Bầu trời khuya, ánh trăng như sương lạnh phủ khắp thiên cung, đêm sâu khiến tẩm cung thêm phần lạng lẽo, nhưng từng ngọn đèn trong điện vẫn sáng rực, tạo nên cảm giác ấm áp lạ thường.
Tự Ngọc tỉnh dậy trong vòng tay của Cô Tung, thấy hắn vẫn chưa rời đi thì nhất thời hoảng hốt, sững sờ. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không dám mở miệng nói gì, chỉ sợ chọc giận hắn, lại chuốc lấy khổ vào thân.
Không biết đã qua bao lâu, ánh trăng ngoài cửa sổ chạm khắc hoa văn dường như sắp tàn, nàng mơ hồ cảm thấy trời gần sáng. Khẽ cử động một chút, cả thân mình liền đau nhức như bị xé rách, cổ họng khô rát đến mức phát ra tiếng khàn khàn, nàng nhẹ nhàng hắng giọng, giọng nói đã hoàn toàn khản đặc vì khóc.
Nàng ngẩn người, nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, mặt nóng bừng bừng, khó nói nên lời.
Chỉ một cử động nhỏ vậy, Cô Tung cũng tỉnh lại, vươn tay ôm nàng chặt hơn vào lòng, cúi đầu nhìn nàng, giọng trầm khàn:
“Sao vậy?”
Tự Ngọc giật mình hoảng sợ, muốn ngồi dậy nhưng lại bị hắn giữ chặt, giọng yếu ớt như muỗi kêu, run rẩy nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT