Tạ Vân Miên khi biết được có thảm truyền tống thì phản ứng đầu tiên của bé là muốn cho bé đen quần áo.
Bé nhìn qua màn hình cũng cảm thấy bên kia nhất định rất lạnh, muốn cứu sống được bé đen phải giữ cho nó thật ấm áp.
Tạ Vân Miên lấy tiêu chí giữ ấm đặt lên hàng đầu, nghĩ rằng nhất định phải mặc quần áo cho bé đen, Nó trần trụi nằm trên mặt đất phủ đầy băng tuyết lạnh lẽo như vậy không bị đông cứng mới là chuyện lạ.
Tạ Vân Miên đến tủ quần áo cao gần gấp đôi bản thân, chui vào lục lọi cuối cùng cũng tìm được quần áo thích hợp cho bé đen mặc.
Đó là một cái nón tai bèo.
Chiếc mũ này được thiết kế riêng cho trẻ con, kích thước nhỏ vừa vặn có thể bao trọn cả cơ thể của bé đen.
Bên trong mũ còn được lót thêm một lớp bông mềm nhưng khi Tạ Vân Miên chạm vào phần bông lót của mũ lại thấy rất lạnh.
Tạ Vân Miên nhíu mày ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc mũ.
“Phù…”
Tạ Vân Miên muốn dùng cách thổi hơi vào để làm cho mũ ấm hơn một chút nhưng hơi thở của trẻ con vẫn yếu ớt, nhiệt độ chỉ đọng lại trên mũ vài giây rồi biến mất.
Tạ Vân Miên thổi mạnh tới mức mặt đỏ bừng nhưng mũ vẫn không ấm lên được chút nào. Bé suy nghĩ thật lâu rồi nghĩ ra được một cách.
Lúc nãy bé ở văn phòng tắm nắng nên bây giờ tóc rất ấm, bé có thể đội mũ lên, dùng cách này để làm nó ấm hơn.
Lúc sinh Tạ Vân Miên không có cắt tóc máu nên tóc vừa dày vừa đen, lại được ánh mặt trời ở cửa sổ chiếu rọi nên rất ấm áp, lại có mùi thơm ngọt ngào của dầu gội trẻ em.
Chiếc mũ này đối với một đứa trẻ chưa lớn như Tạ Vân Miên thì có vành hơi rộng, mũ che khuất trán của bé nhưng vẫn để lộ đôi mắt màu vàng kim ấm áp, to tròn như nai con.
Tạ Vân Miên đột nhiên cảm thấy bản thân chạm vào thứ gì đó lông xù, bé cúi đầu thì thấy dưới chân là Ục Ục.
Tạ Vân Miên sốt ruột muốn cứu bé đen nên không có để ý tới Ục Ục, bé đội mũ lên, lẩm bẩm: “Vẫn còn phải tìm thêm vài món đồ ấm áp nữa.”
Bé đi ra ngoài, Ục Ục chạy theo sau.
Tạ Vân Miên đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy trước cửa phòng khách có một túi đồ.
Là bà đưa cơm tới.
Tạ Vân Miên lạch bạch chạy ra. Lúc bé đang quản lý thế giới thì bà có đưa cơm trưa tới, cơm trưa vừa mới nấu xong được đựng trong hộp cơm một tầng có màu trắng, tỏa ra mùi hương thơm nức mũi.
Ục Ục giật giật mũi: “Thơm quá!”
Tạ Vân Miên sờ hộp cơm sau đó nhanh chóng rút tay về: “Ấm ghê!”
Có nghĩa là bé có thể đưa hộp cơm trưa ấm áp này cho bé đen ăn đúng không?
Bé đen vừa có thể làm ấm cơ thể lại có thể lấp đầy bụng.
Tạ Vân Miên muốn cầm hộp cơm lên nhưng bé nhận ra Ục Ục đang nhìn hộp cơm. Thật ra Ục Ục không phải nhìn chằm chằm hộp cơm mà nó chỉ đang nhìn chằm chằm tiểu bệ hạ, cảm thấy tiểu bệ hạ đội mũ tai bèo trông rất đáng yêu.
Đáng tiếc đôi mắt như hạt đậu của nó làm người ta không thể phân biệt được nó đang nhìn vào đâu. Tạ Vân Miên chỉ cảm thấy nó đang nhìn hộp cơm cho rằng Ục Ục đói bụng, muốn ăn cơm.
… Dù sao một con non khi đói bụng muốn ăn là chuyện hết sức bình thường. Tạ Vân Miên cũng thấy hơi đói, bụng phát ra tiếng kêu.
Nhưng bé không thể ăn, Ục Ục cũng không thể ăn, bởi vì hộp cơm này phải để dành cho bé đen.
Tạ Vân Miên buông hộp cơm ra, ngồi xõm xuống đất, nghiêm túc nhìn Ục Ục.
“Gâu?” Ục Ục nghiêng đầu nằm sấp xuống, móng vuốt bên trái để lên móng vuốt bên phải. Nó cảm thấy tiểu bệ hạ muốn nói chuyện gì đó rất quan trọng với nó.
Tạ Vân Miên chớp mắt, hàng lông mi như cánh bướm rung rinh dưới ánh sáng mặt trời. Bé ho nhẹ vài tiếng, giọng nghiêm túc: “Ục Ục, hôm nay chúng ta sẽ không ăn trưa. Mình tính đưa hộp cơm này cho bé đen ăn.”
Ục Ục: “Gâu!”
Tạ Vân Miên giống như một ông cụ non khuyên nhủ Ục Ục: “Bé đen vừa lạnh lại vừa đói, nhất định rất cần phần cơm trưa này.”
Bé sợ Ục Ục không chịu còn thêm mắm dặm muối: “Bé đen tuổi còn nhỏ, nhỏ hơn cả mình và bạn rất nhiều nên chúng ta phải nhường cho bé đen ăn.”
Trong nhận thức của Tạ Vân Miên thì Ục Ục nhỏ hơn bé, bé đen thậm chí còn nhỏ hơn Ục Ục.
Bé thân là người lớn nhất trong ba bạn nhỏ nên nhất định phải cứu sống bé đen. Vì thế bé phải kiềm chế ý nghĩ muốn ăn cơm trưa của Ục Ục.
Thực ra Ục Ục không hề có ý kiến gì với kế hoạch của Tạ Vân Miên bởi vì trong mắt nó tiểu bệ hạ nói cái gì cũng đúng.
Nhưng khi nó nghe thấy giọng điệu nghiêm trang của bệ hạ không nhịn được phì cười một tiếng thiếu chút nữa cười lớn ra ngoài.
Thật ra ở thế giới đó tuổi thọ của các chủng tộc vô cùng dài, 100 tuổi mới vượt qua thời kỳ con non. Con non tộc hắc ám mà tiểu bệ hạ muốn cứu vớt có lẽ ít nhất cũng 30 tuổi rồi.
Mà tiểu bệ hạ chỉ mới có 3 tuổi.
Tuổi của Ục Ục càng không phải nói, lớn gấp trăm triệu lần tiểu bệ hạ chỉ mới 3 tuổi.
Còn dáng vẻ chó con một tháng tuổi này chỉ là một túi da giả mà nó tạo ra thôi, thật ra nó là một quả trứng già.
Ục Ục cũng không muốn nói cho tiểu bệ hạ biết sự thật tàn nhẫn này.
*
Tạ Vân Miên cầm hộp cơm lên, thở hồng hộc chạy về phía văn phòng thần linh.
Cách dùng thảm truyền thống rất đơn giản, nó cũng ý thức riêng, biết bệ hạ cần nó nên ngoan ngoãn bay ra, mở rộng cơ thể lộ ra phần thảm lông xù bên trong.
Tạ Vân Miên đem hộp cơm đặt trên thảm. Bé lùi về sau một bước, nhíu mày cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó.
Ục Ục đi theo phía sau, tung tăng chạy đến bên chân bé, thè lưỡi ra thở hồng hộc. Nó thấy gương mặt buồn bã của bệ hạ thì hỏi: “Ngài sao vậy?”
Tạ Vân Miên nhỏ giọng nói: “Mình cảm thấy mình quên mất thứ gì đó.”
“???”
Ục Ục cũng buồn theo, nó dùng chân sau gãi gãi lỗ tai, nghiêm túc nhớ lại. Sau một lúc lâu mới kêu lên: “A! Tiểu bệ hạ, ngài quên mất mũ trên đầu ngài.”
Tạ Vân Miên sửng sốt, vội vã sờ đầu mình. Quả nhiên bé không sờ thấy được mái tóc mềm mại quen thuộc mà là cảm giác xốp xốp của vải.
Bé quên tháo mũ được sưởi ấm đưa cho bé đen.
Nếu không có Ục Ục thì bé sẽ đội luôn mũ đi tắm, ăn cơm, đi ngủ mãi đến khi phát hiện ra mới thôi.
Tạ Vân Miên ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. Bé tháo mũ xuống, mái tóc đen bung xõa dính chặt vào làn da trắng nõn nà, mùi hương dầu gội thơm ngát mùi sữa bò tản ra.
Mũ đã được sưởi ấm, nhiệt độ này không tan mau như lúc nãy.
Tạ Vân Miên đặt mũ lên trên hộp cơm.
“… Ừm giờ thì không còn thiếu món nào nữa.”
Thảm truyền tống gấp lại giống như cánh chim, ôm lấy hộp cơm và chiếc mũ.
Ánh sáng trắng hiện lên, thảm truyền tống mang theo lễ vật của thần linh biến mất, thuận theo gió mà đi về thế giới khác.
Trong đôi mắt màu vàng kim của Tạ Vân Miên hiện ra hình ảnh phản chiếu của khung cảnh kỳ diệu này, bé không nhịn được kinh ngạc kêu lên: “Thật sự… Thật sự quá lợi hại.”
Ục Ục nói: “Tốc độ của tấm thảm truyền thống này rất nhanh. Bây giờ ngài có thể đến máy tính nhìn, có lẽ sẽ nhìn thấy được bé đen đã nhận được lễ vật.”
Tạ Vân Miên lạch bạch chạy đến ghế mềm giống như leo núi, gắng sức leo lên. Sau khi ngồi được lên gối lót thì thấy được tình huống của bé đen trên máy tính.
Tạ Vân Miên cẩn thận cầu nguyện, bé đen nhất định phải sống, nhất định phải sống.
Bé không muốn một con non lông xù đáng yêu phải chết trong trời tuyết gió lạnh thấu xương.
Ngay cả nguyện vọng đầu tiên cũng bị gió tuyết vùi lấp.
*
Bé đen bị đông cứng đến mức ngất xỉu, không biết đã qua bao lâu mới từ từ khôi phục lại ý thức
“Ử…”
Bé đen cố sức mở đôi mắt bị đông cứng ra, ngẩng đầu lên.
Bão tuyết cuồn cuộn không biết từ khi nào đã chấm dứt chỉ có những hạt tuyết li ti quét qua.
Tuyết rơi như những bông hoa nhẹ nhàng đáp xuống trên đầu bé đen.
Nó phát hiện trên người nó không những có bông tuyết mà còn có thêm một thứ khác.
Là một chiếc mũ tai bèo che được nửa người nó, chiếc mũ được Tạ Vân Miên ủ ấm nên rất ấm áp.
“Ư?”
Đôi mắt to tròn của bé đen sáng rực, nó không nhịn được mà chui vào trong chiếc mũ. Không có bất kỳ con non nào có thể cưỡng lại sự mê hoặc của ấm áp giống như mèo khi nhìn thấy thùng giấy thì sẽ chui vào ngay.
Bé đen thu lại đuôi và móng vuốt, cuộn tròn người thành một quả cầu lông, hoàn toàn chui lọt vào bên trong chiếc mũ.
Chiếc mũ có nhiệt độ cơ thể của Tạ Vân Miên chặt chẽ bao bọc lấy bé đen đang bị đông cứng.
Bé đen nằm cuộn tròn trong chiếc mũ, cảm nhận được sự ấm áp mà nó chưa từng trải qua, giống như dòng nước mùa xuân, lại giống như mặt trời mùa đông, như một nụ hôn chúc ngủ ngon trìu mến.
Lại giống như ai đó trong lúc nó đang tuyệt vọng hôn mê xuyên qua gió lạnh sắc bén, dùng lòng bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể đông cứng của nó.
“Ư!!!” Bé đen hưng phấn kêu lên vì nó ngửi thấy được mùi đồ ăn thoang thoảng.
Nó ngẩng đầu thấy bên cạnh chiếc mũ là một hộp cơm nhỏ. Khi nắp hộp cơm được đẩy ra để lộ thức ăn thơm phức bên trong.
Bánh khoai sọ, cháo thịt nạc trứng bắc thảo và sữa bắp.
Đồ ăn vẫn còn bốc khói dù ở trong gió lạnh nhưng cũng không nguội đi. Bé đen hưng phấn giật giật mũi.
Nó là con non của chủng tộc hắc ám, gia trưởng đã chết từ lâu nên không có người nào cho nó ăn, nó chỉ có thể ăn cỏ dại và thân cây để lớn lên, nó chưa từng ngửi thấy mùi đồ ăn nấu chín.
Bé đen cẩn thận dùng đệm thịt hồng nhạt khều một miếng bánh khoai sọ vào mũ rồi từ từ ăn.
Đột nhiên bé đen dừng lại, nó nhận ra một vấn đề rất quan trọng đó là là ai đã cho nó ăn?
Bỗng nhiên nó nhớ tới nguyện vọng trước lúc hôn mê của mình… Muốn sống.
Muốn sống…
Trong lúc hơi thở nó thoi thóp và thời khắc bão tuyết mạnh mẽ nhất, nguyện vọng nho nhỏ của nó đã được đáp ứng.
Nó cho rằng Thần Linh sẽ không nghe thấy. Thật ra dù ngài không nghe thấy cũng không sao, nó yếu ớt như vậy lại là chủng tộc hắc ám vốn là nên chết đi.
Nhưng bây giờ bão tuyết kéo dài hàng trăm năm của vực sâu băng giá vậy mà chỉ thổi qua mấy tiếng đã ngừng lại như một kỳ tích, chỉ còn lại những bông tuyết nho nhỏ rơi xuống.
Cơ thể lạnh lẽo bị đông cứng nằm trên mặt băng của nó bây giờ cũng được ấm áp bao vây, trước mặt nó lại là những món ăn mỹ vị nó chưa từng thấy.
… Là Thần Linh bệ hạ rủ lòng thương sao?
Đáp án rất rõ ràng.
Trừ Thần Linh bệ hạ ra không ai có thể làm được chuyện này cũng không có người nào đối tốt với nó như thế.
Bé đen nhẹ nhàng vẫy đuôi, ôm chặt hộp cơm, tiếp tục ăn bánh khoai sọ.
Nó rất cẩn thận cắn từng miếng một, bánh khoai sọ hấp mềm mại bên trong có thịt và củ cải băm, vừa vào miệng là tan, dinh dưỡng đầy đủ vô cùng thích hợp cho trẻ con.
“Ư!!!”
Đôi mắt bé đen mở to, cả người hơi run.
Ngon… Ngon quá!!!
Đã lâu rồi bé đen không được ăn no nên nó ăn như hổ như sói, ngấu nghiến miếng bánh khoai sọ, không quên liếm cả những miếng dính trên lông.
Nó phát hiện không biết từ khi nào trên đó đã dính đầy nước mắt giống như những viên trân châu nhỏ, nó không biết mình khóc từ khi nào.
Sở dĩ bé đen muốn đi qua vực sâu băng giá là vì nó muốn đi tới một đại lục khác mua một chút tế phẩm về.
Mỗi một chủng tộc đều sẽ có một ngày thực hiện nghi thức hiến tế cho Thần Sáng Thế bệ hạ.
Tất cả chủng tộc đều sẽ nhận được sự chúc phúc của Thần Linh bệ hạ, mãi mãi bình an và vui sướng.
Cuối nghi thức bọn họ sẽ bày tỏ với Thần Sáng Thế bệ hạ nguyện vọng của bản thân.
Giống như nguyện vọng của nhân ngư tộc thường là vảy càng lúc càng đẹp hơn. Nguyện vọng của tinh linh tộc là mong cây thần của họ nhanh chóng nở hoa kết quả. Nguyện vọng của long tộc là mong sừng của mình sẽ được tái sinh nếu bị gãy.
Nghi thức vô cùng long trọng, hầu như các chủng tộc đều vận dụng hết toàn bộ tài lực và lực lượng của tộc mình. Nghi thức hiến tế của các chủng tộc đều khác nhau nhưng tất cả đều lộng lẫy như những ngôi sao.
Chủng tộc hắc ám của nó cũng có nghi thức hiến tế.
Nhưng trong tộc hắc đa số là con non bởi vì họ rất khó sống đến khi lớn vì thế cá thể thành niên trong tộc rất ít. Con non tất nhiên không có nhiều tiền tài và sức lực.
Nhưng chúng nó cảm thấy bản thân cũng có thể tổ chức nghi thức hiến tế, chúng nó tìm một cục đá sạch sẽ, xinh đẹp làm thành một cái bàn đá nhỏ, bên trên để đủ lại tế phẩm giống như hoa tươi, một cái ly thủy tinh hay một chiếc lá xanh mượt.
Bé đen muốn đi tới đại lục khác, dùng toàn bộ tiền mình tích góp được mua một viên kẹo vị dâu tây. Nó muốn dùng viên kẹo này làm tế phẩm đưa cho Thần Linh bệ hạ.
Tộc hắc ám không thể chịu thua những chủng tộc khác, tình yêu của chúng nó dành cho Thần Sáng Thế cũng không kém gì những chủng tộc khác.
Nhưng nghi thức hiến tế mà chúng nó tổ chức năm rồi đều bị những chủng tộc khác cười nhạo.
“Thần Linh sao có thể thích cục đá bỏ đi đó chứ?”
“Các ngươi chỉ là con non, chỉ biết kêu ư ử, ngay cả nguyện vọng cũng không nói nên lời thì Thần Linh sao có thể thực hiện nguyện vọng của các ngươi?”
“Ngài ấy rất bận, rất là bận. Ngài ấy đã vạn năm không xuất hiện rồi, các ngươi từ bỏ đi.”
“Thần đã sớm quên các ngươi rồi.”
Bé đen nhớ lại những lời nói dè bĩu nó đã nghe, hai mắt mờ đi vì nước mắt.
Thần Linh không có quên nó.
Tuy Thần Linh bệ hạ không nói gì nhưng rất mạnh mẽ.
Một cái búng tay của ngài đã làm bão tuyết lạnh lẽo ngừng hẵn, ngài cho nó chiếc mũ ấm áp như bếp lò và đồ ăn nóng hổi.
Thần Linh bệ hạ đã thực hiện nguyện vọng của nó.
Nó đã sống.
Cùng lúc đó.
Chiếc mũ nhỏ được Tạ Vân Miên truyền thống đến vực sâu băng giá đã bị long tộc có sào huyệt gần đó cảm ứng thấy.
—— Thần vật giáng thế.