Truyện Này Chú Cũng Không Đu?

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

Giản Minh Chu cảm thấy cơ thể mình không ổn rồi.

Anh tưởng rằng cơ thể mình nóng lên vì đề tài “yêu đương” trong sáng, nhưng kết quả là anh nóng theo đúng nghĩa đen.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, anh cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Mở điện thoại ra xem tin nhắn trong nhóm chat của bộ phận thì anh thấy Hạ Diệp đang dùng meme lỗi mốt không biết trộm được ở đâu để gọi mọi người dậy.

[Chủ biên]: [Mỗi ngày thức dậy! Ôm lấy công việc!]

[Chủ biên]: Người dậy rồi thì gõ 1 nhé!

Phía dưới lần lượt xuất hiện một đống “1111….”, ở giữa còn kèm theo emoji mệt mỏi nữa.

Giản Minh Chu đo nhiệt độ rồi thuận tay gõ: 37,8.

Hôm nay có công việc cần bàn giao nên anh vẫn phải đến công ty một chuyến.

Vừa vào đến văn phòng thì anh đã ho hai tiếng: “Khụ, khụ khụ….”

Hạ Diệp ngẩng đầu lên: “Cậu đang tính thu hút sự chú ý của ai?”

Biên tập Tiểu Ngư vô cùng phấn khích nói: “Chắc chắn là thu hút sự chú ý của chủ biên rồi~~”

“.....”

Giản Minh Chu uể oải ngồi xuống: “Có lợi gì cho tôi sao?”

Thái độ phối hợp diễn tiểu phẩm của anh rất nhanh đã thu hút sự chú ý của cả văn phòng, Thiến Thiến đẩy kính rồi liếc nhìn một lượt sau đó kinh ngạc thốt lên: “Phó chủ biên, anh bị cảm à!”

“Ừ. Hôm qua đến nhà Tiểu Lộc kiểm tra bản thảo, trên đường về bị mắc mưa”. Giản Minh Chu vừa mệt mỏi nói vừa sắp xếp gọn gàng tài liệu ở trên bàn.

“Tôi đi lên phòng marketing một chuyến đã….”

Anh sắp xếp tài liệu xong, đứng dậy thì chợt cảm thấy trời đất quay cuồng. Những trang giấy rơi lả tả xuống dưới đất, một tay anh chống vào mép bàn, phát ra tiếng “bịch” nặng nề.

“Úi! Phó chủ biên…..”

“Anh Minh Chu!”

Một nhóm biên tập nhanh chóng chạy qua rồi đỡ Giản Minh Chu suýt thì ngã xuống đất sau đó dìu anh ngồi vào ghế.

Giản Minh Chu nằm bò ra mặt bàn, anh nhắm mắt thở phì phò.

Thiến Thiến thương cảm nói: “Hiếm khi thấy phó chủ biên yếu đuối…..”

Hạ Diệp xua tay giải tán nhóm biên tập đang tranh thủ hỏi han ân cần để ăn bơ làm biếng kia, sau đó anh ấy nhặt tài liệu rơi trên sàn rồi nói: “Cái này tôi sẽ đưa giúp cậu”.

Anh ấy cau mày bắt đầu dạy dỗ: “Sao bị sốt mà không nói sớm?”

Giản Minh Chu nói: “Lúc sáng tôi gửi 37,8 vào trong nhóm mà”.

Hạ Diệp: “......”

Anh ấy đẩy kính: “Tôi tưởng đấy là mojibake do ai đó buồn ngủ nên gửi nhầm vào chứ”. 

Giản Minh Chu chợt mở to mắt: Thì ra anh cũng biết mọi người rất buồn ngủ!

Sự chán nản đè tận đáy lòng anh hoàn toàn bị Hạ Diệp kìm nén lại, Giản Minh Chu hơi bình tĩnh lại rồi ngồi dậy hỏi: 

“Mấy buổi triển lãm trong tương lai anh định thu xếp như nào?”

Hạ Diệp chợt nổi lòng từ bi mà viết vào ghi chú giúp anh: 

“Triển lãm truyện tranh ACC có tác giả của chúng ta tham dự, nhưng lại do nhà xuất bản khác phụ trách. Buổi ký kết hợp tác và triển lãm dành riêng cho doujinshi mà cậu thích nhất là bọn mình phụ trách tổ chức, đến lúc đó bọn mình phải đến đối ứng với người phụ trách địa điểm triển lãm”.

…..Gì mà triển lãm dành riêng cho doujinshi mà cậu thích nhất chứ.

Đang làm việc mà cứ lôi chuyện cá nhân vào vậy!

Hạ Diệp nói tiếp: “À, còn một việc nữa. Trong buổi triển lãm dành riêng cho doujinshi còn có tác giả Kiêu Linh, Mao Vỹ mà cậu thích đó….tôi là người phụ trách buổi triển lãm này, cậu có thể hoạt động tự do, đi xin chữ ký”.

Xin chữ ký!!! Vẻ mặt của Giản Minh Chu kinh ngạc, anh thành kính nhìn về phía Hạ Diệp: “...Cảm kích vô cùng”.

Làm việc nhưng vẫn đu idol được muôn năm.

Hạ Diệp xua tay, trông vô cùng phong độ, đẹp trai.

Lúc tan làm.

Dưới sự dặn dò của toàn thể thành viên trong văn phòng, Hạ Diệp trịnh trọng nhét Giản Minh Chu vào trong xe rồi đưa anh về nhà. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

“Mai cậu xin nghỉ đi”.

“Ừm…” Giản Minh Chu nhắm mắt ngả người ra sau, mũi vẫn còn hơi khụt khịt.

Hạ Diệp nắm vô lăng, liếc nhìn anh mấy cái: “....Cậu như vậy không có vấn đề gì chứ, trong nhà chỉ có một mình cậu nhỉ? Thằng bé lần trước tôi gặp có ở nhà không?”

“Anh nói Tiểu Cảnh hả? …. Không biết nó về chưa nữa”.

“Nếu trong nhà không có người, cảm thấy không ổn thì lập tức gọi điện thoại nhé”.

Giản Minh Chu thụ sủng nhược kinh liếc mắt nhìn anh ấy: “Gọi điện thoại cho anh á?”

Hạ Diệp: “Gọi cho 120 ý”.

“……”

Đến khu chung cư, Giản Minh Chu xuống xe.

Lúc này tóc bên trán anh đã đổ mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt đỏ bừng, lông mi cụp xuống trông vô cùng uể oải, mệt mỏi.

Hạ Diệp sợ anh ngất xỉu trên đường nên cũng xuống xe theo: “Để tôi khuân cậu lên nhé”.

……Khuân.

Vừa nghe đã biết không phải động tác nhẹ nhàng, nâng niu rồi.

Giản Minh Chu từ chối: “Không cần đâu, tôi tự đi được”.

“Khách sáo gì chứ”.

Hạ Diệp cầm cánh tay của anh rồi vắt lên trên người anh ấy, vắt một hồi không được thì anh ấy xoay anh sang một góc khác: “Cõng luôn cho nhanh nhé”.

Giản Minh Chu bị vần vò đến nỗi càng hoa mắt chóng mặt: “Tiễn Thu, mau thả bổn cung xuống….”

“Đừng động đậy, đừng cử động, sắp xong rồi đây”.

Hai người đang giằng co trước xe thì đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói: “Chú?”

Ngẩng đầu thì nhìn thấy Tạ Cảnh đang khoác chiếc túi đeo chéo đứng ở đó.

Vì ngược sáng nên không thấy rõ khuôn mặt của cậu, chỉ thấy dưới ánh tịch dương chiếc bóng của cậu đổ xuống trước mặt.

Động tác của Hạ Diệp cũng dừng lại.

Giản Minh Chu cũng nhân cơ hội trượt xuống: “Tiểu Cảnh”.

Trên khuôn mặt đỏ bừng của anh còn có chút yếu ớt, mệt mỏi do bị bệnh, lúc này cổ áo mở rộng hơi lộn xộn, trông dáng vẻ như không còn sức, muốn làm gì với anh thì làm vậy.

Giống như anh đang gặp phải bọn buôn người vậy.

Tạ Cảnh im lặng rồi tiến gần về phía anh: “Sao vậy?”

“Ồ, đến đúng lúc quá”. Hạ Diệp nói: “Minh Chu bị sốt, tôi chuẩn bị cõng cậu ấy lên, cậu cũng giúp một tay nhé”.

…..Không, anh đã nói là tự đi rồi mà.

Giản Minh Chu đang định giải thích thì lại nghe thấy Tạ Cảnh nói: “Nếu cõng thì một mình cháu là đủ rồi”.

Câu này cậu nói rất nhẹ nhàng, khiến cho lời từ chối sắp thốt ra khỏi miệng của Giản Minh Chu bị nghẹn lại. Trong hai giây ngắn ngủi, Tạ Cảnh đã đeo túi ra phía trước rồi ra hiệu với anh….

“Chú, có lên không?”

Cảnh tượng trước mắt và cảnh tượng ban nãy…..cảm giác không giống nhau lắm.

Giản Minh Chu tưởng tượng cảnh Hạ Diệp cõng mình, trông giống như hai người bán mình cho tư bản đang đi lang thang vậy.

Nhưng cảm giác Tạ Cảnh đứng trước mặt lại khác.

Cảm giác cực kỳ giống truyện tranh học đường lãng mạn.

Nhưng mà, dù có lãng mạn đến đâu thì cũng không phù hợp trong hoàn cảnh này. Giản Minh Chu xua tay: “Không cần đâu….”

