người khác, Lâm Dược càng nghĩ càng bực.
Việc cần nói đã nói xong, Cận Ngật Miên cũng chuẩn bị ra ngoài. Trước đó, anh còn quay người nói với cậu: “Mấy hôm nay tôi sẽ không về nhà, hẹn gặp ở hôn lễ.”
Lâm Dược vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để thủ tiết sau khi kết hôn: “Hôm hôn lễ anh cũng không cần tới đâu, để anh cả hoặc anh hai ôm gà lên bái đường cũng được.”
Cận Ngật Miên: “......”
Tôi bệnh nặng hay chết rồi?
Lâm Dược xuống xe, không hề quay đầu lại đi về phòng, Cận Ngật Miên nhìn bóng lưng của cậu...... Hôm nay cậu không nói hẹn gặp lại với anh.
-
Cận Ngật Miên nói mấy ngày nữa sẽ không về, hơn nữa vậy mà vừa qua ba buổi tối, thứ sáu Lâm Dược đã bị Lâm Kiện Uy đón về Lâm gia.
Thật ra Lâm Kiện Uy không hề đề cập đến bữa cơm hôm đó, nhưng Trì Hồng lại cứ lải nhải Cận Ngật Miên không tốt thế này không tốt thế nọ, nào là không lễ phép, nào là đụng vào người khác cũng không thèm xin lỗi, nào là không biết đường chào hỏi người lớn.,
Đã ghét người ta mà còn muốn nịnh bợ người ta, Lâm Dược không biết tại sao trên đời này lại có loại người như Trì Hồng nữa.
Lâm Dược vừa livestream cảnh Trì Hồng nói xấu Cận Ngật Miên cho anh, Cận Ngật Miên xem xong chỉ nhắn lại một câu: 【 Bà ta cũng không phải mẹ ruột của cậu, vì sao tôi phải chào hỏi bà ta chứ? 】
Tên họ Cận này nói nhiều như vậy, chỉ có câu này là dễ nghe nhất.
Giây tiếp theo Cận Ngật Miên gọi đến, Lâm Dược nhận điện thoại, hai người đối diện với nhau, không nói gì một lúc.
Lâm Dược hỏi: “Anh gọi cho tôi để tôi nghe anh thở dốc?”
Cận Ngật Miên: “Cậu vẫn còn giận à?”
Lâm Dược không biết làm sao tên họ Cận này lại nhìn ra cậu đang tức giận, hỏi: “Anh nghĩ tôi là túi khí sao?”
**Sinh khí (tức giận) nên mới nói là túi khí (chắc vậy)
Cận Ngật Miên: “Vậy ngày mai còn cần ôm gà không?”
Lâm Dược không ngờ anh còn nhớ rõ việc này, hôm đó cậu nói vậy quả thật chỉ là do có chút bực bội, vậy mà tên quỷ hẹp hòi này lại nhớ lâu như vậy.
Lâm Dược không cam lòng yếu thế: “Ôm chứ, quý ngài đây bận như vậy thì việc nhỏ này không cần tự lên sân khấu đâu.”
Cận Ngật Miên nghe giọng cậu có vẻ không tức giận mới nói: “Cũng không bận đến mức không thể tham gia hôn lễ của bản thân.”
...…
Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng Lâm Dược đã bị lôi khỏi ổ chăn, người nhà họ Trì sớm đã tới rồi, ồn ào nhốn nháo, chỉ có duy nhất Lâm Dược đen mặt từ đầu đến cuối.
Tính gắt giường của Lâm Dược vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi xe hoa đến, bình thường cậu có thể làm lơ những người họ Trì đó, nhưng một khi bonus thêm tính gắt ngủ của cậu thì chỉ hận không thể đóng băng cả nhà bọn họ!
Đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt tươi cười phảng phất như đang đóng gói bán cậu đi của Trì gia, càng xem càng tức giận!
Khi Lâm Dược đã được xe hoa đón đi, người nhà họ Trì còn sôi nổi chạy đến hiện trường, Lâm Kiện Uy vừa định lên xe đã thấy một chiếc xe giống như đúc với xe hoa vừa đón Lâm Dược lái đến trước mặt.
Xe hoa dừng tước cổng lớn Lâm gia, Kỳ Giản bước xuống xe, hắn mặc một bộ tây trang màu đen, trước ngực đeo một đóa hoa dành cho người nhà “Chào ngài, Lâm tiên sinh, tôi đến đón chú rể.”
“Đón người ư?” Lâm Kiện Uy nhìn thoáng qua Trì Hồng cũng đang mù mịt: “Không phải Lâm Dược vừa được xe hoa của Cận gia đón đi rồi à?”
Kỳ Giản sửng sốt: “Xe hoa của Cận gia ư? Chiếc này mới là xe hoa mà, Lâm Dược bị ai đón đi rồi?”
Lâm Kiện Uy luống cuống....... Sao ông ta biết được ai đưa Lâm Dược đi chứ?!
...…
Cận Ngật Miên nhận được điện thoại của Kỳ Giản, nói Lâm Dược bị xe khác đón đi rồi, hỏi có phải anh còn phái xe khác tới đón Lâm Dược không.
Đúng lúc đó, trên điện thoại anh đột nhiên nhảy ra hai tin nhắn, Cận Ngật Miên nhìn thoáng qua ——
【 Tân hôn vui vẻ. 】
Kèm theo đó là bức ảnh Lâm Dược bị che mắt trói vào xe.
Cận Ngật Miên nhìn ảnh Lâm Dược, nhăn mày, ngón tay vô thức siết chặt.
Di động vang lên, là một dãy số xa lạ——
Cận Ngật Miên nhận máy, trong điện thoại truyền đến tiếng một người đàn ông: “Đội trưởng Cận, đã lâu không gặp.”
Con ngươi Cận Ngật Miên co rụt lại, là Bàng Mặc.