Chương 4: Ổn Định
Lê Thiên Duyên đưa mắt nhìn về phía bình phong trong phòng, trên mặt thoáng hiện một vẻ bất lực. Vừa rồi khi thấy Trừng Kỳ mãi không phản hồi, anh đã hỏi một câu liệu có cần anh giúp đỡ không, kết quả ánh mắt hoảng sợ của tiểu gia hỏa kia rõ ràng đã coi anh như một kẻ háo sắc.
Rõ ràng chỉ là một lũ trẻ con lông chim chưa mọc đủ, vậy mà đứa nào đứa nấy đều đã biết chuyện yêu đương.
Không biết là do trên người có thương tích bất tiện thay quần áo, hay là Trừng Kỳ cố tình tránh mặt Lê Thiên Duyên, một mình ở sau bình phong cà lê cà lết cả nửa ngày, mãi đến khi Tiểu Liễu quay về mới thấy cậu bước ra.
Vừa rồi đã dùng bữa trưa xong, Lê Thiên Duyên lúc này cũng không đói, bày cháo và đồ ăn nhẹ mà Tiểu Liễu mang về từ quán ăn lên bàn, lại quay sang dặn dò: “Từ nay về sau ngươi phụ trách chăm sóc thiếu phu lang, một lát nữa nhớ giúp phu lang gội đầu cho sạch sẽ.”
Lê Thiên Duyên có thể chịu đựng mọi thứ, duy chỉ có mái tóc bù xù của Trừng Kỳ là không thể nhẫn nhịn được.
Vừa ngồi xuống chuẩn bị cầm đũa, Trừng Kỳ nghe nói phải gội đầu bỗng trở nên căng thẳng, liếc nhìn Lê Thiên Duyên. cậu vẫn nhớ rõ đêm thành hôn, khi đối phương nhìn thấy mình, vẻ mặt phẫn nộ lúc đó. Nghĩ đến đây, bàn tay Trừng Kỳ vô thức che lấy mắt trái, nếu để anh lại nhìn thấy khuôn mặt mình, liệu mọi thứ có trở về như cũ?
"Vâng ạ, thiếu gia, vậy tiểu nô đi đun nước nóng trước." Tiểu Liễu hoàn toàn không nhận ra tâm tư của Trừng Kỳ, nghe lời dặn của Lê Thiên Duyên liền nhanh nhẹn đi chuẩn bị.
"Sao không ăn? Không hợp khẩu vị à? Lâu rồi chưa ăn gì, bây giờ không nên ăn đồ dầu mỡ." Lê Thiên Duyên thấy cậu mãi không động đũa, lấy làm lạ hỏi.
"Không... không, em ăn ạ." Trừng Kỳ giật mình bởi giọng nói của Lê Thiên Duyên , vội vàng cầm thìa lên húp cháo. Vừa động tay, ống tay áo tuột xuống một chút, lộ ra một cánh tay đầy thẹo sẹo.
Từ nãy đến giờ, Lê Thiên Duyên đã để cậu thấy trên người Trừng Kỳ chi chít vết thương. Dù sao Trừng Kỳ cũng là công tử của Trừng gia, sao lại có người dám động thủ với y? Trầm ngâm một lát, anh mới lên tiếng hỏi: “Những vết thương cũ trên người em là do đâu?”
Trừng Kỳ nghe vậy, động tác trên tay đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn chén cháo trắng như ngọc trước mặt, khẽ trả lời: “Là do nương đánh ạ.”
"Tại sao?" Lê Thiên Duyên càng thêm khó hiểu, người mẹ nào lại nhẫn tâm đến mức ra tay với con mình như vậy?
Trừng Kỳ chỉ lắc đầu, khi nhắc đến nương mình, bên tai cậu dường như vang lên giọng nói của người phụ nữ đó:
“Cút đi! Cút ngay khỏi đây! Đồ yêu tinh xui xẻo, chính mày đã hại chết con trai ta!”
“Ta rõ ràng sinh ra là con trai, sao lại thành cái thứ quái dị như mày? Trả con trai ta đây!”
“Mày chính là quỷ dữ từ âm phủ trồi lên, hôm nay ta sẽ đánh chết mày để báo thù cho con trai ta!”
"Đừng nghĩ nữa, ăn đi." Thấy cậu không muốn nói, Lê Thiên Duyên cũng không ép, vừa dứt lời thì Lê Ngọ từ sân viện của Hồng thị trở về.
Lê Ngọ vừa bước vào phòng đã thấy Trừng Kỳ ngồi cùng bàn với Lê Thiên Duyên, cúi đầu dùng bữa, không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.
"Sao đi lâu vậy?" Lê Thiên Duyên quay sang nhìn Lê Ngọ vừa vào, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn trước mặt.
"Phu nhân nghe tin thiếu gia tỉnh lại, lại hỏi han kỹ càng tình hình của thiếu gia hai ngày qua. Phu nhân rất quan tâm đến thiếu gia đấy ạ." Lê Ngọ cười nói.
"Vậy thì thật khó cho phu nhân quá." Lê Thiên Duyên vừa nói vừa cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm. Lê Thiên Duyên bây giờ đã không còn gì, thật khó cho Hồng thị vẫn phải bận tâm như vậy.
Trừng Kỳ ngồi đối diện phát hiện động tác của Lê Thiên Duyên, không khỏi lén liếc nhìn. Vị trí Lê Thiên Duyên ngồi chính là chỗ cậu vừa ngồi, chiếc ly trong tay anh dường như cũng là ly cậu vừa uống…
Lê Thiên Duyên hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Trừng Kỳ, chỉ nói với Lê Ngọ: “Từ nay về sau ngươi ngủ trong nhà bếp nhỏ, phòng bên phải dọn ra cho thiếu phu lang và Tiểu Liễu ở.”
Ban đầu Hồng thị muốn Lê Thiên Duyên và Trừng Kỳ ở chung phòng, không những không xây thêm phòng mà còn đổi một phòng của hạ nhân trong Thanh Trúc Uyển thành nhà bếp nhỏ, mỹ danh là: “Về sau hai vợ chồng có thể nấu ăn riêng.”
Lê Thiên Duyên lúc đó đang vui mừng chuẩn bị đón người trong lòng, đương nhiên rất hài lòng với sự sắp xếp của Hồng thị. Nhưng cuối cùng trong nhà bếp nhỏ ngoài đống củi chất đầy không có gì khác, nơi đó trở thành chỗ Tiểu Liễu nghỉ ngơi mỗi đêm.
Nghe lời dặn của Lê Thiên Duyên, cả hai người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn anh. Trừng Kỳ nghe nói mình có thể dọn ra khỏi phòng của Lê Thiên Duyên, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa có chút nhẹ nhõm.
"Thiếu... thiếu gia, tiểu nhân là tiểu đồng của ngài, sao có thể ngủ trong bếp được?" Nếu là trước đây, Lê Ngọ đã chẳng thèm để cậu yêu cầu của Lê Thiên Duyên, nhưng sau chuyện ở Tĩnh Tâm Đường, hắn càng ngày càng không hiểu vị thiếu gia trước mắt này.
"Thanh Trúc Uyển của ta nhỏ, từ nay về sau phải làm khó ngươi rồi." Lê Thiên Duyên hy vọng Lê Ngọ có thể tự rời đi, nhưng trong thời gian ngắn e là không thể.
Hơn nữa Lê Ngọ chỉ là một võ giả nhất trọng, biết chút mánh khóe, trong tay anh cũng không làm nên trò trống gì. Nếu đuổi hắn đi, Hồng thị lại nhét cho anh một cao thủ võ giả, vậy mới thật sự phiền phức.
Nghĩ đến cái nhà bếp nhỏ chật hẹp bẩn thỉu chất đầy củi, Lê Ngọ không cam lòng khuyên: “Thiếu gia, hiện tại bên ngài chỉ có mình tiểu nhân hầu hạ, nếu đêm không ngủ ngon, ban ngày lấy đâu ra tinh thần làm việc cho ngài?”
