Tạ Vân Miên lấy hết can đảm, sờ sờ phần đầu của quả trứng. Trước kia khi bé không vui bà cũng sẽ xoa đầu bé như vậy.
Bé thử xoa đầu quả trứng biết đâu nó sẽ hết buồn.
Lòng bàn tay ấm áp, mềm mại của trẻ con giống như cục bông cọ qua cọ lên trên vỏ trứng lạnh lẽo
“Ưmm…”
Quả trứng mở to đôi mắt không tồn tại, nhìn thấy trước mặt là khuôn mặt phóng to gấp nhiều lần của bệ hạ.
Bệ hạ dù biến thành con nít vẫn đẹp như xưa, da trắng, môi hồng, đôi mắt vàng kim ấm áp và xinh đẹp, lông mi dài và dày như cánh bướm đang bay.
Thần Sáng Thế trời sinh có năng lực chữa lành.
Sự buồn bã trong lòng của quả trứng nhanh chóng bay biến.
A a a Tiểu bệ hạ đáng yêu quá đi thôi!
Điều khiến nó nhịn không nổi hét lên đó là Thần Sáng Thế bệ hạ đang sờ đầu nó.
Bàn tay nho nhỏ cực kỳ mềm!
Quả trứng ngay lập tức vui lên.
Bệ hạ mất trí nhớ, quên mất nó thì sao chứ?
Chỉ cần bệ hạ còn ở đây thì nó sẽ mãi mãi sủng ái bệ hạ, mãi mãi làm bạn với bệ hạ.
Nó vẫn sẽ giống như trước kia, nằm trong lòng bệ hạ, hưởng thụ sự ấm áp của ngài.
Ục ục…
Trứng không kiềm lòng được mà xích lại gần Tạ Vân Miên, vụng về lăn lộn muốn lăn vào trong lòng của bé.
Hương vị sữa đặc trưng của trẻ con bao phủ khắp người trứng.
“Hể?”
Tạ Vân Miên thấy quả trứng đụng đụng lên người mình thì chớp chớp mắt, hơi ngạc nhiên.
Động tác của quả trứng rất nhẹ nhàng giống như chạm vào báu vật bản thân chờ đợi đã lâu.
Tạ Vân Miên có thể cảm nhận được rất rõ rằng quả trứng này không muốn hại bé mà còn rất thích bé.
Bé thở phào nhẹ nhõm, xoa quả trứng, thì thầm: “Bạn trứng gà ơi, bạn đến từ đâu vậy? Là trứng gà mà bà mua từ chợ về sao?”
Trứng: “…”
Trứng xịt keo cố giải thích: “Bệ hạ, thần không phải là bạn trứng gà, thần tên là Ục Ục.”
Ục Ục là tên mà bệ hạ đặt cho nó vì mỗi lần nó lăn lộn đều phát ra tiếng ục ục.
Nó rất trân trọng cái tên này.
Nhưng thật ra cái tên bạn trứng gà cũng không phải không được dù sao đây cũng là tên mới bệ hạ đặt cho nó.
“Ục Ục?”
Tạ Vân Miên mỉm cười: “Tên nghe hay ghê.”
Ục Ục vui vẻ lăn lộn vài cái.
Ục Ục và bạn trứng gà đều là tên bệ hạ đặt cho nó nhưng nó thích dùng cái tên bệ hạ khen hay hơn.
Tạ Vân Miên bất ngờ bế Ục Ục lên: “Chúng ta vào nhà đi, đừng ở ngoài nếu không người ta sẽ bắt cậu ăn mất đó.”
Bé biết quả trứng này không giống những quả trứng bình thường, nó có thể nói, có suy nghĩ, có sinh mệnh, giống như bé vậy.
“???” Ục Ục khiếp sợ, ai sẽ ăn nó hả? Nó chính là một quả sinh mệnh vừa tròn vừa trắng lại mũm mỉm.
Nó bắt đầu tìm kiếm thông tin về thế giới này trong thức hải để xem có món ăn nào có ngoại hình giống nó không.
Kết quả nó phát hiện thật sự có tồn tại thậm chí nhiều là đằng khác nào là trứng gà, trứng ngỗng, trứng vịt…
Không nói giống mà là quá giống, giống y chang như khuôn đúc.
Tạ Vân Miên tiếp tục nhắc nhở nó: “Hay là bạn thử phá vỏ đi? Cậu mà phá vỏ thì sẽ biến thành một con vật nhỏ, như vậy thì người ta sẽ không ăn cậu nữa.”
Biến thành con vật nhỏ?
Chuyện này đối với trợ lý nhỏ của Thần Sáng Thế bệ hạ đúng là chuyện nhỏ.
Ục Ục hỏi: “Bệ hạ, ngài thích con gì? Thần sẽ biến cho ngài xem.”
Tạ Vân Miên cười nói: “Ục Ục, là con gì thì từ khi sinh ra đã được ấn định, không có thay đổi được đâu. Bạn là con gì thì mình cũng thích hết.”
Vỏ trứng của Ục Ục đỏ lên, ngại ghê á.
Nhưng dù bệ hạ nói biến thành con gì ngài cũng thích nhưng Ục Ục vẫn vào thức hải tìm thông tin xem ở đây con vật nào được trẻ em yêu thích nhất.
Vậy thì Thần Sáng Thế bệ hạ sẽ thích nó nhiều hơn một chút.
[Xác định muốn biến thành con vật mà trẻ em nhân loại thích nhất?]
Ục Ục chọn đồng ý.
Ục Ục lưu luyến từ từ rời khỏi cái ôm của Tạ Vân Miên: “Bệ hạ, thần sắp biến hình rồi.”
“Hả?”
Tạ Vân Miên tự động dịch biến hình thành phá vỏ, bé lùi lại một bước, đôi mắt đầy sự tò mò, trông ngóng.
Ục Ục ——
Quả trứng ục ục lăn trên đất, ánh sáng trắng hiện lên, dáng vẻ trắng trẻo, mập ú, tròn vo… lại biến thành dáng vẻ trắng trẻo, mập ú, tròn vo.
“?” Ục Ục sửng sốt, không thể nào! Chẳng lẽ trẻ con nhân loại thích nhất là trứng?!
Không đúng…
Nó phát hiện cơ thể trứng của nó biến thành dạng có lông xù xù.
Nó biến thành một con thú nhỏ có lông, tròn vo, ú nu.
Thức hải hiện lên tin tức.
[Cơ thể hiện tại của ngài thuộc chủng tộc chó có tên là Samoyed]
[Cơ thể mới của ngài: Samoyed;
Tuổi tác: Hai tháng;
Giới tính: Giống đực;
Màu lông: Trắng;
Trạng thái cơ thể: Mập ú]
Oh wow, nó biến thành chó Samoyed con rồi!
Ục Ục run run cơ thể.
Nó phát hiện bản thân không những mọc thêm bộ lông trắng như tuyết mà còn có bốn chân ngắn ngủn, ú nu, hai cái lỗ tai dựng lên, cái đuôi lông xù ngắn ngủn vẫy qua vẫy lại.
Giống như một đám mây, tung bay, mềm mại.
Nó và Tạ Vân Miên giống nhau, đều là em bé, trên người có mùi sữa đặc trưng.
“Wow.”
Tạ Vân Miên thấy quá trình phá vỏ thì vô cùng khiếp sợ, bé giang hai tay ra muốn ôm Ục Ục: “Ục Ục là một bé zhó.”
Do bé còn nhỏ nên phát âm vẫn còn bị ngọng.
Lúc này bé vẫn không phát hiện một con chó chui ra từ trong quả trứng là một chuyện rất thiếu logic.
Ục Ục thấy Tạ Vân Miên muốn ôm nó nên nó vui vẻ uốn éo giống như một con sâu, đụng đụng thân hình mập ú của mình vào người bé, nhào vào vòng tay bé.
“Ư ư Bệ hạ dễ thương quá đi… Gâu! Ư gâu!”
Samoyed hai tháng tuổi không thể khống chế bản thân phát ra những tiếng rên đặc trưng, vừa mềm vừa đáng yêu.
Tạ Vân Miên bế nó lên giống như bế một bé chó con.
Trẻ em sức còn yếu, hai chân trước và cái đuôi của Ục Ục bị kéo lên cao nhìn đáng thương vô cùng.
“Gừ gừ ——” Ục Ục dùng sức leo lên trên, hai cái đệm thịt hồng hào bám lên vai Tạ Vân Miên cứ thể cả người của nó cũng được bé ôm lên.
Ư ư, nó được bệ hạ ôm.
Lần gần nhất bệ hạ ôm nó đã là vạn năm trước…
Tạ Vân Miên bế bé chó con vào phòng ăn mới thả nó xuống, phần thịt mỡ mềm mại của Ục Ục rung rinh, hai chân mập mạp, ngắn ngủn tròn vo giơ lên.
“Ục Ục, bạn muốn gì nào?”
Tạ Vân Miên học theo giọng điệu của bà lão, hỏi nó bằng giọng non nớt: “Bé con mới sinh phải ăn nhiều cơm mới cao lên được.”
Bé nói, nhón chân lên, muốn lấy cơm sáng mình ăn chưa hết đút cho Ục Ục ăn.
Nhưng ngay sau đó, Tạ Vân Miên phát hiện một sự thật ngại ngùng.
Trên bàn là một quả trứng luộc.
Giống y đúc Ục Ục khi còn là trứng…
Hai tai của Tạ Vân Miên đỏ lên, không biết làm sao cho phải
Bữa sáng của bé có trứng gà = trứng gà lại giống y chang Ục Ục lúc chưa phá vỏ = Bữa sáng của bé là Ục Ục.
A a a nhất định không thể để Ục Ục biết được!
Tạ Vân Miên ẵm Ục Ục đi, lén lút lấy trứng gà bỏ vào túi quần.
Âm thầm thề trong lòng sau này sẽ không ăn trứng gà nữa.
Sau khi Tạ Vân Miên giấu trứng gà xong thì làm bộ như không có chuyện gì, lấy hộp sủi cảo tôm vẫn chưa ăn qua, dùng muỗng trẻ em múc một viên sủi cảo: “Ục Ục, há miệng ra nào——”
Bé con Samoyed há miệng, để lộ răng sữa hơi nhọn trong khoang miệng.
Ực!
Sủi cảo tôm rơi xuống, Ục Ục bắt được sủi cảo tôm, nhai ngon lành.
Bệ hạ đang đút nó ăn?
Ục Ục bắt đầu cảm thấy bệ hạ của nó bị biến thành trẻ con từ cơ thể đến tâm trí cũng không phải là chuyện xấu.
Mlem mlem, đuôi của Ục Ục vẫy như quạt gió, đôi mắt tròn tròn như hạt đậu nheo lại thích ý.
“Ục Ục, bạn muốn ăn nữa không?”
Giọng nói non nớt của trẻ em từ đỉnh đầu của Ục Ục truyền đến.
Ục Ục theo bản năng há miệng nhưng nó bất ngờ nhớ ra một chuyện.
—— Nó ở đây không phải để hưởng thụ sự sủng ái của bệ hạ.
Nó muốn mời Thần Sáng Thế bệ hạ lần nữa quay lại quản lý những thế giới đó.
Những thế giới đều là do một tay bệ hạ tạo ra, tất cả đều là thế giới lớn.
Bởi vì một vạn năm trước bệ hạ bất ngờ biến mất, con dân ở các thế giới vô cùng mong nhớ ngài hơn nữa do thiếu quản lý mà những thế giới này dần lâm vào hỗn loạn.
Những thế giới hỗn loạn nếu không nhận được sự bảo vệ của Thần Sáng Thế bệ hạ sẽ tan biến.
Đây chính là cái khó của Ục Ục.
Thần Sáng Thế trẻ em dễ thương thì dễ thương đó nhưng bản thân ngài không biết mình là Thần Sáng Thế, cũng không biết có rất nhiều thế giới đang rất nóng ruột muốn nhận được sự sủng ái của ngài
Ục Ục chỉ có thể căng da đầu giải thích.
Nhưng Tạ Vân Miên đã lên tiếng trước khi nó kịp mở miệng, giọng nói của bé mềm mại như bông, non nớt:
“Ục Ục, chúng ta cùng nhau phơi nắng đi, bà nói trẻ con phải phơi nắng mới cao lên được. Bạn và mình cùng đi phơi nắng sẽ cùng nhau cao lên.”
Nói xong bé muốn bế Ục Ục lên.
Ục Ục không cho bé ôm, lẩm bẩm cắn góc áo bé, đệm thịt dẫm lên dép của bé khiến bé ngừng động tác.
“Sao vậy Ục Ục?”
Tạ Vân Miên ngoan ngoãn dừng lại, cúi xuống, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn bé chó con.
“Bệ hạ.”
Ục Ục nhấn mạnh từng chữ một nói: “Thực ra ngài không phải là trẻ con nhân loại, ngài là… Thần Sáng Thế.”
Tạ Vân Miên ngây người: “Hả? Thần Sáng Thế?”
Ục Ục tưởng rằng Tạ Vân Miên hiểu nên gật đầu: “Đúng vậy, ngài là Thần Sáng Thế vĩ đại, dũng cảm và ấm áp!”
Nó ước gì có thể dùng những tính từ tốt đẹp nhất trên thế giới để mô tả Thần Sáng Thế.
Vĩ đại, dũng cảm, ấm áp.
À, còn đáng yêu nữa.
Thần Sáng Thế Thần nhỏ trông vừa tròn vừa trắng, mềm mại lại ngoan ngoãn, mắt to giống y như búp bê vậy.
Hai chữ đáng yêu chỉ có thể tạm miêu tả được Thần Sáng Thế mà thôi.
“…”
Tạ Vân Miên nghe Ục Ục nói xong, gãi gãi đầu, khuôn mặt trắng nõn lộ ra sự ngu ngơ.
… Sáng… Thần Sáng Thế là gì dzậy?