Buổi tối ba mẹ Tô trở về, nhìn thấy hai chị em lại kho một miếng thịt bò to như thế thì mẹ Tô thấy rất đau lòng.
“Vi Vi, chắc chắn là con bảo chị gái làm đúng không, một miếng thịt bò to như vậy thì phải tốn mất bao nhiêu tiền hả”.
Sớm biết như thế đã không đưa tiền cho Vi Vi, trẻ con có tiền liền thích tiêu lung tung.
“Mẹ, số tiền này không phải số tiền con lấy từ chỗ mẹ ngày hôm qua, mà là do con với chị cùng nhau kiếm được”.
Tô Vi Vi lấy một túi tiền lẻ ra, lập tức làm mẹ Tô nhìn chằm chằm.
“Ý con là các con chỉ bán cơm trộn trong một buổi sáng liền kiếm được hơn 300 đồng?”
“Không phải hơn 300 đồng, trên thực tế lợi nhuận chỉ có 121 đồng thôi”.
“Vậy thì cũng là rất nhiều rồi”.
Mẹ Tô lập tức thấy động lòng.
Bà ấy mệt chết mệt sống mà một tháng cũng mới kiếm được 300 đồng, hai con gái chỉ mất một ngày đã kiếm được 121 đồng.
Tô Vi Vi đã sớm chú ý tới sắc mặt của mẹ Tô, mắt thấy mẹ có vẻ động lòng liền ở một bên thêm củi thêm lửa.
“Haiz, đáng lẽ còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn, chỉ tiếc con với chị không thể lo được quá nhiều việc, phòng bếp trong nhà cũng không đủ, hôm nay còn có thật nhiều người muốn mua cơm trộn nhưng không mua được, nếu như hôm nay làm đủ nhiều thì có khi còn kiếm được gấp đôi ấy chứ”.
………………..
Còn có thể kiếm nhiều gấp đôi?
Vậy chẳng phải là một ngày kiếm được hơn 200 đồng hay sao?
Một tháng sẽ kiếm được hơn 6000 đồng?
Ôi mẹ ơi.
Mẹ Tô che ngực lại, tim đập có chút nhanh.
“Mẹ, mẹ nói xem chúng con có nên thuê thêm người về hỗ trợ chúng con nấu cơm hay không, tuy rằng sẽ phải tốn thêm một chút tiền lương nhưng sẽ kiếm được thêm càng nhiều tiền, nếu không một tháng trả cho người ta 500 đồng đi.”
“Mướn người nào! Để mẹ tới làm!”
Mẹ Tô không chút nghĩ ngợi mà bác bỏ ý kiến này.
Mắt không có ý tức giận mà nhìn Tô Vi Vi.
Đứa nhỏ chết tiệt này, chỉ biết tiêu tiền.
500 đồng một tháng còn nhiều tiền hơn so với số tiền mà bà kiếm được.
“Ngày mai mẹ không đến tiệm cơm nữa, sẽ giúp các con nấu cơm.”
Việc làm ăn trong nhà này, vẫn là phải có người lớn quản lý mới được.
Tô Vi Vi và chị gái liếc nhau, lộ ra ý cười mà cả hai đều hiểu rõ nhưng không có nói ra.
“Được, vậy quyết định như vậy đi, các con làm trước mấy lần để mẹ học theo.”
Ba Tô cười tủm tỉm xoa đầu nhỏ của Tô Vi Vi, “Vi Vi nhà chúng ta đã trưởng thành thật rồi.”
Đã biết ‘tính kế” cả mẹ của mình rồi.
Định ra ngày mai muốn cùng nhau đi bán cơm trộn, tiếp theo mẹ Tô lại có chút thất thần, cũng không nói là làm một nồi to thịt bò kho lãng phí nữa.
Sáng sớm hôm sau, mẹ Tô đến chỗ làm ở tiệm cơm trước, cũng không dám trực tiếp xin nghỉ, chỉ dựa theo lời Tô Vi Vi dạy bà, nói trong nhà xảy ra chút chuyện nên muốn xin nghỉ mấy ngày.
Chờ đến khi mẹ Tô về đến nhà thì Tô Vi Vi đã chuẩn bị xong nguyên liệu để làm cơm trộn rồi.
Lần này có sự tham gia của mẹ Tô, đồ ăn được làm càng nhanh càng nhiều hơn, chờ tới giữa trưa lại mang đi bán, quả nhiên so với ngày hôm qua thì bán được nhiều hơn không ít, bán ra được khoảng 200 phần cơm trộn, tính ra lời được 200 đồng.
Mẹ Tô vui vẻ đến mức ôm Tô Vi Vi khen không ngừng, còn chủ động cho hai con gái mỗi người mười đồng tiền, để các cô tự đi mua đồ mà mình yêu thích.
Còn tiền lời thu được khi bán cơm trộn thì bị mẹ Tô dùng lời lẽ chính đáng mà thu vào trong túi của mình.
Mấy ngày kế tiếp, ba mẹ con họ đã phân công công việc rõ ràng, Tô Vi Vi sẽ phụ trách chọn mua nguyên liệu nấu ăn, mẹ Tô và Tô Mạn Mạn sẽ phụ trách nấu cơm, đến giữa trưa thì ba người sẽ cùng đi bán cơm trộn, đến buổi chiều là có thể nghỉ ngơi một chút.
Mẹ Tô cảm giác, hiện tại mỗi ngày đều trải qua cuộc sống thật là vui vẻ, hạnh phúc.
So ở tiệm cơm làm công kiếm nhiều hơn nhiều, còn thanh nhàn không ít.
Ngẫm lại một tháng có thể kiếm được 6 ngàn đồng khiến cả người mẹ Tô đều có cảm giác như sắp bay lên rồi.
Nhưng Tô Vi Vi lại không thỏa mãn.
Xưởng máy móc lớn như vậy, nhưng hiện tại bọn họ bán cơm trộn mỗi ngày chỉ bán được ra 200 suất là đạt đỉnh rồi, chứ không vượt qua được ngưỡng này.
Tương phản, không ít người nhìn thấy việc buôn bán cơm trộn này phát triển tốt nên đã có người học tập theo, đây lại không phải việc phức tạp gì, còn không phải là một phần cơm kết hợp với một phần đồ ăn hay sao, còn đơn giản hơn so với việc làm cơm hộp khác của bọn họ.
Nếu nhiều hơn mấy nhà khác cũng bán cơm trộn, thì ắt hẳn nhà cô cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí còn rơi vào tình trạng phải hạ thấp giá cả để cạnh tranh với đối thủ.
Cho nên……
Cần thiết phải có bước chuyển hình!
Tô Vi Vi thừa dịp buổi chiều có thời gian nhàn rỗi, liền căng ô che nắng, ra cửa tìm kiếm cơ hội làm ăn mới.
……
Trên một đường cái có vẻ an tĩnh, Tô Vi Vi đi rất chậm, thỉnh thoảng quan sát xung quanh.
Đừng nhìn hiện tại đường cái này quạnh quẽ, nhưng chờ đến buổi tối lại rất náo nhiệt, là chợ đêm rất có danh tiếng của thành phố Hàng, không ít người lại ở chỗ này bày quán mua quần áo hoặc là các loại đồ vật mới lạ.
Mẹ Tô đã mang theo Tô Vi Vi tới một lần, Tô Vi Vi liền để bụng.
Hôm nay ra cửa, chính là cố ý đến đoạn đường này để xem.
Náo nhiệt có nghĩa là sẽ có nhiều người, có nhiều người có nghĩa là sẽ có cơ hội kiếm tiền!
Chính là cô đang cố gắng quan sát xung quanh ……
“Tô Vi Vi?”
âm thanh quen thuộc vang lên phía sau lưng, Tô Vi Vi liền quay đầu nhìn lại, cũng nở nụ cười.
“Cố Dung Thời? Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Lúc ấy từ cục cảnh sát ra thì cô gặp được anh nữa, còn tưởng rằng từ nay về sau cô sẽ không còn được gặp lại tiểu ca ca đẹp trai này nữa chứ.
“Tôi tới đây để xử lý một chút chuyện, còn em thì sao?”
“Cho nên, em muốn mua một căn nhà ở chỗ này sao?”
Sau khi nghe Tô Vi Vi nói nguyên nhân cô xuất hiện ở chỗ này, Cố Dung Thời có thế nào cũng không ngờ được.
Một đứa trẻ 13 tuổi thế mà bắt đầu tính đến chuyện mua nhà ở.
“Đúng vậy.”
Tô Vi Vi cũng không có gì để giấu giếm, ai bảo tiểu soái ca đối diện đẹp trai như vậy.
Đẹp trai khiến người ta có mong muốn nói chuyện nha.
Người đẹp nhất định được ưu đãi.
Nếu là người xấu xí, Tô Vi Vi sẽ không kiên nhẫn nói chuyện phiếm với người đó dưới trời nắng to đâu.
Được rồi, cô thừa nhận, cô đúng là mê trai từ đầu đến đuôi.
“Nhà của chúng em ở vùng nông thôn phía dưới Hàng Châu, hiện tại thuê nhà ở Hàng Châu mọi thứ đều không thuận tiện, không phải hai ngày trước chúng em được khen thưởng một ít tiền sao, chi bằng đổi nhà ở.”
Cố Dung Thời gật đầu, “Nhưng ở đây đều là nhà cũ, với lại đều là nhà trệt, có lẽ ở không được thoải mái.”
“Chính vì nhà cũ, mới rẻ.”
Tô Vi Vi trả lời khá thành thật.
“Nhà của chúng em không có nhiều tiền, nên em định mua nhà khoảng một vạn đồng, hoàn toàn không dám nghĩ tới nhà lầu, hơn nữa buổi tối đường này có chợ đêm, còn có thể nhân cơ hội buôn bán gì đó.”
Kỳ thật nguyên nhân quan trọng hơn là, Tô Vi Vi biết, con đường này sau mấy năm nữa sẽ cải tạo thành con đường buôn bán, 20 năm nữa sẽ khá phồn hoa, nếu mua nhà ở bây giờ, cô có thể thuận lợi trở thành đời thứ hai của đời được giải tỏa nhà, đổi thành cửa hàng, có thể dễ dàng kiếm được tiền thuê rồi.
Nếu không phải trong túi Tô Vi Vi không có nhiều tiền, thì cô chắc chắn đã mua thêm vài căn nhà ở đây.
Cố Dung Thời im lặng trong chốc lát, Tô Vi Vi đoán chỉ sợ tiểu soái ca bị cuộc sống của người nghèo dọa cho sợ rồi, nhưng không ngờ……
“Một mình em ở bên ngoài tìm chỉ sợ không gặp được ai có nhà để mua, không bằng tìm người hỏi thăm một chút, tôi nhớ hình như có quen một chú sống ở gần đây, biết rất rõ tin tức bên này, chi bằng để tôi đi thăm chú hỏi han tin tức giúp em trước.”
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Tô Vi Vi vội vàng gật đầu không ngừng.
“Rất cám ơn anh, Cố Dung Thời, để em mời anh ăn chút gì cảm ơn anh nhé.”
Tô Vi Vi mời Cố Dung Thời ăn bánh bao chiên hành và hoành thánh nhỏ, đây đều là món ăn vặt ở Hàng Châu.
Bánh bao chiên được bọc rất là to, da mỏng, thịt nhiều, lúc chiên thì miệng bánh được thu nhỏ lại, bọc kín nước súp bên trong, trước khi ăn cẩn thận cắn một miếng nhỏ, hút hết nước súp ở bên trong trước.
Mà hoành thánh chiên này, lớp vỏ bánh đã được ủ men, có độ dày giống vỏ bánh bao, áp chảo ở mặt đáy, to bằng một đồng tiền xu, gần như không có nước súp, mỗi một miếng là một cái bánh, ăn khá là ghiền.
Tô Vi Vi rất thích loại bánh bao chiên hành áp chảo này, sau khi đến thủ đô làm việc, cô muốn ăn bánh bao áp chảo này nhưng tìm không thấy loại giống vậy, bây giờ cuối cùng cô có thể ăn đủ.
Chỉ là……
Tô Vi Vi nhìn Cố Dung Thời trước mặt đổ giấm chua vào dĩa lần thứ ba, nhịn không được âm thầm líu lưỡi.
“Anh rất hay ‘ghen’.”
Mắt thấy bàn tay đổ giấm chua của Cố Dung Thời hơi khựng lại, Tô Vi Vi vỗ trán, lập tức phát hiện bản thân hình như nói hơi nhiều.
“Thật ra ăn nhiều giấm có lợi cho sức khỏe, rất tốt, rất tốt.”
Cố Dung Thời:…… Tay nhỏ run lên, lại đổ thêm chút giấm.