"Không sao, từ nay về sau ngươi chỉ phụ trách quét dọn trong Thanh Trúc Uyển, không cần hầu hạ ta nữa. Tiểu Liễu, ngươi đi dọn dẹp phòng bên phải đi." Lê Thiên Duyên nói với Tiểu Liễu đang đợi ở ngoài.
Lê Ngọ nghe vậy, giận dữ liếc Tiểu Liễu đứng ngoài cửa. Chắc chắn là lúc hắn vắng mặt, tên nô tài hèn mọn này đã chạy đến trước mặt thiếu gia nói xấu, nếu không thiếu gia sao lại đột nhiên bắt hắn dọn vào bếp, còn bắt làm công việc của Tiểu Liễu.
"Vâng, tiểu nô đi ngay." Tiểu Liễu vừa rồi ở ngoài đã nghe thiếu gia dặn, dù không hiểu tại sao thiếu gia đột nhiên sắp xếp như vậy, nhưng vẫn vâng lời sang phòng bên dọn dẹp.
"Em ăn xong rồi, em sang giúp dọn đồ ạ." Trừng Kỳ đặt thìa đũa xuống, đứng dậy khẽ hỏi Lê Thiên Duyên .
Lê Thiên Duyên liếc nhìn mâm cơm, Trừng Kỳ chắc là thật sự đói, cháo và rau đều ăn sạch sẽ, mới gật đầu hài lòng: “Đi đi.”
Được Lê Thiên Duyên đồng ý, Trừng Kỳ vội vàng chạy đến chiếc trường kỷ mình ngủ, lôi từ dưới gầm ra một gói đồ nhỏ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lê Thiên Duyên : …
Nhìn động tác nhất khí thành của Trừng Kỳ, Lê Thiên Duyên bất giác đưa tay lên xoa xoa mặt. Anh trông đáng sợ đến vậy sao? Tại sao tiểu gia hỏa này rời đi với vẻ vô cùng nóng lòng?
“Thiếu gia, tiểu nhân...”
“Ngươi còn đứng đó làm gì? Dọn dẹp đồ trên bàn đi.”
Lê Ngọ thấy phòng mình sắp không giữ được, định mở miệng nói gì đó nhưng bị Lê Thiên Duyên ngắt lời, đành phải nhận lệnh dọn dẹp bát đĩa vừa dùng xong. Nhưng trong lòng lại tính toán rất nhanh.
Hôm nay thiếu gia dường như có chút khác thường với song nhi nhà họ Trừng. Chẳng lẽ thiếu gia sau trận ốm đã thay đổi khẩu vị, lại thích tên thiếu phu lang xấu xí này? Cũng không đúng, nếu thiếu gia thật sự thích thiếu phu lang, lẽ ra càng nên ở cùng phòng mới phải, sao lại đưa người sang phòng bên, còn cho ở chung với một tên nô tài?
Có lẽ thiếu gia chỉ muốn đuổi tên xấu xí kia đi. Đúng vậy, đổi lại ai mà ngày ngày phải đối diện với một người phu lang xấu xí mà không ghét? Còn Tiểu Liễu, xem hắn ta về sau dám nói xấu nữa không.
"Ra ngoài nhớ đóng cửa lại, không có lệnh của ta không được vào quấy rầy." Trước khi Lê Ngọ rời đi, Lê Thiên Duyên lại dặn thêm.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Lê Thiên Duyên mới phát hiện có điều gì đó không ổn. Trên bàn chỉ có một chiếc ly đã dùng, vừa rồi anh có tự rót nước cho mình không? Hình như là không.
"Thôi kệ." Lắc đầu, Lê Thiên Duyên đứng dậy đi đến giường trong phòng ngồi xếp bằng. Bây giờ việc cấp bách nhất vẫn là nhanh chóng tìm cách nâng cao thực lực, nếu không với thân thể hiện tại, anh chỉ có thể dọa được mấy võ giả nhập môn, ngay cả Lê Uyển cũng không địch nổi. Nếu Hồng thị muốn ra tay với anh, anh sẽ không có cơ hội chống cự.