Chương 3: Lần Đầu Gặp Mặt

“Tiểu... tiểu thư nguôi giận đi ạ, chuyện này nếu lộ ra sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tiểu thư.” Lê Ngọ đột nhiên phát hiện toàn thân cứng đờ không nhúc nhích được, hoảng hốt nhắm mắt kêu la. May thay, roi của Lê Uyển chuyển hướng đánh xuống đất.  

“Bây giờ ai gặp ta cũng phải nịnh bợ, dù có đánh tên xấu xí này cũng chẳng ai dám hé răng nửa lời.” Lê Uyển kiêu ngạo hất cằm. Từ khi nhị ca nàng được tiên tông thu nhận, thì nàng muốn làm gì cũng được.  

“Tiểu thư, người nghĩ xem, nếu chuyện này lọt đến tai Triệu công tử Vân Thành thì...” Lê Ngọ nói rồi nở nụ cười nịnh nọt. 

Đứng ngoài sảnh, Lê Thiên Duyên nhíu mày. Vốn định để Lê Ngọ ăn thêm vài roi, nào ngờ tên này khôn ngoan, dám lôi cả họ Triệu ở Vân Thành ra dọa.  

Họ Triệu ở Vân Thành cũng có người vào được tiên tông. Trước đây nhà họ Lê đâu dám mơ, nhưng giờ có Lê Thiên Thừa, thêm nhan sắc xinh đẹp của Lê Uyển, không phải không có cơ hội. 

“Ngươi... ngươi dám...” Lê Uyển bị chạm đúng nỗi lo, mặt đỏ bừng, giậm chân bỏ chạy nhưng vẫn không quên quát lại: “Nếu các ngươi dám tiết lộ chuyện hôm nay, đừng trách ta không khách khí!”  

Đợi Lê Uyển kéo váy biến mất sau góc hành lang, Lê Thiên Duyên mới bước vào chính điện, đứng trước mặt Trừng Kỳ nói: “Về thôi.”  

Người đang co rúm trong góc nghe giọng nói quen thuộc không những không thả lỏng mà càng thu mình lại hơn. Qua lớp áo mỏng, có thể thấy rõ mấy vết roi còn đỏ hỏn.  

Trừng Kỳ mới mười ba tuổi, thân hình gầy gò trông như đứa trẻ mới lên mười. Dù kiếp trước Lê Thiên Duyên từng chứng kiến vô số cảnh tàn khốc, nhưng khi nhìn đứa nhỏ này bị ngược đãi, anh vẫn không khỏi động lòng.  

Thở dài, giọng nói của anh trầm xuống đầy uy nghiêm: “Ta không làm gì ngươi. Ngươi muốn ở lại đây hay theo ta về?” 

Tu giả vốn là tranh đoạt với trời, mệnh vận nằm trong tay mình. Nếu bản thân không tự cứu lấy mình, người khác có giúp cũng vô ích. Lê Thiên Duyên không làm chuyện vô nghĩa, nói xong đứng yên chờ đáp án.  

Sau phút sợ hãi ban đầu, Trừng Kỳ dần tỉnh táo, trong đầu vang vọng lời vừa nghe. Trong đôi mắt xám đục ngầu ấy đầy hoang mang: Không về thì biết đi đâu? Nghĩ vậy, thân thể tự động chống đứng dậy.  

Lê Thiên Duyên lạnh lùng nhìn cậu vật lộn đứng lên mà không giúp. Trừng Kỳ vẫn cảnh giác quan sát cử chỉ đối phương, thấy anh không động tĩnh thì mới lại lại thở phào. Nhưng cậu đã hai ngày không ăn, lại còn bị đánh, do đó vừa đứng lên đã loạng choạng.  

Lê Thiên Duyên nhanh tay đỡ lấy cánh tay, bỗng nghe tiếng rên khẽ. Nhìn xuống, cánh tay gầy guộc lộ ra từ ống tay áo chi chít vết thương: roi mới đỏ hỏn, vết bầm từ trận đòn mấy hôm trước, cả sẹo cũ đã ngả màu. Hóa ra đứa nhỏ này không chỉ bị ngược đãi ở Lê gia, ngay cả ở Trừng gia cũng chẳng khá hơn.  

Trừng Kỳ vừa đứng vững đã vội rút tay, mắt lại không ngừng liếc nhìn lên, vội cúi đầu khi chạm ánh mắt Lê Thiên Duyên.  

“Đi thôi.” Thấy cậu có thể tự đi, Lê Thiên Duyên yên tâm phần nào. Anh vốn không quen tiếp xúc với người khác, Trừng Kỳ tự đi được là tốt nhất.  

Sắp bước ra khỏi Tĩnh Tâm đường, Lê Thiên Duyên chợt nhớ điều gì, dừng bước: “Lê Ngọ, ngươi đến chỗ phu nhân báo cáo, nói ta đã đưa người về, vài hôm nữa sẽ tự mình tới thỉnh an.”  

