Không vậy, hôm nay cô ấy vội chạy tới chợ bán rau, định mua nhiều một chút. 

“Chị gái, hôm nay tôi mang đến nhiều loại hơn so với hôm qua, có nhiều bầu, cà rốt và súp lơ, cô có muốn lấy một ít không?”

“Nào, nào, cho tôi một ít đi!”

Người phụ nữ nhanh chóng ôm một túi rau lớn đi.

Theo sau cô ấy, cũng có không ít người ngày hôm qua mua rau của Tô Vi Vi lại tìm đến, không nói hai lời đều trực tiếp ôm rau củ đi mà không cần hỏi giá.

Tô Vi Vi lén bổ sung hàng hóa vài lần, sau cô phải tiếc nuối thông báo tất cả rau hôm nay đều đã bán hết.

Đáng tiếc sức lực một mình cô yếu, nếu không chắc chắn cô sẽ chạy xe ba bánh tới đây, không gian lớn hơn, bán được nhiều rau hơn!

Cất khăn trải bàn và giỏ, trong túi Tô Vi Vi có thêm 70 đồng.

Xoay người, Tô Vi Vi đi đến quầy bán thịt.

Bây giờ thịt lợn là 4,5 đồng một cân, Tô Vi Vi đứng trước quầy thịt lằng nhằng với ông chủ rất lâu, giảm giá còn 4 đồng, cô mua 25 cân thịt 100 đồng, còn khiến ông chủ tặng không ít thịt heo ngâm nước.

Tiêu một phần lớn tiền trong kho bạc nhỏ.

Ngay sau đó, Tô Vi Vi lại vội vàng mua rất nhiều thứ linh tinh, xong mới vội vàng chạy về nhà thuê ở tầng hầm.

“Chị, em về rồi!”

Tô Vi Vi cho chị gái xem chiến lợi phẩm, Tô Mạn Mạn nhìn thấy sọt rau củ và thịt của Tô Vi Vi, còn có một đống đồ linh tinh lộn xộn, lập tức khó hiểu nhìn về phía em gái.

“Vi Vi, sao em mua nhiều thịt và rau củ như vậy, chúng ta ăn không hết sẽ hỏng mất.”

Tô Mạn Mạn chỉ cho rằng em gái có tiền là muốn ăn ngon, kiên nhẫn dạy dỗ em gái.

“Nếu em muốn ăn, mỗi lần có thể mua một chút, chị gái làm cho em ăn.”

Nhưng mà……

“Chị, cái này không phải để người nhà chúng ta ăn, đây là dùng để làm ra cơm trộn.”

*Cơm trộn: một loại món ăn bao gồm cá, thịt hoặc rau phủ lên trên cơm.

“Cơm trộn?”

“Đúng vậy, chúng ta làm cơm trộn, đi bên cạnh cửa xưởng máy móc để bán, chắc chắn sẽ có người tới mua.”

Tô Mạn Mạn: (⊙_⊙)?

Trong lúc Tô Mạn Mạn mờ mịt, đã bị em gái đẩy vào bắt đầu làm việc bận rộn.

“Chị, phụ trách đứng bếp giao cho chị, em phụ trách chuẩn bị đồ ăn cho chị chế biến, có thể nấu khẩu vị hơi đậm một chút, nhất định không cần tiết kiệm dầu ăn.”

Bên kia, xưởng máy móc có rất nhiều công nhân, làm việc mệt nhọc cả buổi sáng sẽ thích ăn đồ ăn nhiều muối, nhiều dầu.

Từ nhỏ chị gái Tô Mạn Mạn đã thông minh khéo tay, tay nghề nấu nướng hơn mẹ Tô rất nhiều, Tô Vi Vi rất tin tưởng chuyện này.

Hai chị em bận rộn hơn nửa buổi sáng, Tô Mạn Mạn cũng dần tiếp nhận ý tưởng làm cơm trộn của em gái, nhưng mà….

Nhìn đồ ăn đã chuẩn bị xong, Tô Mạn Mạn luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó?

“Vi Vi, mấy thứ này, làm sao chúng ta đưa đến cửa xưởng máy móc được? Hơn nữa… Nếu chúng ta làm cơm trộn, vậy …. Cơm đâu?”

“Chị yên tâm, em đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi.”

Ngày hôm qua Tô Vi Vi đi xung quanh phát hiện cửa hàng thực phẩm bên cạnh tầng hầm ngầm nơi bọn họ thuê có một chiếc xe ba bánh, ngày thường dường như không sử dụng, cho nên hôm nay Tô Vi Vi dùng 5 đồng thuê 1 ngày.

Còn cơm…… 

Nhà họ Tô có một cái lò, lúc nấu đồ ăn thì không nấu được cơm, cho nên Tô Vi Vi đã sớm đi tới tiệm cơm nhỏ bên cạnh gọi một thùng cơm lớn, tuy đắt hơn so với tự mình nấu, nhưng lại bớt được không ít chuyện rắc rối.

Hai chị em đặt đồ ăn đã nấu và cơm mua lên xe ba gác, họ không dám chạy mà đẩy xe ba bánh tới cửa xưởng máy móc.

Vừa sắp xếp mọi thứ xong xuôi, một hồi chuông vang lên, ngay sau đó không ít công nhân mặc đồng phục từ bên trong xưởng máy móc đi ra .

Có người vẻ mặt vội vàng về nhà ăn trưa, lại cũng có không ít người định mua đại chút gì đó ngoài cửa xưởng ăn.

“Cơm trộn đây, cơm trộn ăn ngon tiện lợi đây, 3 đồng người mua không bị lỗ, người mua không bị lừa, 3 đồng có thể ăn no nê đây!”

Tiếng rao hàng non nớt thu hút sự chú ý của nhiều người.

Sau đó mới nhìn thấy, cửa xưởng máy móc vậy mà có thêm quầy hàng mới, hai chị em xinh đẹp trẻ tuổi.

Hai cô gái nhỏ một lớn một nhỏ đều đội khăn trùm đầu màu trắng, đeo khăn quàng cổ màu trắng, trông rất sạch sẽ xinh đẹp trong sáng.

“Cô bé, cơm trộn này là gì?”

Có người cảm thấy hứng thú đi tới.

Tô Vi Vi lập tức mở mấy cái thùng đồ ăn trên xe ra, cầm một phần cơm lớn đựng trong hộp cơm dùng một lần.

“Chú, cái gọi là cơm trộn chính là phủ đồ ăn chú thích lên trên cơm, cơm có đủ, món ăn tự chọn, chúng con còn tặng kèm rau cải tươi, rau xào ở đây đều là tự nhà con làm, thịt thoải mái đầy đủ, đảm bảo vừa thuận tiện vừa ăn ngon.”

Những người đi qua nhìn vào những thùng đồ ăn mà Tô Vi Vi đã mở.

Thịt bằm tiêu xanh, cà chua xào trứng với thịt heo, thịt băm hương cá, thịt lợn rang cháy cạnh……

Quả nhiên đúng như lời cô gái nhỏ này nói, rất nhiều thịt, màu sắc khá ngon, mùi rất hấp dẫn.

“Được, tôi thử xem sao, xem cơm trộn có ngon như cô nói không, cho tôi một phần thịt lợn rang cháy cạnh.”

Chàng trai đưa 3 đồng, Tô Vi Vi cười tủm tỉm nhận lấy, bên kia, Tô Mạn Mạn đã đổ một muỗng thịt lợn rang cháy cạnh lớn lên cơm, lại bỏ thêm không ít cải thìa cùng một ít dưa muối.

Chàng trai nhận cơm trộn không rời đi, trực tiếp bẻ đũa bắt đầu ăn.

Nuốt một miếng thịt lợn rang cháy cạnh vào miệng, hai mắt chàng trai sáng lên.

“Ngon quá! Tay nghề nấu ăn của cô gái nhỏ này thật tốt!”

Cơm trộn này vừa có cơm vừa có đồ ăn, lượng nhiều đảm bảo ăn no, tính ra, tiết kiệm hơn rất nhiều so với hộp mì ăn liền bên cạnh

Tô Vi Vi đắc ý, tay nghề nấu ăn của chị gái cô tất nhiên là tốt rồi.

Có chàng trai mở hàng, công việc bán cơm trộn của hai người Tô Vi Vi nhanh chóng phát đạt.

Tô Vi Vi thu tiền duy trì trật tự, Tô Mạn Mạn phụ trách đóng gói đồ ăn, hai chị em phân công làm việc, khá ăn ý.

Chẳng mấy chốc, tất cả đồ ăn do hai người mang đến đã bán hết, vẻ mặt người đến sau không mua được lộ vẻ tiếc nuối.

“Chúng tôi cảm nhận được sự nhiệt tình của các anh chị, hai chị em tôi hôm nay lần đầu tiên đến đây nên chưa chuẩn bị được đầy đủ, để mọi người đợi thật ngại quá, ngày mai chắc chắn chúng tôi sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn, để mọi người đều có đủ cơm ăn!”

Lúc tới xe ba bánh nặng trĩu nên hai chị em không dám lái mà cũng không thể lái được. 

Mà lúc trở về thì Tô Mạn Mạn cưỡi xe ba bánh, chở Tô Vi Vi, lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.

Chờ đến khi Tô Vi Vi đổ hết tất cả tiền mà buổi sáng hôm nay kiếm được lên trên bàn thì gương mặt dịu dàng của Tô Mạn Mạn đều sắp không căng nổi.

“Này, đây là bao nhiêu tiền vậy”.

“306 đồng”.

Tô Vi Vi không hề nghĩ ngợi đáp.

Giữa trưa hôm nay bọn họ bán ra được tổng cộng 102 phần cơm trộn, 3 đồng tiền một phần, nhân lên không phải là 306 đồng à.

Con số này khá là cát lợi.

“A…… Bán được nhiều tiền như vậy à?”

Cả một buổi Tô Mạn Mạn chỉ lặp đi lặp lại động tác múc đồ ăn rồi đóng gói, căn bản không nghĩ tới có thể bán được nhiều như vậy.

Hơn nữa……

Cô đi rửa chén ở tiệm cơm, cực cực khổ khổ làm việc cả ngày thì một tháng cũng mới kiếm được 150 đồng, một ngày 5 đồng tiền.

Nhưng hôm nay cô với em gái mới làm có một buổi sáng mà đã kiếm được 306 đồng rồi?

“Nếu như chị không tin thì đếm lại đi, nhưng mà 306 đồng này còn phải trừ đi chi phí nguyên vật liệu, mua thịt 100 đồng, mua rau và phối liệu kèm theo mất 50 đồng, xe đẩy tay 5 khối, còn có 30 đồng tiền cơm, cộng lại là mất 185 đồng phí nguyên vật liệu, nói cách khác cả một buổi chúng ta chỉ lời được 121 đồng thôi”.

Tô Vi Vi nhanh chóng báo ra con số mình tính được.

Đương nhiên, 50 đồng mua rau và gia vị kia trên thực tế là không mất, đều là do cô lấy ra từ trong không gian, nhưng đương nhiên vẫn phải tính vào chi phí nguyên vật liệu.

“121 đồng cũng rất nhiều rồi!”

Còn nhiều hơn cả thu nhập một tháng của cô!

“Vi Vi, hay là chúng ta lại đi mua thêm chút thịt và rau, buổi tối lại đi bán một lần nữa?”

Tô Mạn Mạn nếm được sự vui sướng khi kiếm được tiền.

Thì ra làm buôn bán lại dễ kiếm tiền như thế?

Nhưng Tô Vi Vi lại lắc đầu.

“Buổi tối thì thôi đi, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa của công nhân ngắn, có người không muốn về nhà nấu cơm hoặc là nhà quá xa nên mới đi ra quanh nhà xưởng mua đồ ăn, cho nên việc bán cơm buổi trưa mới tốt như thế. Nhưng buổi tối chắc chắn mọi người đều về nhà ăn cơm, người muốn mua cơm trộn ít ỏi không có mấy, chúng ta có làm cũng không bán được bao nhiêu”.

Tô Mạn Mạn có chút thất vọng, nhưng cũng biết lời em gái nói là đúng.

Nhưng mà thất vọng cũng chỉ có một chút, Tô Mạn Mạn rất nhanh lại vui vẻ lên, đếm lại 306 đồng ở trên bàn một lần nữa.

Một ngày là có thể kiếm lời 121 đồng, vậy thì một tháng là có thể kiếm được hơn 3.000 đồng đấy.

Tính như vậy thì còn nhiều hơn cả tiền lương của ba mẹ nữa.

“Vi Vi nhà chúng ta thật lợi hại!”

Tô Mạn Mạn vui vẻ sờ sờ khuôn mặt nhỏ của em gái.

Trên mặt là nụ cười tươi rói.

“Buổi tối hôm nay chị làm món thịt kho mà em thích ăn được không?”

Tô Vi Vi nghĩ tới thịt kho mà chị gái làm, món kho vừa chua vừa cay, ăn với cơm thì quả thực tuyệt vời, nghĩ tới thôi đã chảy nước miếng.

“Được được, liền ăn thịt kho, em lại đi tới chợ bán thức ăn mua thịt bò cho chị, em sẽ mua một khối to!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play