Tạ Vân Miên hết sức chăm chú nhìn nguyện vọng hiện ra trên màn hình, hai mắt mở to.

Nhưng bé phát hiện một sự thật rất xấu hổ đó là bé không hiểu trên đó viết gì.

Tạ Vân Miên nhíu mày, tay nắm chặt góc áo, cảm thấy hơi thất vọng. Bé vừa mới học chữ chưa bao lâu, phần lớn đều cần phải phối hợp với ghép vần (pinyin) mới có thể miễn cưỡng đọc được.

Máy tính dùng để quản lý thế giới đương nhiên sẽ không có chú thích ghép vần ở bên dưới.

Ục Ục thấy Thần Sáng Thế bệ hạ ngây người thì hỏi: “Sao vậy ạ?”

Tạ Vân Miên bối rối, mấp môi rồi gục đầu xuống: “Mình… mình… Mình không biết cái này đang nói gì.”

Từ bây giờ bé nhất định phải học chữ thật tốt!

Nếu không một thần linh như bé sao có thể không đọc được nguyện vọng của con dân mình chứ?

Quá mất mặt.

Ục Ục nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính rồi giải thích: “Cái câu này có nghĩa là muốn nhìn thấy Thần Linh bệ hạ.”

“Muốn nhìn thấy Thần Sáng Thế bệ hạ…”

Tạ Vân Miên đọc lại bằng giọng non nớt. chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Thần Linh bệ hạ là nói mình sao?”

Ục Ục: “Đúng vậy, ngài chính là Thần Linh bệ hạ.”

Nó có thói quen cọi Tạ Vân Miên là Thần Sáng Thế còn các con dân thường sẽ gọi bé là Thần Linh.

Tạ Vân Miên im lặng một hồi rồi nhỏ giọng hỏi: “Có lộn hay không? Ví dụ như thật ra bọn họ chỉ muốn gặp mèo con hoặc chó con gì đó?”

Ục Ục: “Không thể nào! Người họ muốn gặp chính là ngài.”

Bọn họ đâu chỉ muốn nhìn thấy Thần Sáng Thế bệ hạ, bọn họ còn muốn nhìn thấy khuôn mặt của ngài, đôi mắt của ngài và nụ cười của ngài. 

*

Tạ Vân Miên im lặng thật lâu rồi mới cẩn thận chấp nhận sự thật này.

Bé được yêu thương mà kinh ngạc thậm chí còn thấy ngại ngùng. Bé cúi đầu xuống, môi mấp máy, mặt và hai lỗ tai đều đỏ bừng. Hàng lông mi dài che giấu đôi mắt vàng kim lấp lánh ánh sáng ấm áp.

Cả người co lại giống như bánh bao dâu tây vừa mới ra khỏi lò hấp.

Tạ Vân Miên nghiêng đầu nhìn Ục Ục, mỉm cười để lộ lúm đồng tiền: “Nhưng mình phải làm thế nào mới có thể thực hiện được nguyện vọng này của họ?”

Ục Ục: “À, dễ thôi, ngài chỉ cần xuất hiện trước mặt họ là được…”

Nó còn chưa nói xong đã phát hiện có chỗ nào đó sai sai. Những sinh linh muốn nhìn thấy bệ hạ không chỉ có một mà là cả một thế giới!

Nếu để bệ hạ đi thực hiện nguyện vọng này chẳng phải sẽ mệt chết sao? Huống hồ bệ hạ chỉ là một đứa trẻ loài người đang trưởng thành cần phải được nghỉ ngơi nhiều.

Ục Ục: “Hay là ngài để nguyện vọng này ra sau, từ từ hãy hoàn thành nhé? Người muốn nhìn thấy ngài thật sự quá nhiều, ngày một ngày hai không thể hoàn thành được đâu.”

“…”

Tạ Vân Miên không đồng ý lắm: “Nhưng đây là nguyện vọng mà người khác cầu nguyện với mình mà.”

Ục Ục: “Nguyện vọng này cứ để sau thực hiện cũng không vội, còn rất nhiều nguyện vọng chờ ngài thực hiện. Có cả vạn năm lận.”

Ục Ục tiếp tục khuyên nhủ: “Ngài có thể xem thử nguyện vọng của ba vị thủ lĩnh thuộc ba chủng tộc lớn mạnh nhất.”

Sinh linh trong thế giới này dựa theo ngoại hình mà chia thành những chủng tộc khác nhau trong đó có ba chủng tộc có lực lượng mạnh mẽ nhất là long tộc, tinh linh tộc và nhân ngư tộc.

Ba chủng tộc này đều có thủ lĩnh, người có thể thống nhất một chủng tộc lớn để lên làm thủ lĩnh tất nhiên là người mạnh nhất của chủng tộc đó.

Với tư cách là thủ lĩnh thì những nguyện vọng mà họ cầu nguyện có lẽ sẽ là muốn chủng tộc của mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Nguyện vọng này đối với Thần Sáng Thế bệ hạ quyền năng mà nói không cần phải tự mình tới đó dù lười biếng một chút cũng có thể hoàn thành.

Ục Ục nói ý kiến của mình cho Tạ Vân Miên nghe. Bé không có trả lời ngay mà hỏi Ục Ục: “Thủ lĩnh của ba chủng tộc này là người mạnh nhất trong chủng tộc sao?”

“Đúng vậy.”

Ục Ục sợ bệ hạ cảm thấy họ không đủ mạnh lại nói thêm: “Ba chủng tộc này là ba chủng tộc mạnh nhất trong thế giới. Bọn họ là thủ lĩnh của ba chủng tộc càng là những cá nhân mạnh mẽ.”

“Nguyện vọng mà họ cầu nguyện với ngài nhất định rất quan trọng!”

“Ừm…”

Vẻ mặt Tạ Vân Miên không thể hiện quá nhiều cảm xúc, bé suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy mình có thể xem nguyện vọng của người yếu nhất được không?”

“Hả?”

Ục Ục vẫn chưa phản ứng lại.

Tạ Vân Miên mỉm cười, hai mắt cong lên, giọng nói mềm mại giống như gió xuân: “Những thủ lĩnh mạnh mẽ đó họ đã có năng lực để thực hiện nguyện vọng của chính mình.”

“Còn những cá nhân yếu đuối thì không đủ khả năng để thực hiện nguyện vọng chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của thần linh.”

Tạ Vân Miên đã từng cầu nguyện rằng sẽ có người đến thăm bé dù là đêm khuya hay sáng sớm nhưng nguyện vọng nho nhỏ của bé rất lâu cũng không được đáp lại.

Sau đó Tạ Vân Miên nghĩ rằng có lẽ bởi vì bé quá yếu nên thần linh của thế giới này không nghe được dù sao bé chỉ là một đứa trẻ nhỏ không quan trọng.

Nhưng bây giờ bé đã là Thần Sáng Thế, bé không muốn thế giới đó cũng sẽ có những người bạn giống như bé.

Máy tính chấp nhận ý tưởng của Tạ Vân Miên.

[Đang tìm kiếm cá thể yếu nhất thế giới.]

Ục Ục nhìn chằm chằm màn hình đổi tới đổi lui vài lần, không nhịn được tò mò nhìn xem ai sẽ là cá thể yếu nhất thế giới và có nguyện vọng gì.

[Đã tìm thấy.]

Hệ thống máy tính biết bệ hạ đã biến thành trẻ con, trẻ con ở độ tuổi này không thể nào biết hết chữ nên nó rất tinh tế thêm ghép vần phía trên mỗi chữ.

Còn cố ý chọn kiểu chữ trẻ em lớn để cho Tạ Vân Miên dễ dàng phân biệt.

[Cá thể yếu nhất thế giới này là một con non thuộc tộc hắc ám, hiện tại đang ở vực sâu băng giá.]

Vốn dĩ màn hình máy tính chỉ có chữ bây giờ còn hiện ra hình ảnh. Máy tính của Thần Sáng Thế thực ra là một hệ thống sáng thế mạnh mẽ, có thể định vị đến mỗi một ngóc ngách trong thế giới cũng có thể đưa hình ảnh tới trước mặt của Thần Sáng Thế.

Bây giờ Tạ Vân Miên đã có thể nhìn thấy vị trí của con non tộc hắc ám kia.

Nhưng bé chỉ thấy một màu trắng xóa.

Dần dần bé phát hiện trong khu vực trắng xóa này được bao phủ bởi một lớp tuyết sâu dày.

Cuồng phong thổi lượng lớn băng tuyết bay lên, xoay tròn bao trùm cả khu vực sâu. Nhìn ra xa chỉ có thể thấy những khối tuyết bay trong không khí với tốc độ cao và mưa đá rơi xuống.

Tuyết rơi mạnh từ trên cao giống như tử thần, vang vọng khắp đất trời.

Dù là sinh linh nào cũng sẽ rất khó tồn tại trong cơn bão tuyết khắc nghiệt này. Vừa đi vào sẽ nhanh chóng bị mưa đá cứng rắn đập tan xương nát thịt.

Vực sâu băng giá chính là nơi lạnh nhất của thế giới này.

Hình ảnh trên máy tính từ từ được phóng to, giữa màu sắc trắng xóa làm người ta sợ hãi xuất hiện một chấm đen.

Tạ Vân Miên tưởng rằng đây là một cục đá sau đó mới phát hiện là một con vật nhỏ có màu đen.

Con vật này có ngoại hình rất giống La Tiểu Hắc trong phim hoạt hình mà bé từng xem qua.

Nó là cá thể yếu nhất trên thế giới, trẻ con của tộc hắc ám rất nhỏ chỉ to bằng đầu của Tạ Vân Miên, núp sau một tảng đá, cuộn tròn lại, nửa người bị băng tuyết bao phủ.

… Nó sắp bị đóng băng đến chết rồi.

***

Vực sâu băng giá. 

Con non thuộc tộc hắc ám này không bị lạnh đến mức ngất xỉu tuy hơi thở thoi thóp nhưng vẫn giữ được ý thức.

Trong gió tuyết lạnh lẽo, dày đặc giống như những lưỡi dao từ trên trời giáng xuống không ngừng xẹt qua cơ thể non nớt mềm mại của nó. Lông tơ màu đen rối tung bị tuyết trắng xóa bao phủ.

Nó cố gắng cuộn tròn người, ôm trong lòng một thứ gì đó có hình tròn.

Đó là một viên kẹo cũ đã bị đóng băng.

Thật ra kẹo đã bị mốc, bên ngoài cũng trở nên đen đúa giống như lông của nó còn tỏa ra mùi chua. Nhưng nó không biết kẹo đã mốc vẫn ôm chặt lấy viên kẹo, nó muốn mang về ổ của nó ở tộc hắc ám. Bởi vì viên kẹo này có ý nghĩa rất quan trọng đối với nó. 

“Ô…”

Bé đen nằm trên mặt băng, băng tuyết giống như sóng biển cuồn cuộn đánh tới. Bão tuyết nhấn chìm nó hoàn toàn không nhìn thấy được chút màu đen nào. Nó có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể đang dần giảm xuống, ý thức dần mất đi, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Bé đen cảm thấy mình sắp ngủ rồi nhưng bản năng sinh tồn cho nó biết nó không thể ngủ nếu nó ngủ nó sẽ mãi mãi chìm trong băng tuyết. 

Trong lúc thoi thóp bé đen nhớ đến Thần Linh bệ hạ.

Đây là điều mà con non lớn nhất trong tộc hắc ám nói cho nó nghe.

Thần Linh là người không gì không làm được, vừa ấm áp lại nhân từ, dù là sinh linh nào đều có thể cầu nguyện với ngài.

Bé đen cũng muốn cầu nguyện với Thần Sáng Thế bệ hạ.

Nhưng Thần Sáng Thế bệ hạ sẽ nghe được nguyện vọng của nó sao?

Bão tuyết ở vực sâu băng giá càng lúc càng lớn. Gió tuyết rít gào khiến mặt đất rung chuyển, thổi qua lớp băng tuyết dày đặc đến một chút không khí cũng không thể xâm nhập nổi. Mảnh đất này dường như bị băng tuyết và cuồng phong bao vây, không có bất kỳ tia hy vọng nào lọt ra bên ngoài.

Bao gồm cả nguyện vọng của bé đen. Nó chỉ là một con non yếu đuối của tộc hắc ám, nó không thể nói chỉ biết kêu ư ử, không thể đứng dậy, không có chút sức lực nào.

Ở nơi đầy băng tuyết này nó là sinh linh nhỏ bé không đáng chú ý nhất, bé đen nặng nề nhắm mắt, thở ra một hơi cuối cùng. Nó cảm thấy Thần Linh bệ hạ sẽ không nghe thấy nguyện vọng của nó.

Nhưng nó vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng cầu nguyện với Thần Linh.

—— Muốn sống…

—— Muốn sống…

Bé đen không biết nguyện vọng của nó đã xuyên qua bão tuyết gào thét, bay qua từng dãy núi tuyết cao lớn đâm thủng mây, lướt qua những tảng băng không thấy đáy đi đến một thế giới khác.

Nguyện vọng và ánh mặt trời giao nhau theo gió mà đến, hóa thành một quả cầu ánh sáng nhỏ lấp lánh dừng trước chậu hoa hồng trên cửa sổ mà Thần Linh trồng.

Thần và gió ấm trong ánh mặt trời đã nghe được nguyện vọng của nó.

*******

Khi Tạ Vân Miên lấy lại tinh thần thì vành mắt đã đỏ ửng. đong đầy nước mắt.

“Đi, chúng ta mau đi giúp bé đen…”

Tạ Vân Miên hoảng loạn thậm chí còn nói lắp, vội vã nhảy từ trên ghế mềm xuống đất.

Do bé quá thấp nên không giữ được thăng bằng, chân trái đạp lên chân phải, lảo đảo suýt nữa té ngã.

“Uông!”

Ục Ục lập tức lao xuống dùng cơ thể béo tròn đỡ được tiểu bệ hạ đang lảo đảo.

Rầm

Tạ Vân Miên ngã trên người Ục Ục.

Cả người Ục Ục đều là thịt bị Tạ Vân Miên đè thì cơ thể trắng tròn, mềm mại ép xuống giống như sữa bò đổ trên đất.

Nhưng trẻ con rất nhẹ, Ục Ục không cảm thấy nặng chỉ cảm thấy bản thân được bao quanh bởi hương vị sữa đặc trưng.

Nhưng cơ thể nhỏ bé rất mau đã rời khỏi người nó sau đó là giọng nói xin lỗi đầy bối rối, hoảng loạn.

Tạ vân miên vội vã đỡ Ục Ục dậy, ngại ngùng nói: “Xin lỗi! Mình gấp quá, mình muốn nhanh chóng giúp bé đen.”

Ục Ục nhìn màn hình máy tính, con non tộc hắc ám vẫn đang thoi thóp, nó đã không còn nhúc nhích, bão tuyết hoàn toàn chôn vùi cơ thể nhỏ bé, giống như chưa từng tồn tại.

Sau vài phút nữa mà không có người cứu nó thì nó và viên kẹo sẽ mãi mãi chôn thân trong gió tuyết, không bao giờ thấy được ánh mặt trời.

Ục Ục: “Ngài có thể trực tiếp làm bão tuyết kết thúc.”

Tạ Vân Miên xoa hốc mắt đỏ ửng, cố kìm nước mắt: “Làm thế nào... Để kết thúc?”

Ục Ục: “Ngài chỉ cần nghĩ trong lòng là được.”

Khống chế thời tiết của thế giới là một trong những năng lực cơ bản nhất của Thần Sáng Thế.

“…”

Tạ Vân Miên đứng tại chỗ nhắm hai mắt lại.

Hôm nay mặt trời rất sáng nhưng lại không nóng giống như nước đường màu vàng từ từ thanh lọc không khí. Đứa trẻ đứng trước cửa sổ được bao phủ bởi một vầng hào quang ấm áp.

Hàng lông mi dày của Tạ Vân Miên rũ xuống, những đốm sáng nho nhỏ như nhảy múa trên đó. Bé nhỏ giọng mặc niệm trong lòng, mong thời gian dừng lại nhưng miệng vẫn không khống chế được mà thốt ra âm thanh.

Giọng của một đứa trẻ ba tuổi không phân rõ giới tính, mềm mại, non nớt giống như bông mang theo hương vị ngọt ngào của sữa bò.

Tạ Vân Miên mặc niệm trong lòng một phút thì ở vực sâu băng giá, bão tuyết đang thổi điên cuồng cũng ngừng lại.

Giống như nghe được lời truyền gọi của thần linh ngay lập tức biến mất chỉ còn lại những bông tuyết nho nhỏ rơi xuống đất.

Những mây tuyết trắng bệch cũng tan đi, dần lộ ra bầu trời xanh thẳm. 

Cuối cùng bé đen cũng không bị bão tuyết và mưa đá tấn công nữa.

Nhưng Tạ Vân Miên vẫn chưa nhíu mày bởi vì bé đen bị chôn vùi trong tuyết vẫn không động đậy.

Bé đợi nửa phút cũng không thấy bé đen chui ra từ lớp tuyết, nó giống như biến thành cục đá, lẳng lặng nằm trong tuyết không muốn lộ diện.

Nguyện vọng của bé đen là muốn sống chứ không phải là muốn bão tuyết ngừng lại.

Tạ Vân Miên hoảng loạn, hai mắt rưng rưng ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Bé đen sao lại nằm im vậy?”

Ục Ục: “Vẫn còn sống nhưng sinh mệnh rất mong manh.”

Ục Ục nghĩ rồi nói: “Ngài có thể cho nó vài thứ ở đây. Chúng ta có một tấm thảm truyền thống có thể đưa vật phẩm đến thế giới mà ngài quản lý…” 

Ục Ục còn chưa nói xong tiểu bệ hạ đã chạy như bay ra khỏi phòng. Đứa trẻ trắng nõn, sạch sẽ giống như chim sẻ bạc má đuôi dài.

Nói thật đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy Thần Sáng Thế bệ hạ hoảng loạn như vậy.

Trước kia khi Thần Sáng Thế bệ hạ quản lý thế giới, mọi thứ đều đâu vào đấy nhưng bây giờ bé chỉ là một đứa trẻ, đây là lần đầu tiên bé quản lý thế giới. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play