Anh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Lúc đi lên nhà đỡ tôi là được…”

Tạ Cảnh lại đeo túi về vị trí cũ: “Vâng”.

Sau khi xác nhận Giản Minh Chu sẽ không ngất xỉu ở giữa đường thì Hạ Diệp về luôn.

Hai người đi đến cầu thang thì Tạ Cảnh đưa tay vòng qua sau người Giản Minh Chu, đỡ lấy bả vai của anh: “Như này à chú?”

“……”

Tay dài hơn chút nữa là có thể ôm trọn anh rồi.

Thực ra tư thế này vô cùng bình thường nhưng Giản Minh Chu đã đọc quá nhiều truyện tranh nên cứ cảm thấy cảnh này….nếu không phải anh là nhân vật chính thì anh đã lọt hố rồi đó!

Anh vỗ nhẹ vào tay Tạ Cảnh, ra hiệu cậu buông tay, sau đó anh đưa tay bắt lấy cánh tay của Tạ Cảnh: “Như vậy là được rồi”.

Tạ Cảnh rất nghe lời mà nói: “Vâng”.

Cứ như vậy hai người đi lên cầu thang.

Lúc này Giản Minh Chu đang sốt nên cơ thể rất nóng nhưng anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Tạ Cảnh cũng nóng không kém gì anh. Cánh tay mà anh đang “bấu víu” rắn rỏi, mạnh mẽ, cảm giác tiếp xúc da thịt càng rõ ràng hơn.

Anh cũng không bám vào tay cậu quá chặt.

Nếu như bám chặt quá thì hình như không hay lắm.

Đi vài bước thì Tạ Cảnh dừng lại.

“Chú”. Cậu mỉm cười nhìn bàn tay đang bám vào cánh tay mình: “Chú không cần gồng sức đâu, nếu không cháu sẽ cảm thấy chú giống như đang dắt cháu vậy”.

“......” Giản Minh Chu: “Ồ”.

Anh cũng không khách sáo nữa mà hoàn toàn bám vào.

Vừa về đến nhà, Giản Minh Chu đã không chống đỡ được nữa.

Lúc leo cầu thang thì cả người anh đổ một lớp mồ hôi mỏng, đầu óc nặng trịch, lưng giống như có một ngọn núi đè lên vậy.

Tạ Cảnh gọi anh: “Chú ơi, tối nay chú muốn ăn gì?”

Giản Minh Chu chỉ muốn ngủ thôi: “Không sao, không cần quan tâm đến chú…cháu tự ăn đi”.

Nói xong anh đi thẳng vào phòng ngủ rồi ngã lên giường.

“……”

Không thay quần áo, túi cũng chưa bỏ xuống.

Người nằm trên người không nhúc nhích gì hết.

Tạ Cảnh đi vào theo rồi giúp anh bỏ túi xách đeo trên vai xuống, để lên bàn. Lúc đó một tờ ghi chú rơi ra từ trong túi của anh.

Tạ Cảnh nhặt lên cũng không nhìn mà đặt lên trên mặt bàn.

Bên cạnh truyền đến tiếng ho, cậu lại quay đầu lại nhìn một cái.

Giản Minh Chu đang nằm úp mặt vào gối, vạt áo bị xô lên làm lộ vòng eo trắng bóc, hơi đổ mồ hôi, lúc này vạt áo cũng hơi xô lên một chút theo tiếng ho của anh.

Tạ Cảnh đưa tay lấy chăn đắp lên người anh.

Sau đó cậu đi ra ngoài đóng cửa rồi nhắn tin.

[Cảnh]: Cậu ơi, chú có dị ứng với cái gì không?

[Tạ Trì] : ?

Một giây sau, một cuộc điện thoại gọi đến.

Giọng nói của Tạ Trì kinh thiên động địa: “Sao vậy sao vậy! Sao cháu không hỏi cậu ấy mà hỏi cậu?”

Tạ Cảnh cầm điện thoại đi ra xa phòng ngủ, cậu đi đến phòng bếp: “Chú bị sốt rồi, để cháu xem trong nhà có gì”.

“Sốt á? Cậu ấy uống thuốc chưa?”

“Chưa, chú còn chưa ăn cơm nữa”.

Tạ Trì hiểu rồi, rất nhanh anh ấy lại tỏ ra vô cùng nghi ngờ: “...Cháu muốn tự nấu á? Cháu nấu cơm bao giờ chưa?”

Theo như anh ấy biết thì giúp việc ở nhà Tạ Cảnh có đến mấy người nên làm gì cần Tạ Cảnh đích thân xuống bếp.

“Chưa”. Tạ Cảnh mở tủ lạnh, giọng nói rất bình thản: “Xem hướng dẫn là biết mà”.

