Tuy rằng bố của cậu rất ít quan tâm hỏi han cậu nhưng ông chưa bao giờ đánh cậu.
Nếu nói không buồn thì đó là lời nói dối.
Nhìn bọc thuốc mà chị gái ở quầy lễ tân đưa cho mình, Chu Yến Lễ cau mày, sau đó cậu thả lỏng người.
Cảm xúc trong lòng từ từ bình ổn, giống như bầu trời sấm chớp tiêu tán dần nhìn thấy ánh mặt trời.
Cũng xem như còn chút lương tâm.
Cậu cảm ơn chị gái kia, sau đó đóng cửa phòng lại.
Cậu đổ thuốc ra bàn và nhìn lướt qua, cậu muốn tìm thuốc cầm máu.
Cậu bị đánh vài cú vào mặt. Xem ra thiên phú liên quan đến đánh đấm này là do được di truyền từ bố cậu.
Chu Yến Lễ duỗi tay chạm vào khóe miệng, cậu đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt.
Ra tay độc ác quá mà, chết tiệt!
Cậu tiếp tục công cuộc tìm kiếm tuýp thuốc mỡ, càng tìm thì mặt cậu càng nhăn lại.
Thuốc trị trĩ, cao bôi nứt da, thuốc trị thâm trị mụn, thuốc trị viêm nang lông…
“Mẹ nó chứ!”
Đúng là không nên tha thứ dễ dàng như vậy.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Ngày hôm sau Chu Yến Lễ mang theo đôi mắt sưng và cái mũi bầm tím đi đến trường. Trên đường đi, cậu thu hút không ít ánh nhìn từ mọi người xung quanh.
Cậu đã quen với cái cảm giác bị nhìn chằm chằm như vậy rồi, cậu cũng không phải kiểu người không biết bản thân đẹp trai, từ trẻ đến già, từ các cô bà hàng xóm cho đến một đứa nhóc bên đường, nhất là những người bạn cùng lứa tuổi xung quanh mình.
Ai nhìn thấy cậu mà không khen vẻ bề ngoài của cậu cho được.
Chu Yến Lễ nghe đến phát chán.
Cho dù cậu đi đến đâu thì tiêu điểm của toàn trường cũng dành cho cậu. Dù chỉ ra ngoài mua chai nước, cậu cũng bị chụp hình và đăng lên mạng, tiêu đề đại loại như là “Trên đường đi học về gặp được một anh chàng đẹp trai, tui ngồi lót dép chờ cậu ấy debut trở thành nghệ sĩ”.
Nhưng ánh nhìn của hôm nay không giống ngày thường, rõ ràng mọi ánh nhìn đều chú ý đến vết thương trên mặt cậu.
Chu Yến Lễ nhíu mày, thực sự rất mất mặt, cậu chưa bao giờ chật vật như vậy.
Một đánh mười cũng chưa từng bị đánh thảm thành như bây giờ.
Vì người đó là bố ruột của cậu nên cậu không đánh trả lại, nếu không thì cũng không đến mức…
Chu Yến Lễ càng nghĩ càng giận, cậu chụp chiếc mũ của áo hoodie lên đầu mình.
Cũng may là số tiền mặt mà Chu Tấn Vi cho cậu đủ để cậu thuê phòng nửa tháng, tiền dư đủ cho cậu mua vài bộ đồ để thay.
Đêm qua có tuyết rơi, chắc là rơi sau khi bọn họ vừa về đến nhà. Khắp nơi chỉ toàn một màu trắng xoá.
Trường trung học Bình Giang bắt đầu vào sáu giờ, sớm hơn cả lúc công nhân dọn vệ sinh. Lớp tuyết trên đường vẫn chưa được quét dọn, mọi người phải bước từng bước đạp trên nền tuyết đi đến trường.
Giang Hội Hội sợ lạnh, cô mặc nhiều lớp áo khiến bản thân tròn vo như một quả bóng, toàn thân chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài.
Đột nhiên có một chiếc xe Lincoln màu đen đậu bên ngoài trường, tài xế xuống xe, bung dù và đi đến mở cửa xe ghế sau, đứng chờ người bên trong bước ra.
Cảnh tượng như vậy nghiễm nhiên sẽ trở thành tâm điểm của toàn trường, rất nhiều người người đứng lại túm tụm xem có chuyện gì.
Chu Tấn Vi vô cảm bước xuống xe.
Anh ghét nhất những ngày tuyết rơi, cũng ghét những ngày mưa.
Chiếc dù màu đen phủ một lớp tuyết mỏng, anh vươn tay cầm lấy cán dù, liếc mắt nhìn phía cuối dòng người thì lập tức trông thấy “Một chú gấu”.
Trong tay Giang Hội Hội là một quả trứng luộc, đây là bữa ăn sáng của cô, cô đang đi về phía trước thì đột nhiên cảm giác như tuyết ngừng rơi, xung quanh mình cũng tối sầm hẳn.
Cô tò mò ngước đầu lên nhìn.
Cô nhìn thấy một cậu thiếu niên mặc áo khoác đen đứng bên cạnh mình từ lúc nào, trong tay anh là một cây dù. Làn da vừa mỏng vừa trắng, đôi mắt hẹp dài toát lên vẻ lạnh lùng, dẫu đang nhìn cô từ trên xuống thì cũng không tỏ vẻ ngạo mạn.
“Có lạnh không?”
Ngay cả giọng nói chuyện cũng rất đỗi lạnh lùng.
Giang Hội Hội không nghĩ rằng mình có thể gặp lại anh sớm như vậy, cô cố gắng kéo khăn quàng cổ xuống, để lộ miệng của mình, cô mỉm cười chào anh: “Chào buổi sáng.”
Cái bao nilon đựng trứng gà cũng đung đưa theo.
Như vậy rất khó không khiến cho người khác chú ý đến, anh nhìn thoáng qua.
Anh gật đầu: “Chào.”
Hai người cứ đi như vậy, một người cầm dù, một người thì đi theo sau một cách cẩn thận, cả hai đều đi về phía trường học.
Đám học sinh xung quanh đứng hóng chuyện.
“Đó là Chu Tấn Vi đúng không, cô gái đi bên cạnh là ai vậy?”
“Trông không giống Đàm Vi Vi.”
“Quào, tin sốt dẻo! Chu Tấn Vi yêu đương, bạn gái cậu ấy là học sinh trường chúng ta.”
Âm thanh bàn tán tuy không quá lớn nhưng đủ để bọn họ nghe được.
Giang Hội Hội nhìn Chu Tấn Vi, cô nhìn thấy vẻ mặt của anh không thay đổi gì, hiển nhiên anh không thèm để ý chuyện này, ngay cả một câu phản bác cũng không.
Nhưng cô thì lại đi lùi dần ra khỏi cây dù của anh.
Ngay lúc này anh mới có chút phản ứng, ánh mắt như hiểu rõ: “Sợ bị người khác hiểu lầm hử?”
Giang Hội Hội gật đầu: “Ảnh hưởng không tốt.”
“Có gì mà không tốt.”
Cô ngạc nhiên, không nghĩ rằng anh sẽ nói trắng ra như vậy.
Yêu sớm có thể gây ra ảnh hưởng tiêu cực, không chỉ ảnh hưởng tới việc học mà còn ảnh hưởng đến hình tượng học sinh ngoan trong lòng giáo viên.
Cô chính là kiểu học sinh ngoan đó, tuân thủ mọi kỷ luật, không bao giờ phạm lỗi.
“Yêu tôi thì có ảnh hưởng tiêu cực nào chứ?” Anh bước đến gần cô, gặng hỏi cô giọng điệu bình tĩnh.
Giang Hội Hội luống cuống tay chân, đồng thời nội tâm khá bối rối.
Câu nói của anh có ý gì, gì mà yêu đương với anh.
Anh đang ám chỉ gì hả? Không thể nào, không thể nào! Người như Chu Tấn Vi sao lại muốn yêu cô chứ.
Hay là anh đang cảm thấy cô ghét anh?
Thôi xong, có khi nào bởi vì vậy mà anh tức giận không.
Nếu đắc tội anh thì sau này cuộc sống trong trường của cô chắc chắn sẽ không được bình yên.
Châu Tấn Vi chỉ hỏi cô một câu, cô lập tức đứng đơ người tại chỗ, chỉ một phút đồng hồ mà khuôn mặt cô xuất hiện mấy chục biểu cảm khác nhau.
Hoảng sợ bất an nhút nhát rồi đến hối hận.
Anh khẽ nhíu mày, không biết cô nàng này lại suy nghĩ vớ vẩn gì nữa đây.
Không đợi anh hỏi tiếp, Chu Yến Lễ lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện: “ĐM, thời tiết ở Bình Giang lạnh đến vậy à.”
Cậu lạnh đến mức run lẩy bẩy, cậu chạy đến bên cạnh Giang Hội Hội, thấy cô đứng đơ người không nhúc nhích, cậu nhanh chóng thúc giục cô: “Mẹ đứng ngây ra đó làm gì, mẹ không thấy lạnh hả?”
Cậu thật sự rất sợ lạnh, có lẽ là di truyền từ Giang Hội Hội điểm này.
Cảm thấy khó chịu vì bị cắt ngang lời, Chu Tấn Vi nhíu mày.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ bầm tím ấy, vẻ mặt anh lại hơi do dự.
Chu Yến Lễ cũng nhìn thấy anh, nghĩ đến chuyện đêm qua, cậu lập tức trở nên tức giận, không ngần ngại giơ ngón giữa ngay trước mặt anh: “Mẹ kiếp, đánh con xong còn đưa một đống thuốc vô dụng cho con!”
Chu Tấn Vi lại nhíu mày.
Anh không để ý những loại thuốc kia lắm, sau khi đưa Giang Hội Hội về nhà thì anh lập tức chạy đến tiệm thuốc.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại làm điều thừa thãi như vậy, gì mà mua thuốc rồi đưa cho cậu.
Về phần tại sao anh biết cậu ở khách sạn đó, là vì đó là nơi gần nhất. Anh chỉ dựa vào suy đoán của mình mà thôi.
Không ngờ khi hỏi thử nhân viên quầy lễ tân thì anh biết được khoảng nửa tiếng trước đúng là có người giống như miêu tả đã thuê phòng ở đó.
Cậu bảo mình bị bố ruột đánh nên bỏ nhà trốn ra đây.
Chu Tấn Vi đưa túi thuốc cho tiếp tân, nhờ cô đưa cho cậu.
Thuốc là do nhân viên tiệm thuốc chọn, anh cũng không biết bên trong có gì.
Sau khi đến phòng học, Chu Yến Lễ hỏi Giang Hội Hội: “Bố nói gì với mẹ vậy?”
Giang Hội lấy sách giáo khoa ra: “Không nói gì hết.”
Nhiệt độ trong phòng học ấm hơn bên ngoài, nhưng cũng chỉ ấm hơn một chút thôi.
Giang Hội Hội hỏi cậu: “Mặt cậu đã đỡ hơn chưa, còn đau không?”
Dáng ngồi của Chu Yến Lễ tỏ vẻ bất cần đời, cậu dựa vào lưng ghế, nói một cách thờ ơ: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Tuy cậu nói vậy nhưng Giang Hội Hội vẫn không thấy yên tâm.
Chu Tấn Vi ra tay ác quá, khoé miệng trầy xước đến mức này.
“Cậu không bôi thuốc à?”
Nhắc đến chuyện này, cậu lập tức trở nên giận dữ, người đó đưa cho cậu mua một đống thuốc không hề dùng được. Chắc là bị chủ tiệm thuốc coi thành con dê béo bở để làm thịt, cố ý lừa anh, đưa một đống thuốc ít ai mua.
Giang Hội Hội cố gắng xoa dịu mối quan hệ của cả hai: “Chắc có hiểu lầm gì rồi, lát sau hai người dành thời gian nói chuyện đàng hoàng lại đi.”
Cậu khó chịu: “Đàm phán cái rắm.”
Ánh mắt của Giang Hội Hội biểu lộ sự bất đắc dĩ.
Tần Vũ hào hứng quay người: “Đại ca, hôm qua cậu đánh nhau với đám học sinh trường khác nên mặt mới bị thương thành vầy đúng không? Nghe nói cậu một chọi năm vẫn giành chiến thắng được, ĐM, Tần Vũ tôi thề cả đời này sẽ sống chết ở bên cạnh cậu. Cậu là vị vua mới của trường trung học Bình Giang này.”
Chu Yến Lễ ra vẻ ghét bỏ, cậu muốn nhíu mày nhưng trên mặt toàn là vết thương, chỉ cần cử động một tí là cậu đã đau chết mất.
Cậu chỉ đành vô cảm cảnh cáo anh ta: “Cút.”
Tần Vũ nghe theo mệnh lệnh của cậu: “Rõ.”
Sau đó anh ta quay người đi.
Sau buổi tự học đầu giờ thì chủ nhiệm lớp bước vào phòng học, trên tay cầm tờ giấy đăng ký, nhìn dáng vẻ của Chu Yến Lễ: “Chà, khuôn mặt này là sao, mặt mày hốc hác thế này?”
Chu Yến Lễ nói: “Tối hôm qua, trong lúc đi về nhà thì em bị chó cắn.”
Chủ nhiệm lớp dặn dò cậu cẩn thận hơn chút, mùa đông ở thành phố Bình Giang có rất nhiều chó mèo hoang.
Sau đó chủ nhiệm đưa tờ giấy đăng ký cho cậu: “Khi nào người nhà của trò có thời gian rảnh? Thủ tục nhập học vẫn chưa làm xong đâu đấy.”
Khi vừa mới nhập học, cậu có nói ra vài lý do tào lao như là bố cậu bận đi công tác, không có thời gian rảnh, cậu sốt ruột muốn đi học ngay nên chỉ đành tự nhập học trước.
Còn việc đăng ký nhập học thì phải chờ đến lúc bố cậu trở về mới xử lý được.
Hiệu trưởng vừa nghe thấy vậy thì nghĩ cậu đúng là học sinh chăm ngoan! Lập tức gật đầu đồng ý cho cậu nhập học.
Nhưng mà dù có chăm học đến đâu thì việc đăng ký nhập học vẫn chuyện quan trọng nhất, không thể cứ kéo dài mãi được.
Chu Yến Lễ tìm lấy cái cớ, xin chủ nhiệm lớp dàn xếp thêm hai ngày nữa.
Tên nhóc này rất cứng cỏi, cao ráo, nghị lực, chủ nhiệm lớp cũng rất thích cậu nên gật đầu nói: “Kỳ hạn cuối cùng là thứ hai tuần sau nhé.”
Chu Yến Lễ gật đầu: “Em biết rồi.”
Sau khi giáo viên rời đi, Giang Hội Hội nhìn cậu một cách lo lắng: “Cậu vẫn chưa hoàn thành xong thủ tục nhập học à?”
Việc nhập học thông thường do phụ huynh giải quyết, mẹ cậu ở ngay đây mà còn không giúp ích được gì.
Chu Yến Lễ cũng hết cách rồi, chỉ đành nhờ người kia mà thôi.
Nghĩ đến chuyện mình vừa bị người kia đánh thê thảm như vậy, bây giờ còn phải đi nhờ vả đối phương.
Mẹ nó, càng nghĩ càng thấy mình hèn.
Tiết học đầu tiên của ngày hôm nay là môn ngữ văn, buổi sáng có bài kiểm tra nhỏ. Nếu là ngày bình thường, Chu Yến Lễ đã nằm dài ra bàn rồi ngủ cho đến lúc tan học.
Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, ngồi kế bên là mẹ ruột của cậu, cậu không thể nào thể hiện sự lười biếng của mình ra được.
Vì thế cậu miễn cưỡng tỉnh táo hoàn thành bài thi viết.
Sau khi tan học, Giang Hội Hội khen cậu: “Ban nãy tôi có nhìn thoáng qua bài thi của cậu, cậu viết nhiều thiệt á. Tôi còn tưởng cậu học không giỏi đấy.”
Cậu cười nhẹ.
Đúng là không giỏi thật.
...
Qua vài ngày bình yên không xảy ra chuyện gì lớn, Chu Yến Lễ cũng dần quen với cuộc sống hiện tại.
Giang Hội Hội bắt đầu mang cơm từ nhà đến trường, bao gồm hai phần cơm.
Cô một phần, Chu Yến Lễ một phần.
Trù nghệ của cô cũng chỉ tạm ổn, tuy không bằng các món do đầu bếp nhà cậu làm, nhưng bởi vì do chính tay mẹ ruột nấu cho nên lần nào Chu Yến Lễ cũng ăn hết.
Giang Hội Hội sợ cậu ăn không no nên đôi khi sẽ nhường một nửa phần cơm của mình cho cậu.
Quay qua quay lại cũng đến ngày thứ sáu, cũng đã đến ngày nghỉ cuối tuần.
Giang Hội Hội nhắc cậu: “Thứ hai tuần sau là đến kỳ hạn rồi, cậu còn không chịu làm đăng ký nhập học thì sẽ bị đuổi học đấy.”
Ở trên sân thể dục đằng xa là đội bóng rổ đang tập luyện để chuẩn bị cho trận bóng rổ diễn ra vào tháng sau.
Cuộc thi lần này là giải đấu rất quan trọng, trường học cũng muốn đạt được thành tích tốt. Đáng tiếc là trường trung học Bình Giang chưa bao giờ chiếm được ưu thế, thậm chí còn không được ghi danh vào danh sách dự thi.
Giang Hội Hội dọn dẹp bát đũa, cô thấy Chu Yến Lễ nhìn về phía sân thể dục.
Cô cũng nhìn qua hướng đó.
“Bọn họ là đội bóng rổ của trường.” Cô nói.
Thành viên trong đội bóng rổ phải đạt tiêu chuẩn về chiều cao, vậy nên thành viên trong đội ai cũng có vóc dáng cao ráo, họ đang trong độ tuổi thanh xuân, chỉ cần ngũ quan đừng quá xấu thì nhìn chung đều đẹp trai.
Đội bóng rổ cũng là nơi mà nhiều nữ sinh thường xuyên chú ý đến nhất.
Giang Hội tưởng rằng cậu hứng thú với môn bóng rổ: “Nếu cậu muốn tham gia thì có thể đăng ký gia nhập, bây giờ chắc là…”
Cậu uống một hớp nước, thu lại ánh nhìn ghét bỏ: “Mẹ nó chơi dở thật.”
Sau đó cậu đứng dậy cầm lấy hộp cơm trên tay Giang Hội Hội, cậu xoa đầu cô: “Đi thôi, về phòng học nghỉ trưa.”
Giang Hội Hội cẩn thận chỉnh lại mái tóc bù xù của mình, nhắc nhở cậu: “Cậu để quên áo khoác kìa.”
Cậu đã đi được một khoảng xa, giọng nói từ phía trước vọng lại: “Mẹ mặc giúp con đi, nóng quá.”
Hôm nay trời lạnh như thế, sao cậu thấy nóng được. Cô lạnh đến mức hàm răng va lập cập rồi.
Giang Hội Hội cúi đầu than thở, nhìn áo khoác màu đen mà mình đang ôm trong lòng.
Áo khoác còn dư lại mùi thơm từ nước giặt xả. Chu Yến Lễ không chỉ giống Chu Tấn Vi về vẻ bề ngoài mà ngay cả bệnh thích sạch sẽ của cậu cũng rất giống.
Trên người họ không có mùi hương vừa kì lạ vừa khó ngửi như những nam sinh khác.
Trái lại mùi hương trên người họ nhẹ nhàng khoan khoái và sạch sẽ, giống như bóng của ánh nắng dưới mặt hồ.
Giang Hội Hội mặc áo khoác cậu đưa, nhìn cứ như một đứa trẻ nhỏ lén mặc áo của người lớn vậy.
Cô tự cười một cách vui vẻ trong chốc lát, sau đó lập tức chạy đi tìm cậu.
Chu Yến Lễ rửa sạch hộp cơm, nhìn thấy cô chạy đến, không biết hai người họ nói gì với nhau. Cậu vẩy bàn tay ướt của mình về phía cô, cô vừa dùng tay che chắn vừa chạy trốn, cuối cùng trốn không được nên cô trốn ngay phía sau cậu. Cậu kéo cô từ phía sau ra trước mặt mình, nhìn giống như cậu đang nắm cổ một con gà con vậy.
Cô chắp tay trước ngực, vừa cười vừa cầu xin cậu tha cho. Đôi mắt hạnh nhân của cô cong lại như vầng trăng khuyết, cô cười tươi lộ ra cặp răng nanh.
Ở toà nhà kế bên, trên ban công lầu ba.
Chu Tấn Vi chỉ đi ra ngoài hút một điếu thuốc, vậy mà lại chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Tôn Cự đứng ở kế bên anh, cậu ta dựa người trên lan can, cảm thán nói: “Đúng là xem trai đẹp gái xinh yêu đương mới thú vị, mới đã con mắt chứ.”
Chu Tấn Vi liếc nhìn cậu ta. Tôn Cự bị đe dọa bắt im miệng bởi cái nhìn chăm chăm đầy sát khí của anh.
Cậu ta lập tức không nói gì tiếp, đưa tay làm hành động kéo khoá miệng.
Tầm mắt của Chu Tấn Vi nhìn về phía góc sân ban nãy, nhưng bây giờ đã không còn nhìn thấy hình ảnh hai con người đùa giỡn kia nữa.
...
Bài kiểm tra nhỏ gần đây là để xem xét kết quả học tập mấy tháng vừa qua.
Nếu thành tích xếp hạng trong top 10 thì sẽ được cộng thêm điểm.
Chu Tấn Vi lợi dụng chức quyền của mình nên có thể tùy ý ra vào phòng tài liệu.
Anh dựa theo bảng tên mà tìm được lớp học số tám.
Từng bài kiểm tra được lật qua, sau khi thấy tên Giang Hội Hội, anh dừng tay lại.
Rút bài thi ra, anh nhìn điểm số của cô, bên góc phải là một con số được viết bằng bút đỏ, trên đó là con số 138.
Thành tích như vậy đối với anh không tính là gì, nhưng nếu dùng để thi đại học thì cũng đủ dùng.
Giang Hội Hội luôn đứng hạng nhất trong các lớp học đại trà.
Theo dự tính thì anh cũng đã nhìn thấy thứ mình muốn nhìn, nhưng anh không có rời khỏi phòng mà đứng đó một lát, sau đó tiếp tục lật tiếp những bài kiểm tra còn lại.
Sau khi lật đến tờ cuối cùng thì mới nhìn thấy cái tên của cậu nhóc phiền phức kia.
… Chu Yến Lễ.
Chữ viết cực kỳ cẩu thả, rất giống chủ nhân của nó, trông rất khó coi.
Anh nhíu mày, rút bài thi ra.
Tám điểm.
Anh cau mày chặt hơn.
Đưa bài thi cho mấy tên vô gia cư không biết chữ ngoài kia làm cũng chưa đến mức chỉ được tám điểm như này.
Tám điểm, tại sao cậu có thể làm bài thi chỉ được con số này chứ?
Chu Yến Lễ hắt xì một tiếng, Giang Hội Hội nghe thấy thì lập tức quay sang hỏi cậu: “Bị cảm rồi hả?”
Cậu xoa mũi, sau đó lắc đầu.
Tiếng chuông tan học vang lên, hôm nay là thứ sáu, sau đó học sinh sẽ được nghỉ hai ngày thứ bảy chủ nhật.
Chu Yến Lễ hỏi cô có tính đi đâu chơi không.
Giang Hội Hội bỏ sách vào trong cặp: “Dì của tôi đang bị bệnh, mẹ tôi phải đi chăm sóc cho dì ấy. Mẹ tôi chưa xin ông chủ nghỉ phép, cho nên tôi phải đi làm thay cho bà ấy.”
“Ông chủ nào?”
Giang Hội Hội nói: “Mẹ của tôi làm bảo mẫu cho nhà người ta.”
Có vẻ khoảng cách giàu nghèo giữa bố mẹ cậu đúng là cách xa nhau thật.
“Con đi với mẹ, càng nhiều người làm việc càng nhanh hơn.” Chu Yến Lễ xung phong nhận việc.
Ánh mắt Giang Hội Hội tràn ngập vẻ nghi ngờ: “Cậu cũng có thể làm việc nhà?”
“Không biết.” Cậu còn bổ sung thêm: “Nhưng con có thể học.”
Không biết tại sao, Giang Hội Hội rất khó từ chối mọi yêu cầu từ cậu.
Cho dù những câu nói mà cậu thốt ra đều không đáng tin được.
Vừa nhìn thôi đã biết cậu là cậu ấm quen sống trong nhung lụa, chỉ cần không gây ra rắc rối cho cô thì đã là chuyện tốt rồi.
Nhưng Giang Hội Hội vẫn đồng ý cho cậu đi theo, hai người hẹn nhau sáng mai gặp mặt ở bến xe buýt.
Trên vai Chu Yến Lễ là hai chiếc cặp, một cái màu đen một cái màu hồng.
Cậu hỏi cô địa chỉ nhà.
Giang Hội Hội trả lời cậu: “Số nhà 23 phố Tây Bình.”
Phố Tây Bình?
Nơi này sao nghe quen quá vậy.
Một lát sau, khuôn mặt cậu tỏ vẻ khó tin.
... Mẹ nó, không phải chứ, trùng hợp đến vậy sao?