Tự Ngọc vội vã trở về tẩm điện của mình, trời khi ấy đã hửng sáng. Tiên thị Khinh Y thấy nàng mặt mày tái nhợt, y phục xốc xếch như vừa hoảng hốt chạy về, lập tức bước lên đỡ, lo lắng hỏi:
“Ngọc Cơ, người… người gặp chuyện gì vậy?”
Mồ hôi lạnh còn thấm ướt dọc lưng, Tự Ngọc chỉ cần nhớ đến đôi con ngươi đỏ quỷ dị của Cô Tung là tim lại đập dồn dập. Rõ ràng hắn chẳng mang nửa điểm tà khí hay ma mị, vậy mà lại khiến người ta sợ hãi vô cớ.
Nàng khẽ lắc đầu, vào trong tẩm điện, vừa ngồi xuống đã chợt nhớ lời hắn: “Ngày mai ta đến tìm.” Trong lòng lập tức như có thú dữ rình rập, liền kéo lấy tay Khinh Y dặn:
“Tối nay ngươi ở cạnh ta, nửa bước cũng không rời.”
Khinh Y bị sắc mặt của nàng làm kinh hãi, vội gật đầu, chẳng dám hỏi gì thêm.
Có người bên cạnh, Tự Ngọc mới hơi bình tâm. Nàng ngồi dựa bên giường, cố nghĩ kế đối phó, song bộ dáng Cô Tung đêm qua quá dọa người, thành thử đầu óc loạn như tơ vò, chẳng nghĩ ra được cách nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT