“Chị gái nhỏ, nhìn chị cùng với bạn trai có tình cảm thật tốt, mặc áo đôi đi trên đường chắc chắn sẽ khiến cho mọi người ngưỡng mộ tình cảm của hai người, áo đôi của bọn em có rất nhiều kiểu dáng, có thể mua nhiều bộ để thay đổi a.” 

Nhìn thấy những bộ quần áo rất hợp ý, chị gái nhỏ rất động lòng, nhưng mà giá mà Tô Vi Vi nói có chút cao, đắt hơn một chút so với áo thun bình thường.

“Chị gái nhỏ, áo tình nhân chính là một công cụ tốt để khoe ân ái, hơn nữa……Bạn trai chị đẹp trai như vậy, chẳng lẽ chị không muốn công khai chủ quyền rõ ràng sao? Đến lúc đó mặc áo đôi đi một vòng, có ai còn không biết mối quan hệ của hai người, chị nói đúng không?”

Chị gái nhỏ?

Đột nhiên nghĩ tới những con ong bướm lúc nào cũng lởn vởn bên cạnh bạn trai mình.

Bạn trai cô có gia thế tốt, lớn lên cũng rất đẹp trai, còn có năng lực, coi như là cô và bạn trai đã xác định quan hệ, nhưng vẫn có người cứ quanh quẩn bên cạnh bạn trai cô.

Nhưng cô cũng không thể mỗi ngày đều đi theo bên cạnh bạn trai mình được.

Nếu có áo đôi, liền có thể nhắc nhở những con hồ ly đó ~ cách xa bạn trai cô một chút, càng có thể nhắc nhở bạn trai mình, chính là anh ấy đã có người yêu rồi.

Mua!

Nhất định phải mua!

Hơn nữa một bộ hoàn toàn không đủ!

Chị gái nhỏ trực tiếp mua năm bộ trên quầy hàng.

Một tuần làm việc năm ngày, mỗi ngày một bộ!

Tô Vi Vi vui vẻ nhận tiền.

Có chị gái nhỏ hào phóng mua đồ thì có không ít người bị chỗ này thu hút.

Đặc biệt còn có không ít người truyền tai nhau, sau khi biết được ‘công dụng thần kỳ’ của áo tình nhân, thì xuống tay cũng rất dứt khoát.

Cái này không phải là chiếc áo đôi bình thường!

Cái này rõ ràng là một cái khóa an toàn!

Chuyện buôn bán áo đôi rất tốt.

Thậm chí còn có người được giới thiệu đến đây, đặc biệt đến để mua áo tình nhân.

Tới nơi này rồi mới phát hiện, chẳng những có các loại áo đôi đẹp, còn có không ít loại quần áo thời thượng, mặc lên người cảm thấy rất thoải mái.

Còn có gì mà phải do dự chứ.

Mua!

Tô Vi Vi cười đến không khép được miệng, mỗi buổi tối trở về nhà đếm tiền đều cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì việc buôn bán quá chạy, cô còn cùng Cố Dung Thời ngồi xe để đi mua hàng.

Áo đôi đương nhiên không thể thiếu, còn có các loại trang sức và quần áo linh tinh khác.

Chỉ cần có khách hàng, Tô Vi Vi đều sẽ không bỏ qua.

Đương nhiên, đối với vị Cố Dung Thời đảm nhiệm chức vụ người mẫu này, Tô Vi Vi cũng khá hào phóng.

Chủ động lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho Cố Dung Thời.

Đối với ‘em trai’, chính là phải hào phóng.

Bằng không còn có ai nguyện ý đi theo cô làm việc?

Nhưng mà, Cố Dung Thời lại lắc lắc đầu, không muốn lấy tiền.

“Nếu như em muốn cảm ơn tôi, hay là…… đi công viên giải trí chơi cùng với tôi đi.”

Lúc Cố Dung Thời nói lời này, hai người đang ngồi trên xe ô tô để trở về, hoàng hôn xuyên qua cửa kính xe chiếu lên trên khuôn mặt đẹp trai của Cố Dung Thời, giống như là phủ một tầng ánh sáng lên anh vậy, làm Tô Vi Vi trở nên hoảng hốt.

Quá…… Quá đẹp.

Còn nhỏ như vậy mà đã đẹp trai như thế.

 Nếu như Cố Dung Thời trưởng thành, chẳng phải là sẽ đẹp đến mức hại nước hại dân sao? 

“Được, em đi cùng với anh!”

Nhìn vào đôi mắt nhỏ háo hức của Cố Dung Thời.

Đoán chừng là đứa trẻ này trước kia chưa từng đến công viên giải trí đi?

Người có tiền chỉ có tiền chứ cuộc sống không vui vẻ, cô hiểu, cô hiểu rất rõ.

Để Tô Vi Vi cô cho anh một tuổi thơ thật vui vẻ đi!

Cố Dung Thời:…… Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa.

Anh đơn giản chỉ là muốn cùng đi công viên giải trí cùng với Tô Vi Vi thôi.

Mặc kệ là Tô Vi Vi nghĩ như thế nào, tóm lại, chuyện đi công viên giải trí này đã xác định rồi.

Sáng sớm hôm sau, Tô Vi Vi uống sạch một ly sữa bò lớn, mặc vào một chiếc váy nhỏ xinh đẹp, đeo cặp của mình lên lưng, đội một chiếc mũ rơm lên, mới vừa bước ra khỏi cửa liền thấy Cố Dung Thời đang đợi.

Đứa nhỏ này, đối với việc đi công viên giải trí có bao nhiêu mong đợi chứ.

Một cậu nhóc không có tuổi thơ, thật sự là quá thảm rồi.

Khi Cố Dung Thời nhìn thấy ánh mắt thương tiếc của Tô Vi Vi thì có chút khó hiểu, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng, giơ máy ảnh lên.

“Hôm nay tôi mang theo máy ảnh đến, chúng ta có thể chụp nhiều ảnh một chút.”

“Được được được, đều nghe theo anh.”

Chụp nhiều ảnh một chút, như vậy sau này có thể giữ lại làm kỉ niệm.

Tô Vi Vi tỏ vẻ là cô hiểu rồi, cô đã thật sự hiểu.

Công viên trò chơi ở thời đại này đương nhiên không có đa dạng như trước lúc Tô Vi Vi trọng sinh, nhưng ưu điểm là…… Chủ yếu nhằm vào trẻ em, cũng không có nhiều người xếp hàng như vậy.

Không đến mức đi ra ngoài cả một ngày, trước khi về chỉ có thể chơi được năm sáu trò, thời gian còn lại đều dùng để xếp hàng.

Thậm chí vì để có thể chơi nhiều thêm hai trò, còn lên kế hoạch cẩn thận.

Tô Vi Vi cùng Cố Dung Thời chơi trò ngựa gỗ xoay tròn, xe điện đụng, thuyền hải tặc……

Vốn dĩ Tô Vi Vi cho rằng mình đã là người lớn, đối này những trò này không có hứng thú gì.

Nhưng ai ngờ đâu……

Khi vào công viên trò chơi, cô chơi còn điên cuồng hơn cả Cố Dung Thời.

Ngược lại là Cố Dung Thời, ngay cả trò tàu lượn siêu tốc cũng không làm anh mất kiểm soát, ngược lại có nhiều lúc còn cầm máy ảnh chụp rất nhiều.

“Cố Dung Thời, hình như đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, chúng ta ăn một chút gì đi?”

Tô Vi Vi lau lau cái trán đầy mồ hôi của mình, cười tủm tỉm nhìn về phía Cố Dung Thời nói.

Hôm nay cô bắt buộc buộc phải bù đắp một tuổi thơ tươi đẹp cho Cố Dung Thời.

Đương nhiên không thể thiếu việc ăn cơm trưa trên bãi cỏ.

“Đói sao?” 

Cố Dung Thời theo bản năng cầm điện thoại lên.

Nhưng mà….

Anh nhìn thấy Tô Vi Vi móc từ trong balo ra một cái khăn trải bàn trải lên mặt cỏ, sau đó lần lượt bày ra mấy cái hộp nhỏ lên trên.

“Đây…. đều là em chuẩn bi?”

“He he, đương nhiên không phải, tay nghề của em vẫn còn kém hơn một chút.”

Tô Vi Vi duỗi ngón út ra làm một động tác so sánh.

Nhưng thực tế là….

Cô thuộc vào đảng tay tàn chính cống!

Chính là cái loại chỉ biết dùng nồi cơm điện nấu cháo và làm được duy nhất một món trứng xào cà chua ấy.

Vậy nên bữa trưa này, đồ ăn phần lớn đều do Tô Mạn Mạn chuẩn bị.

“Nhưng mà…. chỗ hoa quả kia đều là do em cắt.”

Tô Vi Vi tỏ vẻ chính mình cũng góp sức làm gì đó, khoe ra hai hộp đựng trái cây.

Có dâu tây, nho, dưa hấu, dưa gang và cả cà chua bi.

Đây đều là trái cây Tô Vi Vi trồng trong không gian, thuộc loại cây trồng hàng năm, chu kỳ sinh trưởng ngắn, ví dụ như đào, mận, táo, cam không thể ngay lập tức thu hoạch.

“Em chắc chắn, những trái cây này đều ăn rất ngon.”

Đồ vật của không gian, đương nhiên đều là đồ quý hiếm.

Tuy rằng không có không gian linh tuyền giống như của nhà người ta, nhưng không gian sản xuất ra rau quả chất lượng đều là tuyệt đỉnh, nhìn còn rất đẹp mã khiến Tô Vi Vi rất tự hào.

Đáy mắt Cố Dung Thời chứa ý cười:”Được, vậy thì tôi phải ăn nhiều trái cây hơn thôi.”

Bởi vì có nghĩ qua ở công viên giải trí không thể hâm nóng đồ ăn, nên mấy món Tô Vi Vi mang đến đều là món lạnh.

Món chính là sandwich với sushi.

Đương nhiên, thân là một người cuồng thịt, Tô Vi Vi không quên mang theo thịt bò hầm, phổi phu thê, gà chảy nước miếng cùng với một ít salad ăn kèm.

Vô cùng hoàn mỹ.

Hai người ngồi trên thảm cỏ dưới cây đại thụ già, gió thổi hây hây, cùng ăn cơm trưa, nghe có điểm thích ý.

Chỉ là…

“Nhóc con, em là ai?”

Tô Vi Vi cắn một ngụm dâu tây, nhìn “vị khách không mời mà đến.”

“Chị, ăn!”

Nhóc con nở một nụ cười “không răng” với Tô Vi Vi, ánh mắt chờ mong nhìn quả dâu tây đỏ mọng.

Tô Vi Vi nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng người lớn nhà thằng bé đâu.

Cậu nhóc nhìn khoảng hai, ba tuổi, mặc một cái quần yếm màu lam, trắng trắng mềm mềm như cục bánh trôi, Tô Vi Vi nhìn xong chỉ muốn sờ một cái.

“Nhóc con, em tên gì?”

Tô Vi Vi cầm quả dâu tây đưa ra trước mặt cậu quơ quơ.

“Nói cho chị biết em tên gì, quả dâu này sẽ là của em.”

Cục bánh trôi cười đến tít mắt.

“Hạo, Hạo Hạo.”

Tô Vi Vi đưa dâu tây cho cậu cầm, hỏi:”Thì ra em tên là Hạo Hạo. Hạo Hạo nhỏ đến đây với ai?”

“Đến…ừm, đến với bà ngoại.”

Tiểu Hạo Hạo cầm dâu tây gặm đến miệng đầy nước miếng, hai mắt tít vào vui vẻ vô cùng.

“Ngon quá… Còn muốn…”

Tô Vi Vi lại cho cậu một quả dâu tây nữa, tiện thể duỗi tay xoa mấy sợi tóc mềm mại trên trán cậu.

Lại hỏi thêm một chút bộ dáng cùng đặc điểm bà ngoại Hạo Hạo, tuy cậu nói năng có chút lộn xộn, nhưng cô cơ bản đã nắm được một chút thông tin.

Tô Vi Vi ôm Tiểu Hạo Hạo ngồi xuống, đặt hộp trái cây bên người cậu, nhẹ giọng hỏi.

“Hạo Hạo, em ngoan ngoãn ở đây ăn quả nhỏ với anh trai, chị giúp em đi tìm bà ngoại có được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play