Giang Hội Hội không ngờ anh sẽ giúp mình, ngạc nhiên một lúc lâu, ngón tay cô vê chặt góc áo, cô hơi bất an và xấu hổ.

 

Nhưng việc quan trọng ngay lúc này là phải tìm được Chu Yến Lễ, có nhiều người thì sẽ tìm nhanh hơn.

 

Trời lạnh như vậy mà cậu chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh.

 

Vì vậy Giang Hội Hội suy nghĩ một lát rồi bắt đầu tả lại hình dáng đặc thù của cậu.

 

“Đôi mắt dài và mảnh như cánh hoa đào, nhìn khá giống cậu. Cái mũi rất cao, cũng giống cậu, chiều cao thì gần bằng cậu, làn da trắng, cũng giống cậu...”

 

Cô càng nói, giọng cô càng nhỏ dần.

 

Sao có cảm giác, Chu Yến Lễ và Chu Tấn Vi rất giống nhau nhỉ.

 

Anh cụp mắt, im lặng chờ cô nói xong, ánh mắt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.

 

Giang Hội Hội nhớ ra việc hôm nay hai người họ đã gặp mặt nhau, giọng của cô ngày càng nhỏ dần: “Hôm nay hai cậu đã gặp nhau rồi, chính là cái người… gọi cậu là bố đó.”

 

Đôi mắt của Chu Tấn Vi hơi híp nhẹ, trông như thể đang hồi tưởng lại chuyện vừa qua.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

 

Một lát sau, như sực nhớ ra, anh gật đầu.

 

“Thì ra là cậu ta.”

 

Anh hỏi lại: “Giờ đã trễ lắm rồi, cậu tìm cậu ta làm gì. Mối quan hệ của hai người là gì?”

 

Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, chậm rãi. Nhưng trong hoàn cảnh đêm đông giá rét, kèm theo mùi thuốc lá nồng nặc như bây giờ, Giang Hội Hội có chút e ngại không dám không trả lời.

 

“Cậu ta… Cậu ta là bạn của tôi, hiện giờ không có nhà để về.”

 

“Không có nhà để về.” Anh vừa lặp lại câu nói vừa suy ngẫm chuyện gì đó: “Rồi đến lúc cậu tìm thấy cậu ta thì tính sao đây?”

 

Giang Hội Hội ngây ngẩn, đúng rồi, tìm được cậu thì cô nên làm gì đây, chẳng lẽ bảo cậu đến nhà mình ở?

 

Cô cúi đầu, trầm giọng nói: “Tìm được cậu ấy rồi tính tiếp.”

 

Bây giờ bố cô đang đi công tác, còn mẹ cô thì đang ở nhà trọ, hôm nay chỉ có cô và em trai cô ở nhà.

 

Hôm nay em trai cô bị hù như vậy, có lẽ nó không dám đi đâu mách lẻo.

 

Nếu Chu Yến Lễ thật sự không có nhà để về thì cô có thể cho cậu ở nhờ một đêm cũng không sao.

 

Trong lúc suy nghĩ, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên khuôn mặt cô, tâm trí nghĩ cái gì thì khuôn mặt biểu lộ ra rõ ràng cái đó.

 

Chu Tấn Vi cau mày: “Cậu tin tưởng cậu ta đến vậy sao?”

 

Giang Hội Hội sửng sốt, dòng suy nghĩ bị đứt đoạn, vẻ mặt của cô trở nên mờ mịt: “Hả?”

 

Chu Tấn Vi không nói gì, thâm tâm bỗng dưng thấy phiền muộn.

 

Tay anh bóp chặt hộp thuốc lá, sau đó bỏ nó vào túi áo khoác.

 

“Đi thôi.”

 

Đôi chân dài của anh chỉ đi nhẹ một bước là bằng hai bước chân của Giang Hội Hội, cô lập tức đi đến bên anh: “Nhưng mà đi đâu bây giờ, xung quanh tối thui, khắp nơi toàn là…”

 

Ban đầu cô cứ nghĩ rằng có lẽ hôm nay sẽ phải tìm rất lâu đấy, ai ngờ còn chưa nói hết câu thì cả hai đồng thời đứng sững lại.

 

Bên kia con phố, Chu Yến Lễ ngồi ở ven đường, trên người chỉ mặc một cái áo hoodie, cậu đang run lên vì lạnh.

 

Nhiệt độ buổi tối tương đối thấp, thường xuyên có chó mèo hoang chết cóng ngoài đường. Nếu đến trễ chút nữa thì e là cậu cũng trở thành một trong số chúng rồi.

 

Giang Hội Hội nhanh chân chạy qua, cô tháo khăn quàng cổ của mình rồi choàng lên người cậu: “Lạnh lắm đúng không.”

 

Chàng thiếu niên có chút ngạc nhiên, cậu ngước mắt nhìn cô.

 

Bốn mắt nhìn nhau, cô có thể thấy rõ cảm xúc vui sướng chợt xuất hiện trên khuôn mặt cậu, nhưng ngay giây sau cậu lại nhìn về hướng khác, từ chối lòng tốt của cô một cách lạnh nhạt: “Không cần mẹ lo.”

 

Chu Tấn Vi nghe vậy thì đi lên nắm tay cô: “Vậy đi thôi.”

 

Giang Hội Hội: “Nhưng mà cậu ấy…”

 

“Cậu ta cũng nói rồi, không cần cậu lo.” Nhìn thoáng qua anh là kiểu người lạnh nhạt, kể cả khi nói những lời này, giọng nói của anh cũng bình tĩnh một cách đáng sợ.

 

Giang Hội Hội bị anh kéo đi về hướng ngược lại, nhưng tầm mắt cô vẫn nhìn về phía Chu Yến Lễ.

 

Còn cậu, sau khi nhìn thấy Chu Tấn Vi, cậu đã đứng lên một cách ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn phía hai người họ.

 

Giang Hội Hội thấy môi cậu trắng bệch vì lạnh, cuối cùng cô vẫn giật tay mình ra khỏi tay Chu Tấn Vi, đi đến trước mặt Chu Yến Lễ: “Lát nữa trời sẽ lạnh hơn, dự báo thời tiết có nói, nhiệt độ thấp nhất ngày hôm nay là âm tám độ, cậu mặc đồ mỏng như vậy thì sẽ chết cóng mất.”

 

Cậu đảo mắt nhìn ra chỗ khác, giọng điệu cứng rắn, cứ như đang giận dỗi: “Cho dù có chết cóng thì cũng là chuyện của con, liên quan gì đến mẹ chứ.”

 

Giang Hội Hội mủi lòng nhận thua với cậu: “Chuyện lúc nãy là do tôi không đúng, tôi không nên làm như vậy… Cậu đã giúp tôi mà tôi còn…”

 

Chu Yến Lễ rất dễ dỗ, chỉ cần dỗ dành một lát là cậu nguôi giận ngay.

 

Cuối cùng cậu cũng chịu nhìn về phía cô: “Mẹ thật sự cảm thấy mình sai hả?”

 

Vẻ mặt của Giang Hội Hội cực kỳ nghiêm túc: “Tôi thực sự biết sai rồi.”

 

Cô không cao, vừa nhỏ vừa ốm, làn da cũng rất trắng, mọi bộ phận trên khuôn mặt được phân bố đồng đều, khuôn mặt chỉ lớn bằng một bàn tay.

 

Mái tóc của cô đen mượt, không giống như những cô gái khác luôn giành nhiều thời gian và tiền bạc để chăm sóc mái tóc của mình. Ngày nào cô cũng chỉ buộc tóc kiểu đuôi ngựa hoặc búi gọn thành một cục tròn vo trên đầu.

 

Đổi mắt đen nhánh kia, khi nhìn người khác, đều lộ vẻ ngây thơ.

 

Những bức ảnh cứng nhắc không thể biểu lộ được nửa độ linh động của cô, chỉ khi có người đứng trước mặt, họ mới có thể cảm nhận được dao động muốn ôm một người vào lòng là như thế nào.

 

Chu Yến Lễ cố kìm nén cảm xúc.

 

Nếu đối phương đã thành khẩn xin lỗi, vậy thì đành tha thứ cho cô thôi: “Lần này con khoan dung độ lượng tha thứ cho mẹ, không được có lần sao, biết chưa?”

 

Cô rất ngoan ngoãn, liên tục gật đầu: “Đã rõ.”

 

Chu Tấn Vi cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

Chu Yến Lễ cũng quay qua nhìn anh, sau đó hỏi Giang Hội Hội: “Sao ông ấy cũng đến đây?”

 

Giang Hội Hội nhớ đến chuyện xảy ra giữa trưa tại trường học, sợ họ lại cãi nhau, cô vội giải thích: “Trong lúc tôi đang đi tìm cậu thì trùng hợp gặp cậu ấy, cậu ấy nói muốn tìm cậu với tôi.”

 

Ánh mắt của Chu Yến Lễ hơi mất tự nhiên: “Là… chính ông ấy chủ động đề nghị đi tìm con với mẹ hả?”

 

“Đúng rồi, cậu ấy nói hai người cùng đi tìm sẽ nhanh hơn.”

 

Giọng điệu của Chu Yến Lễ trở nên gượng gạo: “Ai cần ông ấy đi tìm con chứ.”

 

Mối thù ở trường học cậu vẫn chưa quên đâu, đừng có mơ cậu dễ dàng tha thứ cho anh.

 

Chu Tấn Vi nâng cổ tay xem đồng hồ.

 

“Đã khuya rồi.” Câu nói ấy dành cho Giang Hội Hội: “Đi thôi, con đưa mẹ trở về trước.”

 

Giang Hội Hội gật đầu, duỗi tay ra, để tay áo ở giữa rồi nắm tay của Chu Yến Lễ: “Đi thôi.”

 

Chu Tấn Vi không di chuyển, tầm mắt của anh chăm chăm nhìn bọn họ nắm tay nhau.

 

Anh hỏi Giang Hội Hội: “Cậu tính dẫn cậu ta về nhà cậu hả?”

 

Giang Hội Hội nói: “Cậu ấy không có nhà để về.”

 

“Ở gần đây có rất nhiều khách sạn.”

 

Giang Hội Hội cũng cảm thấy để cậu ở khách sạn vẫn tốt hơn, cô nhìn Chu Yến Lễ với vẻ muốn nói lại thôi, còn cậu thì vẫn đang choàng khăn quàng cổ của Giang Hội Hội. Ngay lúc này cậu đứng dậy, cậu cao hơn Giang Hội Hội gần hai cái đầu.

 

Cô hỏi ý kiến của Chu Yến Lễ: “Cậu thấy được không?”

 

Cậu không nói một lời nào, vẫn cái dáng vẻ vừa cà lơ phất phơ vừa lười biếng ấy.

 

Cuối cùng cậu không chịu được ánh nhìn chăm chú của bọn họ vào mình nữa, cậu mới xấu hổ húng hắng ho vài tiếng: “Hôm nay con… không để ý, con lỡ đưa hết toàn bộ tiền bồi thường cho chủ tiệm rồi.”

 

Giang Hội Hội: “…”

 

Cô mở to mắt nhìn, cảm thấy thật khó tin: “Nhiều tiền như vậy mà cậu bồi thường toàn bộ sao?”

 

Cậu ấp úng: “Từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ thiếu tiền, cho nên con không để ý nhiều về việc xài tiền cho lắm.”

 

Giang Hội Hội mặc niệm trong lòng, giữa người với người sao lại khác biệt nhau quá vậy. Đối với cô, chỉ một đồng tiền thôi mà cô còn muốn bẻ đôi ra để xài, vậy mà có người không sợ thiếu tiền, còn không để ý nhiều đến chuyện tiền bạc.

 

Cô không có tiền, Chu Yến Lễ cũng không có tiền.

 

Vậy…

 

Hai gã nghèo khổ ăn ý cùng đưa mắt nhìn về phía người duy nhất có tiền ở đây – Chu Tấn Vi.

 

Còn người nào đó thì vẫn vô cảm như thuở ban đầu.

 

Cuối cùng Giang Hội Hội kéo anh vào góc khuất, cẩn thận thỉnh cầu anh: “Cậu có thể… Cho cậu ta vay ít tiền được không, sau này cậu ta sẽ trả lại cho cậu.”

 

Bởi vì chiều cao chênh lệch quá lớn, cô nhìn anh thì phải ngẩng cao đầu, cặp mắt kia vừa tràn đầy sự chân thành vừa mang chút nịnh nọt thỉnh cầu anh.

 

Gió đêm khiến mũi cô hơi ửng đỏ, tay cô vẫn nắm lấy cổ tay áo của anh.

 

Chu Tấn Vi không nói lời nào.

 

Đến khi cô bất an hỏi tiếp: “Có được không?”

 

Hầu kết của anh khẽ nhúc nhích, anh duỗi tay xoa nhẹ môi cô.

 

Giang Hội Hội đứng hình.

 

Sau khi xoa xong, anh buông tay, thả lỏng hai tay sang hai bên, lòng bàn tay xoa nhẹ, cứ như đang hồi tưởng lại cảm giác mềm mại lúc ban nãy.

 

“Dính cái gì đó.” Anh đang giải thích cho hành động đường đột của mình.

 

“Hả?” Cô duỗi tay sờ lên môi: “Dính cái gì vậy?”

 

“Dính bụi.”

 

Thật ra là không có gì hết, chỉ là tự dưng anh muốn hôn cô.

 

Cuối cùng anh vẫn cho mượn tiền. Sau khi bước ra khỏi con hẻm nhỏ, Chu Tấn Vi lấy hết tiền mặt trong ví đưa cho cậu.

 

Lương tâm của Chu Yến Lễ khá bất an, cậu hỏi ban nãy Giang Hội Hội làm gì trong con hẻm kia.

 

“Đừng nói vì thuyết phục bố cho mượn tiền mà mẹ chấp nhận cho bố làm chuyện đồi bại với mẹ đấy nhé?”

 

Giang Hội Hội than thở cậu đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy.

 

Chu Yến Lễ nhìn Chu Tấn Vi một cách đề phòng, tuy anh là bố ruột của cậu, là chồng tương lai của Giang Hội Hội.

 

Nhưng bây giờ hai người họ vẫn chưa gây dựng mối quan hệ gì, Giang Hội Hội ngốc nghếch như con thỏ trắng vậy, còn bố của cậu chính là một con cáo già thành tinh, lòng dạ hiểm ác.

 

Nếu hai người ở bên nhau thì chỉ có Giang Hội Hội bị ăn sạch sẽ không còn gì.

 

Trên đường đến khách sạn, gần đó có quán ăn khuya còn mở. Chu Yến Lễ chạy nhanh đến rồi ngồi xuống, cậu bảo mình đói bụng, ăn gì đó rồi đi tiếp.

 

Cậu đưa thực đơn cho Giang Hội Hội: “Cậu muốn ăn gì thì cứ kêu.”

 

Giang Hội Hội muốn nói lại thôi, nhắc nhở cậu: “Cậu đừng xài tiền phung phí quá, đây là tiền đi mượn, cần phải trả lại đấy.”

 

Chủ nợ vẫn đang đứng kế bên, sắc mặt trông không ổn lắm.

 

Có lẽ anh chưa bao giờ đi đến những nơi như thế này, thậm chí còn ngại bẩn không muốn ngồi.

 

Chu Yến Lễ nói không phải đâu, cậu chỉ vào chủ nợ, nói một cách tự tin: “Ông ấy* bao khách chầu này mà.”

* Anh ấy, ông ấy, cậu ấy trong tiếng Trung đều là cùng một từ. 

Đột nhiên bị bắt phải bao chầu này, Chu Tấn Vi không nói gì, nhưng vẻ mặt ghét bỏ nhìn xung quanh.

 

Quán ăn nhỏ ven đường thì tình trạng vệ sinh cũng chỉ đến vậy, cái bàn dính đầy dầu, tường thì đã cũ, nhìn kiểu gì cũng thấy sàn nhà không sạch bóng.

 

Chu Yến Lễ biết tật xấu của bố cậu, đó chính là có thói ở sạch.

 

Thói ở sạch đã đạt đến mức độ, đi đến nhà người khác cũng không bao giờ uống nước trà mà người ta mời.

 

Cho nên Chu Yến Lễ khó có thể tin người như vậy lại chịu đổi tã và tắm rửa cho cậu khi cậu còn nhỏ, nhất quyết không để người khác làm.

 

Cho dù có bảo mẫu thì những việc này đều do chính tay anh làm.

 

Nể tình anh đã từng đổi tã hốt phân cho mình, Chu Yến Lễ quyết định tạm tha thứ cho lỗi sai lúc sáng của anh.

 

“Được rồi.” Cậu đưa cho anh một đôi đũa: “Vứt bỏ cái thái độ cậu ấm ấy đi, quán ăn ven đường chỉ được có vậy thôi.”

 

Chu Tấn Vi nhìn đôi đũa dùng một lần mà cậu đưa cho, anh vẫn không muốn cầm lấy.

 

Chu Yến Lễ đành phải để đổi đũa trước mặt anh, thích lấy hay không thì tùy, lắm chuyện.

 

Trong lúc Giang Hội Hội gọi món, cô có hỏi bọn họ không ăn được thứ gì không.

 

Chu Yến Lễ ngoan ngoãn trả lời: “Tôi bị dị ứng hải sản và nấm, không ăn mấy món có đậu, cũng không ăn cà tím.”

 

Giang Hội Hội càng nghe càng kinh ngạc, cậu kiêng nhiều món hơn cô nghĩ rất nhiều.

 

Cô nhớ kỹ, sau đó hỏi Chu Tấn Vi: “Còn cậu thì sao.”

 

Anh nhìn Chu Yến Lễ với ánh mắt phức tạp.

 

Chu Yến Lễ trả lời thay anh ta: “Ông ấy cũng giống như con.”

 

Chầu đồ nướng BBQ này đánh chén rất lâu, chủ yếu là do Giang Hội Hội ăn quá chậm.

 

Nhưng hai người ngồi đó không thể hiện mình mất kiên nhẫn gì cả, trái lại cả hai đều im lặng chờ cô ăn xong.

Nhưng giữa chừng Chu Tấn Vi rời đi, anh ra ngoài châm điếu thuốc.

 

Chàng thiếu gia được sống trong nhung lụa đường nhiên ăn không quen mấy món lề đường, anh ngồi xuống đã là nhân nhượng lắm rồi.

 

Vậy nên suốt toàn bộ bữa ăn anh hề chạm vào đôi đũa kia, anh châm một điếu thuốc, có tiếng cười lạnh nhạt phát ra từ phía sau.

 

Anh quay đầu, là Chu Yến Lễ.

 

Anh phủi khói thuốc, ánh mắt lạnh lùng.

 

Đối phương chế giễu: “Không cho con hút thuốc, bản thân còn trẻ thì lại hút.”

 

Cậu như muốn khẳng định bản thân mình và anh có mối quan hệ sâu xa gì đó, thậm chí còn tìm hiểu được sở thích kén ăn của anh.

 

Làm một cách hoàn mĩ như vậy, chẳng phải muốn có vị trí nhỏ nhoi trong gia đình của anh sao.

 

Ánh mắt lẫn giọng điệu Chu Tấn Vi tràn đầy sự mỉa mai, cảnh cáo cậu lần cuối: “Tranh thủ lúc tôi chưa định làm gì cậu, cậu nên thu hồi mưu đồ của mình lại đi.”

 

Chu Yến Lễ vui vẻ nói: “Bố không tin con đến từ tương lai, con có thể hiểu. Nhưng con biết tương lai của bố.”

 

Cậu bước đến trước mặt anh, khiêu khích mà kể ra toàn bộ chuyện tương lai của anh ra: “Sau khi bố tốt nghiệp đại học thì lập tức kết hôn, vợ bố là mối tình đầu thời học cấp ba, tên là Giang Hội Hội. Người nhà bố không ưng cô con dâu này nên bắt hai người chia tay. Vậy nên bố dứt khoát dẫn vợ mình ra khỏi nhà. Hai năm sau khi kết hôn thì hai người có một đứa con trai, gia đình êm ấm, hạnh phúc. Đáng tiếc là hạnh phúc viên mãn này chỉ kéo dài được hai năm, một căn bệnh nặng đã cướp đi người bố yêu. Toàn bộ cuộc sống của bố đảo lộn hoàn toàn. Khi còn trẻ thì mất vợ, đến thời trung niên thì có đứa con trai đến tuổi nổi loạn, ngày nào cũng gây phiền phức cho bố, cũng chính là con đây.”

 

Ánh mắt của Chu Tấn Vi trở nên âm trầm hơn, anh bất động nhìn Chu Yến Lễ đi đến trước mặt mình.

 

...

 

Giang Hội Hội nghe thấy tiếng động nên chạy đến.

 

Đúng lúc nhìn thấy hai người đang đánh nhau, Chu Tấn Vi bóp cổ cậu rồi dồn hết sức lực đấm cậu một phát.

 

Chu Yến Lễ bị cú đánh này làm cho ngã xuống đất, khuôn mặt sưng vù, khóe miệng còn xuất hiện vệt máu.

 

Giang Hội Hội vội vàng chạy qua, duỗi tay cản hai người. Sau đó cô mới nhìn thấy rõ, trên mặt cả hai đều xuất hiện nhiều vết thương khác nhau.

 

Cô bị dọa đến mức hai mắt đỏ hoe, liên tục kêu bọn họ đừng đánh nữa. Nhìn thấy cô xuất hiện, ngay lúc này Chu Tấn Vi mới ngừng tay.

 

Giang Hội Hội nâng Chu Yến Lễ dậy: “Cậu không sao chứ?”

 

Cậu cúi thấp đầu, điệu bộ có chút chán nản.

 

Một lát sau, cậu lắc đầu, nói con không sao cả.

 

Bây giờ cậu đã không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ kia nữa, điệu bộ hiện tại cứ như một chú chó hoang liên tục bị vứt bỏ, cậu khập khiễng đi từng bước sang bên cạnh, nhặt khăn quàng cổ rơi dưới đất lên, cẩn thận phủi bụi dính trên đó ra, sau đó choàng lên cổ mình một lần nữa.

 

Giang Hội Hội nhìn vết thương trên mặt cậu: “Có đau lắm không?”

 

Cậu vẫn lắc đầu, vẫn luôn lặp lại câu nói ấy, con không sao.

 

Giang Hội Hội nhìn cậu cụp xuống, đôi mắt sâu thẳm trong bóng đêm biểu lộ đôi phần cô đơn không biết phải làm sao.

 

Sao có thể ổn được, cậu chảy máu rồi. Cô đang muốn nói tiếp thì bị cậu ngắt lời: “Mẹ về trước đi, không cần lo cho con, con tự đi về khách sạn được.”

 

Cậu đi được vài bước rồi cầm lấy cặp sách khoác trên vai.

 

Giọng nói cậu hơi khàn, cậu quay lưng về phía bọn họ và rời đi.

 

Người thiếu niên khí phách hăng hái, ngạo mạn khó thuần phục kia, ngay lúc này đây hơi cong lưng như không thể đứng thẳng lên được.

 

Đi lại cũng khập khiễng từng bước.

 

Trong màn đêm, cậu giơ tay lau mặt, không biết là đang lau vết máu trên miệng hay là lau nước mắt trên mặt.

 

Giang Hội Hội lo lắng nhìn bóng dáng cậu rời đi, cô do dự một lát rồi nhìn về phía Chu Tấn Vi.

 

Anh cũng không phản ứng gì, anh nhặt áo khoác rơi trên mặt đất, nói với cô với vẻ mặt bình tĩnh: “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”

 

Dọc đường đi, Giang Hội Hội cũng không nói gì, cô biết hiện tại có hỏi gì thì cũng không nhận được câu trả lời.

 

...

 

Chu Yến Lễ đi đến khách sạn gần nhất, may mắn là lúc này không còn ai canh phòng nghiêm ngặt. Cậu chạm vào khuôn mặt bị thương của mình, tùy tiện nói vài câu với chị gái ở quầy lễ tân, cậu bảo mình bị bố đánh nên trốn khỏi nhà, nhưng đi gấp quá, cậu quên mang theo căn cước công dân.

 

Người đẹp trai luôn nhận được nhiều sự ưu tiên, chị gái quầy lễ tân cũng không đành lòng để cậu lang thang đầu đường xó chợ cho nên cô châm chước cho cậu thuê một căn phòng.

 

Sau khi tắm rửa xong, tiếng chuông cửa vang lên, cậu cầm khăn lau tóc và đi ra mở cửa.

 

Người đứng ở bên ngoài chính là chị gái ở quầy lễ tân ban nãy.

 

Cô ấy đưa cho cậu một bọc thuốc, nói là có người nhờ cô đưa cho cậu.

 

Chu Yến Lễ khá sửng sốt, sau đó cậu cầm lấy bọc thuốc, cau mày nghĩ, đã trễ vậy rồi mà mẹ còn chưa về nhà ư?

 

Cậu không yên tâm lắm nên hỏi lại chị gái tiếp tân: “Cô ấy* đi một mình đến đây hả?”

 

Chị gái kia gật đầu: “Chắc là vậy, không nhìn thấy cậu ta* đi chung với ai nữa.”

* “Cậu ta” và “cô ấy” trong tiếng Trung là từ đồng âm.

 

Chu Yến Lễ càng cau mày cau mặt, đúng là không để người ta bớt lo mà.

 

Cậu tùy tiện vứt khăn sang một bên, thay giày muốn đi ra cửa.

 

Chị gái kia cản cậu lại: “Đã trễ thế này rồi, sao cậu không nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai làm sao tỉnh táo đi học được đây.”

 

Cậu nói: “Tôi đi đưa cô ấy về nhà. Đã trễ thế này rồi, để một cô gái một mình ở ngoài đường là không an toàn.”

 

Chị gái kia cười: “Ai nói với cậu là con gái đâu.”

 

Chu Yến Lễ dừng bước: “Cái gì?”

 

Chị gái kia nói: “Người đưa thuốc là một chàng thiếu niên rất giống cậu.”

Cô cười một ngượng ngùng: “Đó là anh trai cậu hả? Gen nhà cậu cũng tốt ghê, cậu còn có anh trai hay người chú nào khác không? Có thể giới thiệu cho chị đây một người được không?”

 

Chu Yến Lễ ngạc nhiên đứng đơ người tại chỗ.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play