Nhóc con đi lạc mất, cũng không biết bà ngoại cậu hiện giờ có bao nhiêu lo lắng.
Tô Vi Vi chuẩn bị đi xung quanh nhìn xem.
Chỉ là cô vừa tính bảo Cô Dung Thời một tiếng, anh đã đứng lên.
“Để tôi đi, nắng như vậy, em muốn phơi thành cá khô sao?”
Anh vừa cười vừa nói, chân dài đã bước ra ngoài.
Tô Vi Vi:....
Đây cũng quá chu đáo rồi đí?
Cố Dung Thời lúc nhỏ đã ấm áp như vậy, lớn lên vừa đẹp trai lại ôn nhu, không biết sẽ làm bao nhiêu người chết mê chết mệt?
Tô Vi Vi quyết định, sự ấm áp tuyệt vời này, trước tiên cứ để cô hưởng thụ đã.
“Được, vậy anh đi đi, em ở đây chờ.”
Tiểu Hạo Hạo ôm trái cây mà gặm, Tô Vi Vi ôm Tiểu Hạo Hạo xoa nắn, một lớn một nhỏ bốn mắt lấp lánh nhìn theo bóng lưng Cố Dung Thời rời đi.
“Nhóc con đúng là vừa thơm vừa mềm.”
Tô Vi Vi ôm cục bánh trôi, bất giác nghĩ đến em gái mình.
Không sai, Tô Vi Vi còn một đứa em gái.
Chị em Tô gia, có Mạn Mạn Vi Vi và Huyên Huyên.
Tiểu Huyên Huyên hiện tại mới 2 tuổi, do ông bà ngoại Chu chăm sóc.
Đời trước Tô Vi Vi đi học xa nhà, sau đó lại đến thủ đô làm việc, hơn nữa hai người hơn kém nhau 11 tuổi, cô thực sự không quá thân thiết với người em gái ruột này.
Hơn nữa đại khái bởi vì không có cha mẹ quản, bị ông bà ngoại quá nuông chiều khiến Tô Huyên Huyên thật sự rất phản nghịch.
Hút thuốc uống rượu nhuộm tóc, học toàn thói hư tật xấu.
Về sau uống rượu đánh nhau, bị người ta tống vào tù.
Tô Vi Vi còn nhớ rõ, kiếp trước thời điểm cô đến thăm Tô Huyên Huyên, thiếu nữ đó vừa ủy khuất lại quật cường.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như Tô Huyên Huyên có người chỉ bảo tận nơi, có phải em ấy cũng sẽ không đi lên tuyệt lộ đó không?
Nghĩ ngợi một chút, trong lòng Tô Vi Vi hơi nóng lên.
Thời điểm mới trọng sinh, trong nhà chỗ nào cũng không tốt.
Nhưng bây giờ đã buôn bán được một khoảng thời gian, có lẽ… cùng nên đón Tô Huyên Huyên trở về.
Chỉ là phòng ở trong nhà vẫn quá ít.
Xem ra lại cần phải xây thêm phòng.
Tô Vi Vi ôm cục bánh trôi tiểu Hạo Hạo, trong lòng suy nghĩ đến thượng vàng hạ cám lộn xộn hết lên, hoàn toàn không chú ý tới Cố Dung Thời đã quay trở lại.
Thẳng đến khi Cố Dung Thời nhẹ xua xua tay trước mặt, cô mới phản ứng lại đây.
“Cố Dung Thời, anh quay về rồi?”
Phía sau Cố Dung Thời trống rỗng, không có ai.
“Không tìm được người sao?”
“Không có, xung quanh đây đến một người già còn không có, đừng nói đến là bà ngoại Hạo Hạo.”
Cố Dung Thời nhíu mày.
Anh vừa mới đi một vòng, đừng nói là không tìm được bà ngoại Hạo Hạo, thậm chí ngay cả thông báo tìm trẻ lạc gì đó còn không có.
Cố Dung Thời có hơi nghi ngờ, liệu có phải có người cố ý vứt bỏ con trẻ hay không.
Nhưng nhìn lại quần áo Hạo Hạo mặc, không giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ.
“Tại sao lại như vậy?”
Tô Vi Vi cũng không hiểu, nhìn tiểu Hạo Hạo còn đang cười ngây ngô, thích thú gặm trái cây đến mức không thể tự kiềm chế, hoàn toàn không ý thức được tình cảnh của chính mình.
“Hay là, chúng ta đem nó đến phòng thông báo để nhân viên báo có trẻ đi lạc đi? Nếu không có ai đến nhận, vậy cũng chỉ có thể báo cảnh sát.”
Cố Dung Thời gật đầu, cách của Tô Vi Vi hiện tại là tốt nhất.
Hai người nhanh chóng dọn dẹp, đem rác thải nhét vào túi nhỏ, sau đó mỗi người nắm một bên tay của tiểu Hạo Hạo, chậm rì rì đến phòng thông báo.
Đi được một lúc, Tô Vi Vi nhìn bóng chiếu trên mặt đất, đột nhiên cười.
“Sao vậy?”
Cô Dung Thời khó hiểu nhìn sang cô.
“Không, không có gì.”
Tô Vi Vi lắc đầu.
Dù sao cô cũng không thể nói với anh, nhìn 3 cái bóng trên mặt đất trông thật giống một nhà ba người nhỉ?
Cố Dung Thời dừng một chút, theo tầm mắt Tô Vi Vi nhìn ba cái bóng trên mặt đất, cũng nở nụ cười.
“Răng rắc!”
Máy ảnh trong tay nhẹ ấn xuống.
Lưu lại thời khắc này.
“Thông báo tìm người, thông báo tìm người. Người thân của bạn nhỏ Hạo Hạo xin chú ý, nếu ngài nghe được thông báo này xin nhanh chóng tới trung tâm khách hàng của công viên giải trí. Đứa bé nhà ngài đang tìm ngài…”
Thông báo lặp đi lặp lại phát ra thật lâu, Tô Vi Vi và Cố Dung Thời vẫn luôn đợi ở phòng chăm sóc khách hàng của trung tâm cùng bé Hạo Hạo nhưng mãi không thấy ai đến nhận lại đứa bé.
Đợi mãi đến khi trung tâm giải trí sắp đóng cửa, Tô Vi Vi cũng muốn gọi điện báo cảnh sát mới có một người phụ nữ vội vàng chạy đến.
Vừa vào phòng, người phụ nữ này lập tức chạy đến bên bé Hạo Hạo đang vui vẻ ăn dâu tây rồi ôm chặt bé vào lòng.
“Hạo Hạo, thật xin lỗi con, là mẹ tới chậm.”
Bé Hạo Hạo ngẩng đầu lên, hơi chu miệng nhỏ, ánh mắt cũng hơi mê mang giống như đang tự hỏi… Người phụ nữ kỳ quái này ở đâu ra vậy?
Tô Vi Vi lập tức lại gần, giải cứu bé Hạo Hạo khỏi người phụ nữ, nhẹ giọng hỏi:
“Hạo Hạo, nói cho chị gái biết, em có quen cô này không? Em biết cô ấy là ai sao?”
Sau đó lại nhìn về phía người phụ nữ đang vô cùng kích động.
“Thật xin lỗi, nhưng tôi cần xác nhận thân phận của chị mới có thể yên tâm giao đứa bé lại cho chị được.”
“Vâng, làm vậy là đúng.”
Hai mắt người phụ nữ đỏ bừng, gật đầu với Tô Vi Vi.
“Tôi là mẹ của đứa bé này, đây là chứng minh thân phận, còn có cả ảnh chụp chung của tôi và Hạo Hạo.”
Tô Vi Vi nhìn chứng minh thân phận và ảnh chụp người phụ nữ lấy ra khỏi ví tiền, trên ảnh chụp là hình người phụ nữ này ôm Hạo Hạo nhìn về phía máy ảnh, hai người đều cười rất ngọt ngào.
Lúc này, bé Hạo Hạo được Tô Vi Vi ôm trong ngực cuối cùng cũng nhận ra người phụ nữ, vỗ tay cười to.
“Mẹ, mẹ ơi!”
Tô Vi Vi yên tâm, đây đúng là mẹ của Hạo Hạo, chỉ là…
“Trước đó là chị mang theo Hạo Hạo đi chơi công viên giải trí sao? Tại sao lúc này chị mới đến đây?”
Câu hỏi này cũng coi như một cái bẫy nhỏ của Tô Vi Vi dành cho người phụ nữ này, để xem câu trả lời của cô ấy và thông tin trước đó Hạo Hạo cung cấp có khớp với nhau hay không.
“Thật ra là mẹ của tôi đưa Hạo Hạo đi công viên giải trí chơi nhưng mẹ tôi, bà ấy…”
Người phụ nữ cũng nghe ra là Tô Vi Vi đang thử cô ấy, tuy rằng không muốn trả lời lắm nhưng vẫn nói đúng sự thật.
Người phụ nữ này tên Trình Lam, cô ấy là một bà mẹ đơn thân.
Hôm nay cô ấy bận đi làm nên mẹ của Trình Lam nói muốn giúp cô ấy chăm sóc đứa nhỏ, cô ấy cũng không nghĩ nhiều nên đã đưa đứa nhỏ cho bà ấy.
Thế nhưng ai cũng không nghĩ tới, bà ấy đưa đứa nhỏ tới công viên giải trí chơi lại để lạc mất đứa nhỏ.
Đã vậy sau khi làm lạc mất đứa nhỏ còn không lập tức báo cho Trình Lam mà lại lén bỏ đi một mình, cũng không thông báo một tiếng đã trực tiếp về quê.
Trình Lam thấy mẹ và con trai trễ như vậy vẫn chưa trở về mới nhận ra không đúng, đợi biết được chuyện mẹ mình đã làm cũng đã tức sắp chết luôn rồi.
Cũng may, bé Hạo Hạo gặp được Tô Vi Vi và Cố Dung Thời.
“Rất cảm ơn mọi người, thật sự rất cảm ơn.”
Trình Lam ôm chặt Hạo Hạo, nói cảm ơn không ngừng.
Lúc này Tô Vi Vi cũng bị hành động của mẹ Trình Lam dọa sợ luôn rồi.
Còn có thể làm như vậy?
Làm lạc mất đứa nhỏ sợ bị trách phạt nên lập tức bỏ chạy?
Tha thứ cho một người phàm trần như cô không thể lý giải nổi.
“Hai vị bạn học, hôm nay thật sự rất cảm ơn các em. Nếu không có hai người giúp đỡ thì không biết Hạo Hạo đã như thế nào rồi. Tôi cũng không biết làm sao để có thể cảm ơn hai em, đã vậy còn làm chậm trễ thời gian hai người đi chơi. Vậy nên mong hai người có thể nhận lấy số tiền này, coi như bồi thường của tôi với hai em nhé.”
Trình Lam lấy hết tiền trong ví ra xếp thành một chồng, nhìn ít nhất cũng phải hơn một ngàn đồng.
Hiện tại chưa có dịch vụ chuyển khoản, tất cả giao dịch đều dùng tiền mặt vậy nên dù ít hay nhiều thì trong túi mọi người ai cũng để lại không ít tiền để dùng khi có việc gấp.
Nhưng người có thể tùy ý để nhiều tiền trong túi như vậy chắc hẳn tài lực cũng không thấp.
Tô Vi Vi xua tay.
“Tiền thì em không cần, chúng tôi cũng rất vui khi có thể giúp bé Hạo Hạo tìm được mẹ. Nhưng nếu chị thật sự cảm thấy áy náy vậy hy vọng chị có thể dành nhiều thời gian hơn cho Hạo Hạo.”
Nhìn biểu hiện lúc đầu của Hạo Hạo, thế nhưng thiếu chút nữa đến cả mẹ ruột cũng không nhận ra. Từ đó có thể thấy được ngày thường chắn hẳn thời gian Trình Lam dành cho bé cũng rất ít.
Trình Lam đỏ mặt, cô ấy xác thực cũng rất ít chăm sóc Hạo Hạo.
Cúi đầu nhìn đôi mắt ngây thơ của con trai, mũi cô ấy lại hơi nghẹn ngào.
“Bạn học nói rất đúng, tôi thật sự phải dành ra càng nhiều thời gian hơn nữa để chăm sóc Hạo Hạo.”
...
Đến khi rời khỏi công viên giải trí mặt trời cũng đã lặn về phía tây, hơn nửa bầu trời đã nhiễm sắc hồng.
Tô Vi Vi hơi xin lỗi nhìn về phía Cố Dung Thời.
“Thật xin lỗi, trước đó đã nói sẽ cùng anh đi công viên giải trí chơi thật vui vẻ, vậy mà chỉ chơi được một lúc.”
Thời gian cả một buổi trưa gần như đều tốn hết ở phòng khách hàng của trung tâm giải trí rồi.
Thời thơ ấu tốt đẹp của Cố Dung Thời mới bù được một nửa đã kết thúc.
Tô Vi Vi có cảm giác khó chịu như kế hoạch lập thật tốt mới đi được nửa đường đã bị người khác phá hủy mất.