“……”

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng nghiến răng kèn kẹt.

Thằng cháu này của anh ấy đầu óc thông minh, từ nhỏ đã xuất chúng hơn người. Có lẽ vì cái gì cũng đến quá dễ dàng nên nó chẳng có hứng thú với cái gì hết.

Đến cả hồi cấp 3 điền nguyện vọng chọn ngành thể dục thể thao cũng chỉ là vì lý do tuổi trưởng thành ngạo mạn “thi cử là đang thi đấu với người khác còn chạy là thi đấu với chính mình”. 

Cậu nói “nhìn là biết”, mức độ đáng tin đạt 99%.

Tạ Trì cũng bỏ qua, không thèm quan tâm đến câu nói tự tin, kiêu ngạo này của cậu.

“Vậy cháu nấu cháo đi, nhưng mà Minh Chu không thích ăn cháo nên cháu cho thêm muối và đường vào cháo nhé”.

“....Muối và đường?” Tạ Cảnh: “Ăn được không?”

“Bị ốm thì phải bổ sung nước muối đường mà! Yên tâm đi, Minh Chu ăn được, cậu ấy thích ăn mặn ngọt mà!”

“………”

Tạ Cảnh cúp điện thoại rồi trầm ngâm một lúc.

Lúc Giản Minh Chu mơ màng tỉnh giấc thì đã là hơn 9 giờ rồi.

Cả người anh đổ mồ hôi nhễ nhại nên đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Không biết anh đắp chăn từ lúc nào, túi xách cũng được đặt lên bàn. Lúc này anh lần mò điện thoại xem thì nhìn thấy hai tin nhắn chưa đọc.

[Tạ Trì]: Lần đầu tiên Tạ Cảnh xuống bếp là vì nấu cháo cho cậu đó. [Ôm mặt chạy qua chạy lại.jpg]

[Cảnh]: Chú ơi, bao giờ chú dậy thì nói với cháu nhé.

Giản Minh Chu ngơ ngác một lúc rồi trả lời Tạ Cảnh: Tôi dậy rồi.

Một lúc sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ cộc cộc: “Chú ơi”.

Anh nhổm người dậy: “Vào đi”.

Cửa mở ra, Tạ Cảnh bưng bát cháo vào.

Giản Minh Chu vuốt tóc dính trên trán làm lộ ra ánh mắt sáng ngời, tâm trạng của anh hơi ngẩn ngơ: vậy mà bản thân mình cũng có ngày được người khác chăm sóc.

Lại còn là đứa trẻ nhỏ hơn mình rất nhiều.

Bên giường không có ghế nên anh nhìn Tạ Cảnh rồi vỗ vỗ vào mép giường, thế là Tạ Cảnh ngồi lên đó.

“Chú, chú ăn cháo trước đi rồi uống thuốc”.

“Cháu làm à? Cảm ơn cháu nhé”.

Tạ Cảnh cũng không nói lần đầu tiên gì mà chỉ đơn giản “vâng” một tiếng.

Bát cháo được đưa đến trước mặt anh trông sánh mịn, trắng đục, có thêm rau và thịt nạc xay nhỏ. Trông bát cháo không hề giống được người lần đầu tiên xuống bếp nấu, ngược lại nhìn rất ngon.

Giản Minh Chu đang định cầm lấy bát cháo thì lại nghe thấy Tạ Cảnh nói: “Mùi vị, có lẽ sẽ khá phức tạp, hết vị này đến vị khác”.

“?”

“Nhưng cháu nghe nói chú thích ăn mặn ngọt”.

Giản Minh Chu ngơ ngác một lúc rồi nhớ đến sự ngốc nghếch của Tạ Trì…anh lại nhìn Tạ Cảnh đang ngồi trước mặt mình: một tay cậu bưng bát cháo, một tay đỡ sau lưng anh.

Anh đưa tay cầm bát cháo: “Ừ, cảm ơn cháu”.

Dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Trì, Giản Minh Chu múc một muỗng cháo.

Giây phút hạt cháo chạm vào đầu lưỡi thì đôi mắt anh chợt co lại, cả người anh xịt keo cứng ngắc….

Mùi vị giống như biết biến ảo khôn lường…..

Giống như muối và đường nhân lúc anh không phòng bị mà đánh úp vào não anh vậy!

“Chú ơi”. Người ngồi trước mặt gọi anh một tiếng.

Lúc này linh hồn của Giản Minh Chu mới trở về thể xác, anh nhìn thấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, yết hầu nhô lên chợt chuyển động: “Mùi vị thế nào?”

Môi anh mấp máy, trong đầu chợt xuất hiện câu nói:

Lần đầu tiên Tạ Cảnh xuống bếp.

Một lúc sau, anh bưng bát cháo nói: “...Phải miêu tả như nào mới thoải đáng nhất đây”.

“……” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp