Sáng sớm.

Ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi, tụ lại chiếu sáng một ngôi nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ của căn phòng sát đất, chiếu sáng một cái giường nhỏ đặt sát cửa sổ.

Một cái đầu xù xù ló đầu ra khỏi chăn bông.

Tạ Vân Miên ngủ thẳng đến sáng, chỉ tỉnh dậy khi bị ánh mặt trời làm cho chói mắt.

Bé rầm rì vài tiếng mềm mại như bông từ trong ổ chăn chui ra, chân trần dẫm lên thảm lông dày, xỏ đôi dép trẻ em vào.

Cùng với tiếng lạch bạch của dép, bé đi vào nhà vệ sinh.

Bồn rửa mặt rất thấp, vừa nhìn đã biết là thiết kế riêng cho trẻ em.

Trên bồn rửa mặt là bàn chải lông mềm mại và kem đánh răng hương trái cây cho trẻ em.

Gương hình trái tim phản chiếu lại dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ của Tạ Vân Miên.

Trong gương, Tạ Vân Miên là một bé trai ba tuổi, tóc đen da trắng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt vàng kim ấm áp, lông mi cong dày khẽ run.

Bé mặc áo ngủ lông cừu lớn, có hình thỏ con còn có lông, trên đầu là tai thỏ rũ xuống eo và một cái đuôi ở vạt áo.

Theo động tác đánh răng của Tạ Vân Miên, tai thỏ và đuôi thỏ lắc qua lắc lại.

Sau khi Tạ Vân Miên rửa mặt xong thì rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng bếp nhỏ cạnh phòng ngủ

Bé cầm một bình nước ấm trên bàn, tự rót cho mình một ly nước ấm, cẩn thận uống nước.

Hôm qua bé xem trong truyện tranh có nói rằng trẻ nhỏ mỗi khi thức dậy sẽ được người nhà cho uống một ly nước ấm để tốt cho cơ thể.

Tốt nhất là bỏ thêm mật ong vào.

Nhưng mà Tạ Vân Miên không có mật ong, càng không có người nhà.

Cả ngôi nhà gỗ này từ trong ra ngoài chỉ có một mình bé.

Thảm chống trượt, bồn rửa mặt thấp bé, bàn ăn có chiều cao chỉ hợp với trẻ em, góc bàn được bọc đệm cao su để tránh va đập, ấm đun siêu tốc có bọc cao su chống phỏng, tất cả những thứ này đều do Tạ Vân Miên mới ba tuổi tự đặt mua.

Bé chỉ sống lẻ loi một mình nhưng vẫn có thể sống sót.

Tạ Vân Miên uống hết ly nước ấm thì lại ngồi xuống ghế mềm, tiếp tục xem tập truyện tranh vẫn chưa đọc xong.

Hai chân chân không chạm đất lắc qua lắc lại.

Nhưng ánh mắt của bé cứ dán về phía cửa ra vào.

Đôi mắt vàng kim tràn đầy sự mong ngóng.

“7 giờ 59 phút 50 giây…”

“7 giờ 59 phút 55 giây…”

Bé bóp ngón tay, thì thầm.

Giọng nói của trẻ con vừa trong trẻo lại ngây thơ.

“8 giờ!”

Đúng lúc này.

Cửa nhà đóng chặt vang lên tiếng chuông cửa leng keng.

Tạ Vân Miên nhảy xuống ghế, khuôn mặt đầy hào hứng ngay cả dép cũng không kịp xỏ cứ như thế để chân trần chạy ra ngoài, giống như một quả cầu lông tròn ú u.

“Tới đây tới đây~”

Bé nhón chân, mở cửa.

Người nhấn chuông là một bà lão có mái tóc muối tiêu.

Bà đem theo một hộp cơm là kiểu hộp cơm mà trẻ con sẽ thích, có màu xanh lam sáng, gắn thêm một chú doraemon, chỉ cần dùng tay đẩy nhẹ sẽ vang lên tiếng ting ting như lục lạc.

Bà lão có vẻ mặt hiền hòa nói: “Vân Miên, bà có làm đồ ăn sáng cho con, mau ăn đi. Cẩn thận chút, coi chừng bị nghẹn.”

Tạ Vân Miên nhận hộp cơm, mỉm cười để lộ lúm đồng tiền ngọt ngào: “Cảm ơn bà, bà vất vả rồi ạ.”

Bà lão xoa đầu Tạ Vân Miên, mắt hiện lên sự tội nghiệp.

Bà không phải là bà ruột của Tạ Vân Miên chỉ là hàng xóm của bé thôi.

Đứa trẻ tên Tạ Vân Miên này hai năm trước chuyển đến đây sống, nghe nói là con của một gia tộc lớn giàu có.

Mẹ ruột của đứa trẻ này khó sinh mà chết, ba ruột nhanh chóng cưới vợ mới và sinh con mới.

Tạ Vân Miên là con của vợ trước, nghiễm nhiên trở thành ‘con ghẻ’.

Bé cứ thế bị ném đến nhà gỗ ở ngoại ô.

Ban đầu bé cũng có bảo mẫu chăm sóc nhưng sau đó bảo mẫu cũng từ chức. Gia tộc lớn đó cũng không thuê cho bé bảo mẫu mới, cứ để bé sống một mình ở đây, tự sinh tự diệt.

Nhưng một đứa trẻ nhỏ như vậy không thể tự nấu cơm được nên gia tộc lớn đã liên hệ đến người hàng xóm là bà đây, mỗi tháng gửi cho bà số tiền phí cao ngất để bà phụ trách việc đưa cơm cho Tạ Vân Miên.

Bà lão thở dài, thật lòng tội nghiệp cho Tạ Vân Miên.

Vân Miên tuổi còn nhỏ, lớn lên đẹp, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, ai mà không yêu cho được chứ.

Thứ gọi là người nhà của bé sao lại nhẫn tâm vứt bỏ bé chứ?

Bà lão lắc đầu.

Dòng suy nghĩ của bà bị giọng nói trong trẻo của Tạ Vân Miên cắt đứt.

Tạ Vân Miên ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn bà lão: “Bà ơi, bà quên mua bánh kem sao?”

Hôm qua bé đã nhờ bà lão mua cho bé một cái bánh kem.

Nhưng bé lại không thấy trong túi giữ nhiệt của bà có bánh kem.

Tạ Vân Miên nhỏ giọng nói: “Bà quên cũng không sao, mai mua cũng được ạ…”

“À, bà có mua.”

Bà lão vỗ trán, lấy từ trong giỏ đi chợ đầy rau thịt hành ra một cái bánh kem nhỏ được bao bởi một khung nhựa trong suốt, bà cười và tiếng nói: “Bà quên đưa cho con.”

Hai mắt Tạ Vân Miên sáng lên: “Cảm ơn bà!”

Bà lão luyên thuyên dặn dò Tạ Vân Miên:

“Nhưng con phải ăn sáng xong mới được ăn bánh kem đó biết chưa, nếu không sẽ bị tiêu chảy đó. Còn nữa đừng quên uống viên canxi cho trẻ em, mỗi ngày uống năm ly nước, không được để chân trần chạy đi lung tung, phải nhớ tưới hoa trong vườn…”

Bà lão bất ngờ ngưng nói vì thế Tạ Vân Miên tuy vẫn đang nghe bà nói nhưng ánh mắt cứ dán chặt lên cái bánh kem nhỏ.

Lão nhân hết cách cười một tiếng: “Mau vào ăn sáng đi.”

“Dạ!”

Sau khi Tạ Vân Miên tạm biệt bà lão thì quay vào nhà, chạy như bay đến phòng ăn, để hộp cơm và bánh kem lên bàn.

Tuy rằng bé rất muốn ăn bánh kem bà đã dặn là phải ăn sáng xong mới được ăn nên bé chỉ có thể để bánh kem sang một bên, mở hộp cơm ra.

Bữa sáng bà lão làm cho Tạ Vân Miên rất phong phú. Một chén cháo hạt kê vàng ươm, một dĩa sủi cảo tôm đầy ú ụ, một quả trứng luộc và một quả chuối

Tạ Vân Miên cầm chén cháo hạt kê lên, ngoan ngoãn múc từng muỗng ăn.

Chỉ lát sau bé đã ăn xong cháo, bụng cũng hơi no nhưng bé còn muốn chừa bụng để ăn bánh kem nên chỉ có thể cất đồ ăn sáng còn dư đi, để dành trưa ăn.

Bé mở bánh kem nhỏ mình mong ngóng ra.

Đây là loại bánh kem bơ kiểu cũ được bán ở chợ, lớn chừng một lòng bàn tay, trên bánh có một đóa hoa được làm bằng kem và một chiếc ô giấy nhỏ.

Không khí tràn ngập mùi bơ tươi, Tạ Vân Miên lấy trong túi bóng mấy cây nến.

Bé để nến lên bàn, chậm chạp đếm.

“Một, hai, ba.”

Bé chọn ra ba cây nến khác màu trong số nến trên bàn, cẩn thận cắm ba cây nến lên đóa hoa kem chính giữa bánh.

Tạ Vân Miên hiếm khi vòi bà lão mua gì cho mình vì bé biết bà đã lớn tuổi, bé sợ làm phiền bà

Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật ba tuổi của bé.

Nghĩ đến đây, Tạ Vân Miên mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền, lông mi chớp chớp che phủ đôi mắt sáng lấp lánh, đầy sự háo hức.

Bé từng thấy trong truyện tranh rằng mỗi khi đến sinh nhật thì đứa trẻ có thể ước một điều ước trước nến sinh nhật.

Điều ước sẽ được ông trời biến thành hiện thực.

Tạ Vân Miên đã đợi ngày này, đợi rất lâu.

…Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra bé có cơ hội ước một điều ước.

Bởi vì trước đây khi bé tầm một hai tuổi thì không biết gì cả chỉ biết uống sữa và ngủ thôi nên không biết mừng sinh nhật là gì.

Bây giờ bé đã ba tuổi, bé biết thêm rất nhiều thứ.

Tạ Vân Miên chấp tay lại, nhắm mắt. bắt đầu cầu nguyện.

… Nhưng bé lại im lặng rất lâu.

Bé nhận ra mình vẫn chưa biết phải ước gì.

Tuy rằng trước khi đi ngủ bé sẽ nghĩ trước điều ước nhưng lần nào cũng ngủ quên mất.

Bé có hơi buồn, nhíu mày lại, gãi gãi đầu.

Ưmmmm.

… Hay là ước mình có một bé mèo con nhỉ? Hay là ước mùa đông sẽ nhanh chóng qua đi? Mỗi ngày đều là ngày nắng?

Tạ Vân Miên cảm thấy cái nào cũng không vừa ý.

Bây giờ là sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa kính, những hạt bụi nhỏ li ti bay lượn trong không khí dưới tác động của ánh sáng trở nên lấp lánh giống như những tinh linh nhỏ đang nhảy múa.

Xung quang vô cùng yên tĩnh ngay cả một tiếng hít thở nhỏ cũng không có dường như mọi âm thanh đã bị sự cô đơn này bao bộc lại.

Bé một mình ngồi trong nhà ăn rộng lớn, trông rất lẻ loi.

Tạ Vân Miên biết điều ước của mình là gì rồi.

Bé nhắm mắt lại, hàng lông mi run run, ước thầm trong lòng——

Bé muốn cuộc sống của mình sẽ trở nên náo nhiệt hơn.

Tốt nhất là vừa náo nhiệt lại vừa ấm áp có như vậy mùa đông mới không quá lạnh.

Tạ Vân Miên sợ ông trời không nghe thấy điều ước của mình nên lặp đi lặp lại điều ước trong lòng tận ba lần.

“Phù…”

Bé mở mắt ra, thổi mạnh một cái. Có thể ăn bánh kem rồi.

Tạ Vân Miên cầm con dao nhựa cắt cho mình bông hoa kem.

Nhưng bé chưa kịp ăn miếng nào đã nghe một tiếng động rất lớn ở ngoài vườn hoa!

Rầm!

“A…” Tạ Vân Miên sợ đến mức vai run rẩy, đuôi mắt cũng đỏ lên như sắp khóc.

Bé con không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng theo bản năng chui xuống gầm bàn trốn. Đột nhiên bé nhớ đến mấy bông hoa bé đã trồng ở ngoài vườn.

Nếu âm thanh kỳ lạ này là của người xấu thì hoa của bé sẽ bị thương mất

Tạ Vân Miên chỉ có thể lấy hết can đảm, mím môi, kiềm nén cảm giác muốn khóc, đi từng bước chậm chạp đến vườn hoa.

Hoa trong bồn hoa trong vườn vẫn bình an không bị gì, những đóa hồng vẫn tươi tốt, mọc đầy bồn hoa.

Nhưng bãi đất trống bên ngoài bồn hoa lại có một cái hố to!

“A!”

Tạ Vân Miên run rẩy, lạch ba lạch bạch chạy đến.

Bé nhớ rõ mảnh đất trống này có những đóa hoa mọc dại.

Bé con chạy lại gần, quả nhiên không thấy hoa dại đâu chỉ thấy một cái hố lớn.

… Trong cái hố có một quả trứng.

Quả trứng này gần như lớn bằng đầu của Tạ Vân Miên có màu trắng giống như quả trứng luộc bé ăn lúc sáng.

Ngay sau đó, bé nghe thấy quả trứng này nói chuyện.

Quả trứng ngày thường vẫn ăn biết nói chuyện là một chuyện kinh dị, đáng sợ vô cùng với một đứa trẻ chỉ mới ba tuổi.

Quả trứng bắt đầu lẩm bẩm:

“Oh Woww, cuối cùng cũng tìm được thần linh bệ hạ cao quý, vĩ đại!”

“Chào buổi sáng! Bệ hạ!”

Quả trứng đứng thẳng dậy, tự nhảy ra hỏi cái hố, nó muốn nhìn mặt bệ hạ đã xa cách vạn năm nhà nó.

Nhưng nó nhìn thấy gương mặt thiếu nên quen thuộc mà lại nhìn thấy một bé con loài người đang sợ hãi, mặc đồ ngủ thỏ con, trắng trẻo mềm mại, hốc mắt đỏ ửng.

???

Trứng: “…”

Nó yên lặng khép miệng lại, xác nhận thêm lần nữa, xem nó có tìm đúng người chưa.

Dựa vào tin tức nhận được, nó xác nhận đứa trẻ trước mặt này là Thần Sáng Thế bệ hạ cao quý.

100%, chắc chắn không sai.

Khả năng duy nhất là Thần Sáng Thế bệ hạ đã teo nhỏ.

Quả trứng ôm chút hy vọng nhỏ nhoi rằng Thần Sáng Thế bệ hạ tuy trở thành trẻ con nhưng vẫn nhớ bản thân là Thần Sáng Thế cao quý.

Nó nhảy nhót trước mặt Tạ Vân Miên:

“Thần Sáng Thế bệ hạ, ngài còn nhớ thần không? Thần là trợ thủ nhỏ giúp ngài quản lý các thế giới đây ục ục! Cái gì cũng làm được, kiên cường, dũng cảm ục ục!”

Cơ thế trắng trắng tròn tròn lăn qua lăn lại trước mặt Tạ Vân Miên, vỏ trứng va chạm với mặt đất tạo ra âm thanh ục ục.

Tạ Vân Miên: “…”

Bé rất sợ quả trứng kỳ lạ này, đôi mắt đỏ ửng trợn to, môi mím lại, cố nhịn để không òa khóc.

Trứng nhận ta Thần Sáng Thế bệ hạ đang sợ nên nó không tiếp tục lăn lộn điên cuồng nữa.

Thần Sáng Thế bệ hạ không những biến thành trẻ con mà còn bị mất trí nhớ, không còn biết bản thân là Thần Sáng Thế cao quý.

Trứng có hơi ủ rũ.

Chuyện này đồng nghĩa với việc Thần Sáng Thế bệ hạ đã quên mất muôn vàn thế giới huy hoàng mà ngài ấy đã từng tạo ra cũng quên mất thời gian bên nhau hạnh phúc giữa ngài ấy và nó.

Trứng cúi khuôn mặt không tồn tại của mình xuống, ủ rũ buồn rầu.

Đột nhiên nó cảm nhận có một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại xoa xoa lên đỉnh nhọn của nó.

Nó ngẩng đầu, thấy Thần Sáng Thế bệ hạ đang ngồi xổm, xoa đầu nhọn nhọn của nó.

Tuy Tạ Vân Miên thực sự sợ quả trứng kỳ quái này nhưng từ khi quả trứng im lặng không nói tiếng nào bé lại cảm nhận được sự đau khổ của quả trứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play