Cậu về Bình Giang học cấp ba, sống ở số 23 đường Tây Bình.

Không ngờ vòng đi vòng lại, lại quay về.

Bố của Chu Yến Lễ là con một trong gia đình, cậu cũng là đứa con duy nhất của ông.

Có thể tưởng tượng được cậu được đối đãi ra sao.

Trong mấy trang gia phả nhà họ Chu, nhiều thế hệ tư bản chỉ tập trung vào lợi ích.

Nhưng Chu Yến Lễ chắc chắn là người may mắn trong gia đình lạnh lùng chỉ chú trọng lợi ích này, tuy thân phận của mẹ cậu không được hoan nghênh, nhưng cậu lại nhận được sự chiều chuộng độc nhất trong gia đình.

Cậu đánh nhau, gây rắc rối, chỉ có bố cậu to tiếng dạy dỗ.

Ông bà nội vô cùng cưng chiều đứa cháu trai quý báu này, lần nào họ cũng dùng tiền mở đường cho cậu, bịt miệng những người đó.

Mặc dù ông bà nội nhiều lần khuyên bố cậu tái hôn nhưng họ cũng nói rõ rằng toàn bộ tài sản trong gia đình chỉ thuộc về một mình Chu Yến Lễ, không ai có quyền tranh giành.

Cho dù Chu Tấn Vi có tái hôn, cho dù người vợ thứ hai sinh thêm một đứa con trai.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Không ai dám chống lại nhà họ Chu, huống chi Chu Yến Lễ còn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Chu.

Với đặc quyền về địa vị và tiền bạc, cậu thích làm gì thì làm.

Đây là một trong những lý do để Chu Tấn Vi dẫn Chu Yến Lễ dọn ra khỏi nhà.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, sớm muộn gì Chu Yến Lễ sẽ lạc lối vì sự chiều chuộng dung túng này.

Công việc của ông bận rộn, không có thời gian quản cậu, nhưng trên đời này chỉ có mình ông có thể quản lý được cậu.

Giang Hội Hội thấy Chu Yến Lễ đang lo lắng, cô hỏi cậu có chuyện gì.

Chu Yến Lễ xua tay nói không sao, sau đó đưa cô đến bến xe.

Buổi tối có rất ít xe, phải đợi khoảng mười phút mới có một chuyến. Chu Yến Lễ đưa cặp sách cho cô.

Nhìn cô lên xe, cậu không quên dặn dò vài câu: "Mẹ đến ga thì về thẳng nhà, đừng chơi bời lung tung, biết chưa?"

Trong xe đông đúc người, giọng nói của cậu thành công thu hút ánh mắt của mọi người nhìn về phía Giang Hội Hội.

Những lời nói ấy như đang dạy dỗ một đứa trẻ làm cô đỏ mặt xấu hổ, vội vàng nói: "Biết rồi."

Đầu óc rối bời, cô tìm chỗ ngồi xuống.

Qua cửa kính xe, có thể thấy cô che mặt và cúi đầu xấu hổ.

Chu Yến Lễ toát lên vẻ trẻ trung và tràn đầy năng lượng, chỉ cần nhìn qua cũng biết cậu chưa bao giờ phải chịu khổ.

Cậu được bao bọc rất tốt, tự tin tỏa sáng, nhiệt huyết hăng hái.

Giang Hội Hội lén nhìn cậu đang đứng trên nền tuyết, thân hình cao lớn mạnh mẽ, vai rộng, eo hẹp, chân dài. Đó là khí chất phong nhã hào hoa mà một cậu bé mười bảy tuổi nên có.

Đồng phục học sinh mặc bên trong áo khoác, cặp sách tùy ý vắt trên vai.

Tóc ngắn kiểu Mỹ, vóc dáng vượt trội của cậu không cần phải sửa đổi kiểu tóc.

Khi xe chạy đi, ánh mắt cậu cũng dõi theo, cậu vẫy tay chào tạm biệt cô. Cậu cười nhẹ, kiêu ngạo ngang ngược, mang một chút cưng chiều.

Rõ ràng đèn đường cách xa chỗ cậu đang đứng, nhưng dường như toàn thân cậu tự tỏa sáng, thu hút ánh nhìn.

Giang Hội Hội quan sát, cảm thấy khá kỳ diệu.

Một người tỏa sáng như vậy lại nói rằng cậu là con trai của cô.

Sau khi xe đi xa, Chu Yến Lễ thu lại ánh nhìn, cậu ngồi xuống chiếc ghế phía sau lưng.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn nghĩ đây là một giấc mơ, một giấc mơ bù đắp cho sự thiếu vắng tình mẫu tử của cậu.

Giang Hội Hội quả thực khác so với người mẹ trong tưởng tượng của cậu, từ khi còn nhỏ, bố cậu hiếm khi kể về mẹ. Thỉnh thoảng bố cậu chỉ nhắc đến khi chìm trong men rượu.

Hầu như bố cậu chỉ ngồi im lặng, hút hết điếu này đến điếu khác.

Chu Tấn Vi luôn ngây ngẩn nhìn vào khuôn miệng của cậu.

Chu Yến Lễ từng xem bức ảnh, cậu phát hiện ra đặc điểm duy nhất trên khuôn mặt của cậu giống mẹ chính là miệng.

Có lẽ ông đang nhớ về bà, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả suy nghĩ của chính cậu.

Người đàn ông này nghiêm túc, mạnh mẽ và lạnh lùng. Khi người khác nói ông không có tình cảm với mẹ cậu, Chu Yến Lễ đã từng tin bọn họ.

Bây giờ, cậu nhìn một con người sống động hiện ra trước mắt, không còn là hình bóng lãnh đạm trong bức ảnh nữa.

Cô rụt rè, nhút nhát, dễ ngượng ngùng, nhưng có một sự kiên cường đặc biệt. Rõ ràng những chuyện cậu nói rất hoang đường, có lẽ cô không tin nhưng cô vẫn lựa chọn chấp nhận cậu.

Dường như có một điều thiêng liêng, ​​là sự tín nhiệm tự nhiên của người mẹ đối với con mình.

Đứa trẻ sinh ra từ cơ thể mình, hòa cùng máu thịt.

Khi mặt trời lặn ở hướng Tây, Chu Yến Lễ nhìn ánh hoàng hôn vàng ấm áp ở chân trời phía xa, đột nhiên cảm thấy vô cùng khoan khoái.

Ít nhất cô không giống như những gì người ta nói.

Mẹ cậu là một cô gái vô cùng dễ thương và tốt bụng.

Một chiếc xe buýt dừng lại ở bên kia đường, đó là chuyến xe đi hướng ngược lại.

Tình cờ lúc đó có đèn xanh, có người đang đi sang phía này trên làn đường dành cho người đi bộ.

Một cô gái mặc đồng phục và buộc tóc đuôi ngựa cao. Cô chạy đến trước mặt cậu, chiếc cặp sách của cô trượt xuống cẳng tay, cô thở hổn hển và nhấc nó về đúng vị trí trên lưng.

Chu Yến Lễ ngẩn người, cậu bất ngờ vì sự xuất hiện của cô: "Sao mẹ quay lại?"

Giang Hội Hội nhìn vết thương trên mặt cậu, giọng nói yếu ớt: "Tôi vẫn… Không yên tâm."

"Có gì không yên tâm?"

"Vết thương của cậu." Nhìn kỹ hơn, vết thương còn sưng hơn cả ban ngày, lúc ngồi trên xe buýt, cô cứ nghĩ mãi. Nếu không xử lý tốt, vết thương sẽ ngày càng tệ hơn.

Đúng lúc xe buýt đến bến và dừng lại trước mặt họ, có hành khách đang đợi để lên xe.

Để không cản đường mọi người, Giang Hội Hội kéo Chu Yến Lễ đang ngẩn ngơ rời khỏi đó: "Phía trước có hiệu thuốc."

Chu Yến Lễ ngoan ngoãn để cô dẫn đến hiệu thuốc.

Phải mất một lúc lâu, cậu mới lấy lại tinh thần.

Cúi đầu nhìn xuống, cô gái đang đi trước mặt cậu không cao, thấp hơn cậu rất nhiều. Cậu phải cúi xuống để nhìn cô, thậm chí cậu có thể nhìn thấy một xoáy tóc trên đỉnh đầu cô.

Nghe nói người có xoáy tóc đều ngoan ngoãn.

Cô cũng rất ngoan ngoãn.

Y tá đang bôi thuốc cho cậu ở bên trong, Giang Hội Hội cắn răng quan sát, như thể vết thương ở trên người cô.

Cô yêu cầu y tá nhẹ nhàng, hỏi cậu có đau không.

Nam thanh niên cao 1m88, thường xuyên đánh người không nương tay, thậm chí một mình đánh cả chục người.

Lúc này, cậu kéo tay áo của một cô gái làm nũng, kêu đau.

Giang Hội Hội suy nghĩ, cô lấy một viên kẹo từ trong túi ra, cô bóc kẹo rồi đưa vào miệng cậu: "Ăn đồ ngọt thì sẽ không đau nữa."

Một cách dỗ trẻ con vụng về.

Chu Yến Lễ không thích đồ ngọt, bình thường cậu không ăn những món có vị ngọt.

Hiện giờ nguyên một viên kẹo nhét vào miệng, cảm giác ngọt ngào đến choáng ngợp cũng không đến nỗi khó chịu.

Cậu đẩy viên kẹo sang má trái: "Cặp sách của mẹ nặng như thế vì mang theo thứ này à?"

Cô than thở: "Không phải. Chỉ còn một viên thôi, nó đắt lắm đấy."

Nhìn dáng vẻ cô quý trọng viên kẹo, cậu vui vẻ nói: "Đắt như thế mà sao mẹ vẫn đưa cho con?"

Cô mím môi, ôm cặp sách, không nói gì nữa.

Chu Yến Lễ hơi nheo mắt, cậu trêu chọc cô: "Đối với mẹ, con quan trọng thế à?"

Cô cúi đầu thấp hơn, tuy không trực tiếp thừa nhận, nhưng lúc này đây phản ứng của cô giống như ngầm thừa nhận.

Cậu ngả người ra sau, cà lơ cà phất ngồi trên ghế, Giang Hội Hội ôm áo khoác và cặp sách trong tay.

Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Giờ cậu thấy thế nào?"

Cậu cắn vỡ viên kẹo trong miệng: "Thấy rất khỏe."

"Không đau nữa à?" Tuýp thuốc mỡ này có tác dụng tốt vậy ư, bôi lên là không đau nữa.

"Không có nói vết thương."

Giang Hội Hội nghi ngờ, thế cậu đang nói cái gì?

"Ý con là cảm giác có mẹ cưng chiều rất tốt."

Y tá ở bên cạnh: "…"

Cuối cùng cậu cũng bôi thuốc xong, y tá nóng lòng muốn rời khỏi nơi này. Học sinh trung học ngày nay sao thế, đã yêu sớm mà còn không quan tâm đang trong tình cảnh nào.

Cậu trông khá sáng sủa nhưng cách cư xử lại quá lệch lạc.

Đùa giỡn quá thể, còn gọi người ta là mẹ.

Y tá ném tăm bông vào thùng rác, nhắc nhở một số việc cần chú ý rồi nói: "Lát nữa đến thẳng quầy lễ tân thanh toán là được."

Giang Hội Hội cảm ơn y tá, sau đó nhìn trái nhìn phải khuôn mặt của Chu Yến Lễ: "Cậu nhớ kỹ những gì y tá vừa nhắc chưa?"

"Không nhớ. Cô ấy nói với mẹ mà, mẹ nên nhớ mới đúng chứ?" Cậu tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói.

"Tôi nhớ kỹ rồi, nhưng cậu…" Cô bất lực thở dài: "Thôi vậy, khi nào cậu đến trường, tôi thay thuốc giúp cậu."

Chu Yến Lễ nén cười, lại bắt đầu giả bệnh, nói vai mình đau, có khi là nội thương do bị đánh ngày hôm qua.

Giang Hội Hội lập tức căng thẳng, cô vươn tay kéo áo cậu ra để kiểm tra.

Trong phòng có máy sưởi, vừa rồi cậu cởi áo khoác để tiện bôi thuốc.

Cậu chỉ mặc một chiếc áo len bên trong.

Sức kéo của Giang Hội Hội làm cổ áo rộng ra rất nhiều.

Một vùng cổ và vùng vai rộng của cậu lộ ra.

Cậu học không giỏi nhưng giỏi thể thao vận động, bình thường cậu không ở trên sân bóng thì sẽ ở trong phòng tập thể thao, và thỉnh thoảng còn đánh nhau. Các phần cơ trên cơ thể đều khỏe mạnh và săn chắc.

Chu Yến Lễ không ngờ cô lại đột ngột làm như vậy, cậu sững sờ tại chỗ.

"Hai người đang làm gì vậy?" Một giọng nam trầm phá vỡ sự im lặng.

Đó là Chu Tấn Vi.

Trường trung học Bình Giang có kỷ luật nghiêm khắc, bắt buộc phải mặc áo đồng phục, cho dù là mùa đông.

Nhưng Chu Tấn Vi dường như có đặc quyền, hiếm khi Giang Hội Hội thấy anh mặc đồng phục.

Nói đúng ra, họ hiếm khi gặp mặt ở trường.

Khoảng cách giữa hai tòa giảng đường xa xôi như tầng lớp giữa họ.

Chu Tấn Vi đi tới, ánh mắt lạnh nhạt.

Tầm mắt anh rơi vào bàn tay đang nắm lấy cổ áo của Chu Yến Lễ và cơ bắp dưới cổ áo.

Giang Hội Hội buông tay, sợ anh hiểu lầm, cô lắp bắp giải thích: "Không phải như cậu nghĩ đâu."

Cảnh tượng vừa rồi quả thực không ổn, như thể một cậu bé ngoan bị đùa bỡn.

Chu Tấn Vi không nói gì, cũng không thu hồi tầm mắt.

Anh có một đôi mắt rất uy nghiêm, thực ra, đôi mắt đó rất đẹp, chỉ có điều, cặp mắt ấy sẽ là mắt hoa đào điển hình nếu anh dịu dàng hơn, ôn nhu hơn.

Đôi mắt đa tình ấy đủ làm bất cứ ai cũng phải chết chìm trong đó.

Nhưng anh luôn có vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ nên những người ái mộ vừa yêu vừa sợ.

Giang Hội Hội không phải một trong số đó, cô chỉ sợ anh.

"Chuyện đó…" Cô ngập ngừng lên tiếng, những ngón tay bất an siết chặt vạt áo.

So với cô, Chu Yến Lễ bình tĩnh hơn nhiều, cậu chỉnh lại cổ áo xiêu vẹo của mình, lấy chiếc áo khoác trên tay cô, sau đó mặc vào.

Sau đó cậu hỏi Chu Tấn Vi: "Sao bố lại ở đây?"

Giờ này anh xuất hiện trong hiệu thuốc.

Bị cảm à?

Y tá đi tới, cầm hai loại thuốc mỡ rồi đưa cho anh: "Cái này dùng để tiêu huyết, kích thích tuần hoàn máu, cái này để giảm sưng tấy."

Chu Tấn Vi hơi nhướng mày: "Không cần, cảm ơn."

Anh quay người đi ra ngoài.

Giang Hội Hội đi theo phía sau: "Chuyện đó…"

Cô muốn nói gì đó, nhưng không dám nói.

Chu Tấn Vi dừng lại, đợi cô nói xong.

Cô mím môi: "Cậu hiểu lầm rồi, cậu ta kêu vai bị đau nên… Cho nên tôi hơi lo, muốn kiểm tra xem sao."

Cuối cùng cô cũng nói xong câu đó.

Chu Tấn Vi hơi nheo mắt lại, không nhớ bản thân đã đánh vào chỗ khác ngoài khuôn mặt của cậu.

Anh nhìn Chu Yến Lễ.

Người phía sau ấn vai, cử động cổ: "Con đâu có nói là do bố đánh đâu, có lẽ vì tối hôm qua con ngủ bị sái cổ."

Y tá đang quét mã thuốc của Giang Hội Hội, lại hỏi Chu Tấn Vi: "Cậu có lấy loại thuốc mỡ này nữa không?"

Anh không bao giờ thể hiện cảm xúc vui hay giận, cảm xúc trong mắt anh rất ảm đạm.

Vì vậy không ai có thể đoán được tâm trạng của anh tốt hay xấu thông qua những thay đổi nhỏ nhoi trên mặt.

Kể cả đứa con trai ruột thịt của anh cũng vậy.

Có lẽ lời giải thích của Giang Hội Hội có tác dụng, ánh mắt Chu Tấn Vi không còn lạnh lùng như trước nữa, anh bước tới, lấy ví ra: "Thanh toán hết luôn."

Sau khi quét mã xong, anh lấy trong ví ra một tờ tiền giấy rồi đưa cho đối phương.

Số tiền lẻ là mười hai tệ, y tá nhặt một hộp kẹo dẻo bên cạnh và hỏi có lấy thêm một hộp nữa không, vừa đúng mười hai tệ.

Kẹo có vị dâu tây, không có chức năng nào khác ngoài việc tránh tụt đường huyết.

Chu Tấn Vi gật đầu.

Y tá nhét hộp kẹo vào túi.

Từ nhà thuốc ra, Giang Hội Hội hỏi anh hết bao nhiêu tiền, cô trả anh.

Chu Tấn Vi lạnh nhạt trả lời: "Thuốc của cậu ta, sao cậu phải trả?"

Giang Hội Hội nói: "Vì cậu ta không có tiền."

"Cậu có à?"

Hai từ đơn giản này chặn họng Giang Hội Hội.

Đúng là cô… Cũng không có tiền.

"Hôm nay mẹ tôi vừa cho tiền sinh hoạt của tuần này." Nên cô có đủ tiền mua thuốc, nhưng vài ngày tới cô phải gặm bánh bao.

Chu Tấn Vi lấy hộp kẹo dẻo từ trong túi ra, sau đó ném túi thuốc cho Chu Yến Lễ.

Trong đó có hai loại thuốc mỡ mà anh vừa mua.

"Không cần, coi như làm việc thiện."

Câu nói lạnh lùng của anh mang theo hàm ý bố thí.

Chu Yến Lễ không vui: "Mẹ nó bố đuổi ăn xin à?"

Chu Tấn Vi chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, kiêu ngạo biến thành khinh thường, như thể cậu là một kẻ hèn yếu không cần coi trọng.

Chu Yến Lễ cuối cùng cũng hiểu tại sao những người đó sợ hãi khi nhắc đến bố mình.

Tính khí xấu xa ẩn dưới vỏ bọc cao quý.

Chu Tấn Vi phớt lờ cậu.

"Muộn rồi, tôi đưa cậu về trước." Anh nói với Giang Hội Hội.

Giang Hội Hội muốn nói lại thôi, cô muốn từ chối, nhưng lại không dám.

Chu Tấn Vi không bao giờ ép buộc người khác, nhưng nghịch lý thay, không ai dám phản đối lời nói của anh.

Điều này tạo thành một vòng khép kín. Không giống ép buộc, nhưng còn hơn cả ép buộc.

Dù sao thì anh không phải là người xấu. Nghĩ đến đây, Giang Hội Hội gật đầu.

Chu Yến Lễ gọi anh lại: "Đợi đã."

Hai người đồng loạt dừng bước.

Giang Hội Hội lo rằng cậu ra tay, cô sẵn sàng khuyên ngăn bất cứ lúc nào.

Chu Yến Lễ không làm gì cả, chỉ đi tới trước mặt Chu Tấn Vi, người mà cậu vừa khó chịu vì đối phương "đuổi ăn xin".

Giờ cậu chủ động trở thành "kẻ ăn xin".

Đưa tay về phía anh, cậu lúng túng nói: "Con không có tiền, bố… cho… con một ít."

Trước đây, bố cậu dứt khoát cho cậu thẻ phụ không giới hạn, cậu muốn mua máy bay cũng được.

Cậu tiêu tiền như nước, bố cậu chưa bao giờ hỏi đến. Cậu chỉ cần không đánh nhau, gây sự là được.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động xin tiền.

Chu Tấn Vi cau mày, trước đây chưa có ai nói chuyện với anh như vậy.

Trực tiếp tìm anh để xin tiền, nếu đổi một địa điểm và giọng điệu khác, anh thậm chí cho rằng đối phương đang uy hiếp cướp bóc.

Và anh chưa bao giờ thương xót những người như vậy. Anh vốn không phải là một người trong sáng và thiện lương, anh cũng không sinh ra trong một gia đình đơn giản và thân thiện.

Chu Yến Lễ cảm thấy bản thân thật sự vô dụng, mười bảy tuổi vẫn còn phải xin tiền của bố mình.

Tiếp tục giằng co vài giây, Chu Tấn Vi vẫn nhượng bộ cho tiền.

Hành động này không giống anh, ngay cả anh cũng không hiểu.

Tại sao anh lại lấy tất cả tiền mặt trong ví của mình cho cậu một lần nữa. Thậm chí anh còn do dự có nên đưa một tấm thẻ không giới hạn cho cậu không.

Chu Yến Lễ nhận tiền, linh hoạt ứng phó, bày tỏ lòng biết ơn với bố: "Cảm ơn bố, con mãi mãi là con ruột của bố."

Cậu nhét tiền vào túi, quyết định dành thời gian cho bố mẹ ruột thời gian vun đắp tình cảm, không làm bóng đèn nữa.

"Con đi trước nhé."

Trong khung cảnh tuyết trắng xóa, Chu Yến Lễ vừa nhận được một khoản tiền khổng lồ, cậu vẫy một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.

Giang Hội Hội tỉnh táo lại vì sức nặng trên vai, cô ngước mắt lên. Chu Tấn Vi đã cởi áo khoác ngoài choàng lên vai cô.

"Có lạnh không?" Anh hỏi cô.

Cô lắc đầu: "Không… Không lạnh."

"Tại sao cậu cứ lắp bắp khi nói chuyện với tôi thế?" Bàn tay cô trắng bệch, Chu Tấn Vi thong dong cầm lấy, đặt vào lòng bàn tay mình, ân cần sưởi ấm cho cô.

Các chàng trai, cô gái ở tuổi dậy thì đều hơi nhạy cảm khi tiếp xúc với người khác giới.

Tim cô đập loạn xạ, khoảnh khắc anh nắm tay cô, cảm giác tê dại bắt đầu từ đầu ngón tay, từ từ lan ra khắp cơ thể.

Cả mặt và tai cô đều đỏ bừng, cô ấp úng, không trả lời được.

Khóe môi Chu Tấn Vi thả lỏng, có vẻ hài lòng với phản ứng của cô lúc này.

Cuối cùng tai cô cũng đỏ lên vì anh.

Không thể phủ nhận rằng cảnh tượng lúc nãy thực sự làm anh khó chịu.

"Đi thôi." Tay cô trở nên ấm áp, nhưng anh vẫn không buông ra.

Anh cứ nắm tay cô như thế, đi thẳng đến trạm xe buýt.

Giang Hội Hội ngơ ngác đi theo anh, dập khuôn đi theo vết chân của anh in trên tuyết.

Cô ngước nhìn lên.

Anh rất cao, bờ vai rất rộng, chiếc áo khoác của anh trên người cô, anh chỉ mặc một chiếc áo len màu đen.

Chất lượng của nó có vẻ rất tốt, cảm giác mặc rất thoải mái.

Bàn tay anh rất to, anh có thể dễ dàng nắm gọn cả bàn tay cô.

Cô đứng sau lưng anh, anh chặn tất cả gió tuyết lại, giống như một bức tường kín gió, không có kẽ hở, cô được bao bọc trong cảm giác an toàn.

Giang Hội Hội mông lung suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ thoáng qua trong đầu, để bản thân tỉnh táo lại.

Họ không phải người ở cùng một thế giới. Cô là một người ở tầng lớp thấp, cố gắng hết sức để tồn tại, đấu tranh trong vũng bùn lầy.

Còn anh, thiếu niên tỏa sáng trước mặt cô là người mà cô không bao giờ có thể đuổi kịp.

Nếu không phải học cùng trường, cả đời cô không bao giờ có mối liên hệ nào với anh.

Dừng lại lúc nào, khi nào cô lên xe buýt.

Giang Hội Hội không rõ, cô mải mê suy nghĩ.

Khi cô phản ứng lại, Chu Tấn Vi ngồi ghế bên cạnh, cúi đầu, mặc áo khoác cho cô.

Đó là áo khoác của anh, một chiếc áo khoác có vẻ rất đắt tiền.

Nó có mùi gỗ đàn hương sạch sẽ và dễ chịu.

Không có ai trên xe buýt vào thời điểm này, xe buýt này thường có học sinh ngồi, thời điểm này đã qua giờ tan học từ lâu.

Xe rất yên tĩnh, chỉ có tài xế và hai người.

Vị trí của họ ở hàng ghế cuối cùng.

"Còn lạnh không?" Anh kéo khóa cho cô, cúi xuống nhìn cô.

Khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh khi nói chuyện, giống như hương bạc hà, vừa sảng khoái vừa mát mẻ.

Bàn tay đặt trên chân, lo lắng siết chặt quần.

Cô cúi đầu trầm giọng: "Không… Không lạnh."

"Sao không nhìn tôi?" Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, chỉ như hơi thở: "Hử?"

Giang Hội Hội không dám nói.

Anh cố nhịn, mỉm cười nhẹ nhàng, anh ôm má cô, để cô ngẩng đầu lên: "Hay là trông tôi đáng sợ quá?"

Ép buộc bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh hiện ra trong mắt cô.

Anh và Chu Yến Lễ trông rất giống nhau, nhưng điểm khác biệt là anh sắc sảo và lạnh lùng hơn.

Giống như tảng băng vào mùa đông.

Khó ai có thể tiếp cận anh.

Giang Hội Hội không thể trả lời, cô không thể nói ra câu nào.

Khoảng cách quá gần nhau, cô luôn có cảm giác chỉ cần anh cúi đầu xuống một chút, môi họ sẽ chạm vào nhau.

Cô lùi rồi lại lùi, lưng áp vào cửa sổ xe, thực sự không còn đường lui nữa.

Quần áo của anh quá rộng so với cô, toàn thân được che kín, tay còn giấu kín trong tay áo.

Động tác của anh thong thả, anh xắn tay áo lên, cho đến khi lộ bàn tay của cô ra ngoài.

Tay cô vừa trắng, vừa nhỏ, lại vừa mềm.

"Cậu ta nói chúng ta là bố mẹ của cậu ta, cậu có tin lời cậu ta nói không?" Anh vừa xắn tay áo vừa hỏi cô.

Giang Hội Hội không biết trả lời vấn đề này thế nào, hiển nhiên là chuyện vô lý. Nhưng không hiểu tại sao, cô lại thuận theo và tin tưởng một cách mù quáng đối với Chu Yến Lễ - một người mà cô mới quen được vài ngày.

"Nếu lời cậu ta nói là thật thì có phải chứng tỏ..." Trong khoảng thời gian cô im lặng, anh là người lên tiếng trước, giọng nói khàn khàn và mê hoặc: "... sau này chúng ta sẽ trở thành vợ chồng, cậu sẽ sinh con của chúng ta."

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play