Ục Ục thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tạ Vân Miên thì sửng sốt một lúc lâu.

Mãi sau nó mới nhớ ra thế giới mà bệ hạ đang sống không biết đến sự tồn tại của Thần Sáng Thế.

Đối với tiểu bệ hạ thì Thần Sáng Thế là một danh từ rất xa lạ.

Vậy nên nó không thể nói với tiểu bệ hạ rằng ngài ấy là Thần Sáng Thế mà phải từ từ phân tích cho tiểu bệ hạ biết Thần Sáng Thế là gì?

Nhưng Ục Ục không hề thấy khó khăn mà còn cảm thấy rất hưng phấn, cái đuôi nhỏ vẫy liên tục như cánh quạt.

Thuở xa xưa bệ hạ đã cứu nó từ trong đống đổ nát, nuôi lớn nó nhưng nó chưa từng làm được gì để báo đáp bệ hạ.

Nó chỉ là một quả trứng tròn, không tay, không chân ngay cả bưng trà rót nước cũng không làm được. Tác dụng duy nhất là lăn qua lăn lại làm phẳng quần áo của bệ hạ, mùa hè còn có thể giảm nhiệt cho bệ hạ bằng cách để ngài ấy sờ vỏ trứng lạnh băng của nó, thỉnh thoảng nó không cẩn thận còn khiến bệ hạ vấp ngã.

Ngoài ra nó không còn tác dụng nào khác, nó là một quả trứng vô dụng nhưng bây giờ Ục Ục cảm thấy bản thân đã có chút hữu dụng với bệ hạ.

Nó có thể giúp đỡ tiểu bậy hạ đã biến thành trẻ con trở lại vị trí của Thần Sáng Thế, nhận được sự yêu thích từ nhiều thế giới khác nhau.

Tiểu bệ hạ đáng yêu như vậy phải lớn lên trong sự sủng ái.

Nghĩ đến đây Ục Ục cực kỳ hưng phấn, thè lưỡi ra.

Không đúng!

Nó lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại, nó còn phải làm chuyện quan trọng.

Ục Ục ngồi ngay ngắn xuống đất, bờ mông mập mập đầy lông ngồi xuống sàn nhà, làm phần thịt đầy lông lồi ra giống như đám mây trắng trắng mềm mềm.

Tạ Vân Miên cũng nhận ra chó con có chuyện cần nói nên bé cũng tìm một cái ghế nhỏ ngồi trước mặt Ục Ục, dùng đôi mắt to tròn nhìn nórông cực kỳ ngoan ngoãn.

Ục Ục nói bằng giọng non nớt: “Tiểu bệ hạ, ngài là Thần Sáng Thế duy nhất trong thiên địa.”

Thần Sáng Thế vĩ đại, dũng cảm, khoan dung, đi đến đâu cũng tỏa ra hào quang thần linh, trời sinh đã nhận được vô số tình cảm ái mộ của mọi người.

Tạ Vân Miên nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, Ục Ục nói ra một đống từ ca ngợi cuối cùng cũng nói đến điểm chính.

“Nội dung công việc chủ yếu của Thần Sáng Thế là quan tâm những thế giới mà bản thân đã tạo ra. Ngày làm 10 tiếng từ 8h sáng đến 6h tối, cả năm không có ngày nghỉ.”

Tạ Vân Miên nắm được điểm quan trọng: “Mình phải chăm sóc thế giới mà mình đã tạo ra sao?”

“Tiểu bệ hạ thật thông minh.”

Hai mắt Ục Ục sáng lên, đuôi vẫy càng lúc càng mạnh. Việc để tiểu bệ hạ ba tuổi đi chăm sóc người khác thật sự không phù hợp với suy nghĩ của mọi người, bệ hạ vẫn chỉ là một đứa trẻ cần được chăm sóc nhưng Ục Ục nghĩ đến các con dân, chắc chắn họ cũng sẽ sủng ái bệ hạ nên cố lắm thì cũng có thể để tiểu bệ hạ chăm sóc bọn họ.

“Ừm…” Tạ Vân Miên hỏi: “Nếu mình chăm sóc họ thì họ sẽ ở bên cạnh mình sao?”

Ục Ục nghe câu hỏi này của Tạ Vân Miên thì cảm thấy rất ngạc nhiên: “Chuyện này là lẽ đương nhiên.”

Tất cả sinh mệnh trong thế giới trời sinh đều có cảm giác lưu luyến, không muốn xa rời đối với Thần Sáng Thế đã tạo ra họ. Bọn họ ước gì có thể mãi mãi ở bên cạnh bệ hạ, ăn cùng ngủ cùng, dính chặt lấy ngài.

**

Tạ Vân Miên đã bắt được điểm quan trọng. Làm bạn là chuyện xa lạ đối với bé, từ nhỏ bé không biết ba mẹ của mình đi đâu, bà lão hàng xóm mỗi ngày chỉ đến đưa cơm cho bé nên bé thường xuyên ở bên khung cửa sổ, nhìn chằm chằm vào những đóa hoa ngoài vườn.

Bé hy vọng sẽ có một ngày có người đẩy cánh cửa đó ra, đi đến bên cạnh bé, bé sẽ tặng cho người đó hoa hồng bé tự tay trồng.

Nhưng ngay cả bướm và chim cũng chưa từng đậu lại trên bệ cửa sổ của bé nếu công việc làm Thần Sáng Thế này thật sự có thể giúp bé có được vô số bạn thì đúng là tuyệt vời.

Tạ Vân Miên đứng lên, bất ngờ bế Ục Ục lên, dùng cái cằm tròn tròn, mềm mại cọ vào đầu của Ục Ục.

“Ục Ục, vậy mình phải làm gì để có thể làm Thần Sáng Thế?” Tạ Vân Miên không thể chờ nổi nữa.

Ục Ục được sủng mà kinh ngạc, cơ thể chó con mập mập đầy lông được đứa trẻ ôm chặt chẽ đến mức thịt muốn lòi ra.

Ục Ục trong cái ôm mạnh mẽ ậm ừ nói: “Thần… Thần Sáng Thế không phải công việc.”

Thần Sáng Thế chính là Thần Sáng Thế, trong trời đất chỉ có duy nhất một người, là độc nhất vô nhị, tỏa sáng lấp lánh như vì tinh tú.

Cuối cùng tiểu bệ hạ cũng bỏ nó xuống, lông cả người Ục Ục rối tung, lông xù hết lên.

Ục Ục: “Bệ hạ, hay là hôm nay chúng ta bắt đầu chăm sóc các thế giới luôn đi?”

Ục Ục cảm thấy nếu Thần Sáng thế còn không xuất hiện thì những thế giới đó sẽ gặp nguy hiểm mất. 

Tạ Vân Miên gật đầu: “Được chứ.”

Ục Ục liếm đệm thịt, bốn chân cuộn tròn lại, cả người nằm sấp xuống. Nó ngẩng đầu, nghiêm túc giải thích với tiểu bệ hạ thế nào là Thần Sáng Thế.

“Thật ra cách để chăm sóc thế giới rất đơn giản, ngài không cần phải tự mình đến những thế giới đó chỉ cần có một màn hình vi tính, một cái bàn làm việc, một cái ghế mềm là có thể hiện đại hóa được việc này.”

“Trừ khi thế giới đó xảy ra chuyện lớn bệ hạ mới cần phải tự mình đến đó.”

“Bây giờ thần có thể dọn văn phòng của ngài đến đây.”

Ục Ục nói, bất ngờ nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng. Thần Sáng thế bệ hạ đã biến mất vạn năm nay, không chỉ có một thế giới mà có rất nhiều thế giới cần sự sủng ái nhưng tuổi của tiểu bệ hạ còn nhỏ, không thể đồng thời chăm sóc nhiều thế giới như vậy nên cách duy nhất là phải chọn một thế giới để nhận được sự sủng ái đầu tiên của bệ hạ.

Ục Ục: “…”

Ục Ục cảm thấy chuyện này sẽ dẫn đến một hậu quả nghiêm trọng, Nếu có một ngày con dân của các thế giới phát hiện bệ hạ không chỉ tạo ra một thế giới thì bọn họ nhất định sẽ dựa theo thứ tự tiểu bệ hạ chăm sóc các thế giới mà quy định mức độ yêu thích của ngài ấy dành cho bọn họ.

Thế giới đầu tiên được chăm sóc chắc chắn là thế giới được Thần Sáng Thế yêu thích nhất. Thế giới thứ hai được chăm sóc là thế giới được Thần Sáng Thế yêu thích thứ hai. Tất nhiên thế giới được chăm sóc cuối cùng chính là thế giới đáng thương không được Thần Sáng Thế yêu thích.

Ục Ục đã có thể ngửi thấy mùi vị của tu la tràng, nó đau đầu bò lên mặt đất, dùng cái chân sau ngắn ngủn của mình gãi gãi đầu, móng vuốt cào tới cào lui.

Tạ Vân Miên hỏi: “Ục Ục, bạn sao vậy?”

Ục Ục thẳng thắn nói: “Có rất nhiều thế giới chờ ngài rủ lòng thương xót, thần không biết phải sắp xếp thứ tự như thế nào?”

Tạ Vân Miên nhíu mày, chuyện này đúng là khiến người ta đau đầu.

Tuy Tạ Vân Miên rất muốn cùng lúc chăm sóc nhiều thế giới nhưng bé biết bản thân không làm được, không thể một lần ăn hết tất cả món ăn nếu không sẽ biến thành nhóc béo phì.

Tạ Vân Miên nghĩ một hồi rồi nói: “Rút thăm.”

“Đúng ha!”

Ục Ục nhảy cẫng lên: “Bệ hạ anh minh!”

Nếu dùng cách này thì thế giới đầu tiên được chăm sóc hay thế giới cuối cùng được chăm sóc đều dựa vào vận may, không ai có thể bắt bẻ được.

Ục Ục nhanh chóng tìm được công cụ rút thăm.

Nó tự bức lông mình, chó con Samoyed có rất nhiều lông, đệm thịt màu hồng nhạt đều được bao phủ bởi lớp lông nhung mềm mịn, ngắn ngủn, không đếm được có bao nhiêu sợi lông, mỗi một sợi lông sẽ đại diện cho một thế giới.

Tiểu bệ hạ chỉ cần bứt lông của nó ra, bệ hạ rút được sợi lông đại diện cho thế giới nào thì sẽ chăm sóc thế giới đó đầu tiên. 

“Được rồi, bệ hạ bứt lông đi!”

Ục Ục mở móng vuốt ra, móng vuốt của Samoyed con nhỏ nhỏ mập mạp, dày cui giống như một cái gối ôm màu hồng nhạt.

Tạ Vân Miên: “?”

Ục Ục cử động phần đệm lót ra hiệu cho Tạ Vân Miên.

Tạ Vân Miên: “???”

Ục Ục: “Ngài bứt một sợi lông của thần, mỗi sợi lông đại diện cho một thế giới, sợi lông ngài rút được sẽ là thế giới đầu tiên được ngài chăm sóc.”

Tạ Vân Miên: “À…”

Bé không nghĩ nhiều đưa tay lên đặt trên móng vuốt của Ục Ục, tay của đứa trẻ ba tuổi nhỏ hơn móng của Samoyed con một chút, vừa trắng lại vừa mềm có màu hồng nhạt. Bàn tay nhỏ được lông tơ màu trắng của chó con bao quanh.

Bàn tay của bé cũng vừa như in, dán lên đệm lót của Ục Ục, cảm xúc mềm mại, ấm áp truyền đến lòng bàn tay của bé.

“Wow, tay của Ục Ục mềm quá!”

Tạ Vân Miên lần đầu được sờ đệm thịt nhưng đã chìm đắm, đôi mắt màu vàng kim mở to: “Giống y như bông vậy.”

He he, Ục Ục được tiểu bệ hạ khen thì kiêu ngạo nhếch đuôi lên.

Tạ Vân Miên cọ tới cọ lui đệm thịt một lúc mới nhớ tới việc phải rút thăm.

Bé sợ bứt lông sẽ làm Ục Ục đau nên chỉ chọn sợi lông mềm mại, sắp rụng ở cạnh lòng bàn tay của mình.

Bé còn tinh tế để sợi lông vào giữa lòng bàn tay, đưa cho Ục Ục xem.

Thế giới đầu tiên mà bé phải chăm sóc dù là thế giới gì bé đều thích chỉ cần có người ở bên bé, có thể náo nhiệt hơn là tốt rồi.

Ục Ục nhìn chằm chằm sợi lông mềm, suy nghĩ một lát, nhớ lại xem đây là sợi lông đại diện cho thế giới nào. Cuối cùng nó cũng nhớ ra, cái đuôi ngắn ngủn dựng lên.

… Thế giới này với Thần Sáng Thế bệ hạ ba tuổi mà nói sẽ hơi khó giải quyết bởi vì nó là thế giới đầu tiên được bệ hạ tạo ra.

Thời gian mà con dân ở đây chờ đợi bệ hạ tương đối dài, bọn họ nhất định sẽ rất nhớ nhung bệ hạ, không thể khống chế được cảm xúc. Bây giờ bệ hạ chỉ mới có ba tuổi, thật sự có thể chấp nhận được sự nhớ nhung, lưu luyến không rời này sao?

Ục Ục ngồi ngay ngắn, lè lưởi ra nghiêm túc nói với tiểu bệ hạ.

“Thế giới đầu tiên cần ngài chăm sóc là một thế giới phương Tây huyền bí.”

“Thế giới phương Tây huyền bí giải thích đơn giản chính là có nhân ngư, long tộc, tinh linh và những sinh vật kỳ quái.”

Tạ Vân Miên mỉm cười nói: “Cái này mình biết. Nhân ngư có phải là người có đuôi cá rất xinh đẹp, vừa xinh đẹp lại vừa lương thiện. Long tộc thì thích dùng công chúa dụ dỗ kị sĩ tới lâu đài cổ xưa.”

“Người lùn ở bên cạnh công chúa bạch tuyết chính là tinh linh, người lùn vừa đáng yêu vừa giản dị.”

Từ nhỏ đến giờ bé chỉ ở một mình trong phòng đọc truyện tranh, truyện cổ tích. Ục Ục dùng thức hải để kiểm tra những chuyện cổ tích mà bệ hạ đã nói.

Những nhân vật trong truyện cổ tích này hoàn toàn không giống với những sinh vật ở thế giới phương Tây huyền bí.

Nhân ngư đúng là có khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo nhưng có thể tay không xé rách quái vật ở biển sâu, có thể tạo ra sóng lớn cuồn cuộn ở ngoài đại dương, bọn họ trời sinh đã là bá chủ của biển sâu.

Long tộc có một đôi cánh thật lớn, có thể che trời, mỗi lần vỗ cánh là mang theo gió lớn và lửa nóng bay về phía đám mây, không sợ gì cả, đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi.

Tinh linh tính tình dịu dàng, bao dung vạn vật. Có khả năng thao túng thực vật không loài nào sánh bằng, chỉ cần một cái búng tay là có thể tạo ra hoa tươi phủ kín đồi, cây khô héo chết đã lâu cũng có thể sống lại tươi tốt, xanh um.

Ục Ục muốn giải thích với tiểu bệ hạ nhưng Tạ Vân Miên lại ôm hai chân trước của nó, giống như khiêu vũ xoay một vòng: “Vậy thì khi nào chúng ta đi gặp mỹ nhân ngư, rồng rồng và người lùn nhỏ vậy.”

Ục Ục bị động tác trẻ con vụng về, chân trái dẫm chân phải: “…”

Bỏ đi, vạn sự tùy duyên.

Đương nhiên Tạ Vân Miên không nhìn ra được sự lo lắng của Ục Ục. Nó thân là chó con Samoyed, là loài được mệnh danh có nụ cười thiên thần. Ở trong mắt Tạ Vân Miên gương mặt của nó là một quả cầu lông màu trắng, có cái mũi hồng nhạt và đôi mắt như hạt đậu, lưỡi luôn lè ra, khóe iệng lúc nào cũng cong lên như đang cười.

Tạ Vân Miên theo bản năng cho rằng Ục Ục cũng rất muốn nhìn thấy những sinh vật cổ tích đó vì thế bé thúc giục: “Nhanh lên Ục Ục, chúng ta mau chuẩn bị đi!”

Ục Ục: “Bước tiếp theo ngài chỉ cần dọn văn phòng của ngài đến đây là được. bệ hạ, nhà của ngài còn phòng trống nào không? Phải là một căn phòng lớn mới được.”

Tạ Vân Miên: “Có một phòng như vậy, để mình dẫn Ục Ục đi.”

Ục Ục tung tăng đuổi theo Tạ Vân Miên, Bé đến góc trong của nhà gỗ, dừng trước một cánh cửa, cố gắng đẩy cửa ra, cửa gỗ cũ nát phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Ục Ục cho rằng sẽ có một đống bụi bay ra nên theo bản năng chắn trước mặt tiểu bệ hạ nhưng không có tro bụi mà chỉ có ánh mặt trời ấm áp mạnh mẽ chiếu xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play