“Vâng.” Lê Ngọ cứng đờ đứng dậy, tay ôm vết roi sau lưng, không dám trễ nải đáp lời.  

Hắn ta thật sự không hiểu lúc nãy thiếu gia làm gì. Hắn dù sao cũng là võ giả mà bị ném như đồ bỏ đi. Rõ ràng có thể né roi, nhưng toàn thân đột nhiên cứng đờ. Lê Ngọ quyết định tạm thời giữ mình cho đến khi hiểu rõ xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.  

Thấy Lê Ngọ biết điều, Lê Thiên Duyên hài lòng dẫn Trừng Kỳ về Thanh Trúc uyển.  

Suốt đường về, Trừng Kỳ lặng lẽ bước sau lưng, gặp gia nhân người qua kẻ lại, cậu liền vô thức che mặt dù đã quen ánh mắt khinh bỉ.  

“Tiểu Liễu.” Lê Ngọ đi báo tin, Lê Thiên Duyên gọi tên tiểu đồng quét dọn trong viện.  

Tiểu Liễu chưa từng hầu hạ trực tiếp, bị gọi đến có phần lúng túng: “Thiếu gia có chỉ thị gì?”  

“Đến nhà bếp lấy cháo trắng, bảo đầu bếp làm thêm hai món rau.”  

Nghe hai thị nữ nói chuyện, biết Trừng Kỳ hai ngày chưa ăn, Lê Thiên Duyên quyết định cho cậu dùng chút gì đó trước tiên.  

“Vâng.” Tiểu Liễu vội vàng lui ra, chạy thẳng đến nhà bếp.  

Giờ đây chỉ còn lại hai người, Lê Thiên Duyên cảm thấy phức tạp trước mối nhân duyên bất ngờ này.  

Nhưng nghĩ lại, hai người tuổi tác và tu vi đều chưa đủ để kết đạo lữ, tương lai thế nào ai biết được? Tới đâu hay tới đó, biết đâu vài năm nữa Trừng Kỳ gặp được chân mệnh, anh có thể thả người đi.  

“Ngồi đi.” Nghĩ thông, thái độ Lê Thiên Duyên tự nhiên hơn, vẫy tay ra hiệu đối phương ngồi đối diện.  

Đây là lần đầu tiên sau đêm tân hôn, Trừng Kỳ thấy Lê Thiên Duyên bình tĩnh như vậy. Dù nghi hoặc vẫn nghe lời ngồi xuống, dù vết thương đau nhức cũng không dám kêu. 

Thấy Trừng Kỳ cúi đầu im lặng, Lê Thiên Duyên không ép, chỉ rót nước mời. 

Không lâu sau, Tiểu Liễu trở về tay không.  

“Thiếu gia, nhà bếp nói giờ này không nấu nướng, bảo đợi đến cuối giờ Thân mới được.”  

Lê Thiên Duyên hiểu ngay là gia nhân cố tình làm khó. Trước đây nào có quy củ gì. Anh lấy túi tiền, đưa cho Tiểu Liễu mảnh bạc vụn: “Nhà bếp không có thì ra ngoài mua.” 

Tiểu Liễu ngạc nhiên nhận bạc. Thiếu gia trước giờ đâu từng đối xử tốt với thiếu phu lang, lẽ nào sau trận ốm đã thay đổi?  

“Em... em có thể đợi đến bữa tối.”  

Tiểu Liễu chưa kịp nhận bạc, phía sau đã vang lên giọng nói nhỏ yếu. Lê Thiên Duyên quay lại, thấy Trừng Kỳ lần đầu ngẩng đầu, dù tóc rối che mặt nhưng lộ ra đôi mắt xám đục. 

“Cứ đi đi.” Lê Thiên Duyên quay sang nói với Tiểu Liễu. 

Tiểu Liễu vội nhận bạc rời đi.  

“Có lẽ phải đợi chút. Ngươi thay quần áo, bôi thuốc trước đi.” Lúc nãy đi sau không thấy, giờ nhìn kỹ mới thấy vết thương trên lưng Trừng Kỳ, ngồi thế này chắc đau lắm.  

Trừng Kỳ không đáp, chỉ ngồi yên nhìn chằm chằm Lê Thiên Duyên. Từ nhỏ, ánh mắt mọi người dành cho cậu chỉ toàn ghét bỏ: cha đẻ, mẫu thân, đại nương, huynh đệ, ngay cả Lê Thiên Duyên trước đây.  

Những trận đòn roi trước kia khiến cậu tê liệt. Nhưng khi đối mặt với Lê Thiên Duyên bây giờ, lần đầu tiên cậu cảm thấy hoảng sợ. Sợ tất cả chỉ là ảo ảnh, chớp mắt sẽ lại rơi vào vực sâu vô tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play