Truyện Này Chú Cũng Không Đu?

Chương 4


2 tháng

trướctiếp

Cuối cùng hai người bắt xe về nhà.

Giản Minh Chu nhanh chóng đi vào chung cư, trên đường đi anh vẫn còn ảo não về vấn đề “hai người uống rượu lái xe”.

Hai người lần lượt đi lên nhà.

Giản Minh Chu vừa đi lên cầu thang vừa nói: “Vừa nãy tôi nói nói nhầm”.

“.....”

Người đằng trước dừng lại, Tạ Cảnh phì cười rồi quay đầu lại nói: “Vâng, cháu biết rồi”.

Giản Minh Chu vẫn đứng ở chỗ cũ mà nhìn về phía cậu.

Cười cái gì, không tin lời anh nói à?

Ánh đèn ở hành lang chiếu nghiêng xuống phía trước.

Tạ Cảnh đứng ở vị trí cao hơn anh một bậc thang, bả vai cậu dựa vào tường khiến cậu trông cao to, đĩnh đạc hơn. Giản Minh Chu vốn định giải thích thêm nhưng kết quả lại đột nhiên thất thần.

Người đứng trên người đứng dưới nhìn nhau hai giây, sau đó Tạ Cảnh đột nhiên thong thả mỉm cười rồi đưa tay ra.

“Sao vậy, cần cháu dắt chú lên à?”

Lá cây bên ngoài rơi xào xạc, hành lang tĩnh lặng không một bóng người đi qua.

Bàn tay ở đưa đến trước mặt anh khô ráo, to rộng.

Giản Minh Chu chợt bừng tỉnh rồi nghĩ một cách lý trí: Đây cũng phải là truyện tranh BL.

Thế là anh nhẹ nhàng đẩy tay cậu về: “Không cần đâu”.

……

Có lẽ Tạ Cảnh chỉ thuận miệng hỏi thôi, sau khi cậu rút tay về thì hai người lại vừa đi lên nhà vừa tiếp tục nói chuyện: “Hình như cháu không tin”.

“Cháu tin mà”.

“Chú rất tỉnh táo đó Tiểu Cảnh”.

“Nhưng trước đó chú còn ghép vỏ tôm hùm….”

“Thấy chưa, cháu không tin mà!”

“....Cháu tin”.

Cuộc nói chuyện cứ lặp lại mấy vòng như vậy, Giản Minh Chu cảm thấy câu chuyện bắt đầu rẽ sang hướng khác rồi!

Khó khăn lắm mới bước lên đến bậc tam cấp, đến cửa nhà, anh thở dài một hơi rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.

“Từ hẵng về nhà…”

Tạ Cảnh cũng nghe lời mà đứng sau lưng anh.

Cạch, chìa khóa xoay một vòng, không thấy cửa mở.

Anh mua căn nhà này lâu lắm rồi nên ổ khóa hơi cũ, thỉnh thoảng sẽ bị kẹt khóa.

Giản Minh Chu hơi nhíu mày rồi hai tay nắm chìa khóa, vặn mạnh sang một bên…ổ khóa cuối cùng cũng vang lên một tiếng cạch cạch giòn giã.

Bỗng nhiên hành lang tĩnh lặng trong hai giây.

Tạ Cảnh cúi đầu nhìn người phía trước, lúc này anh đang đứng im, không động đậy: “Chú ơi?”

“Có một tin xấu….” Giản Minh Chu hơi lùi ra sau hai bước rồi quay đầu lại và nói bằng một giọng điệu bình tĩnh nhất: “Chìa khóa bị gãy rồi kẹt trong ổ khóa rồi”.

Tạ Cảnh: “....”

“Còn có một tin xấu hơn nữa”.

“...Dạ?”

Giản Minh Chu hít sâu một hơi: “Hình như đây là cửa nhà hàng xóm”.

Tạ Cảnh: “!!!”

20 phía sau, thợ khóa đến như đã hẹn.

Sau khi biết chìa khóa bị bẻ gãy thì anh ta vô cùng kinh ngạc. Sau khi biết chìa khóa bị bẻ gãy ở trong ổ khóa nhà người khác thì anh ta lại càng kinh ngạc hơn:

“Cũng coi như là chết ở nơi đất khách quê người…”

Giản Minh Chu: “....”

Đừng có miêu tả chìa khóa của anh giống như một anh hùng được không.

May mà tay nghề của thợ khóa có trí tưởng tượng phong phú rất ổn nên rất nhanh anh ta đã lấy “xác” của chìa khóa ra rồi. Nhà hàng xóm ở tầng dưới này cũng rất thân thiết với cậu, sau khi mở cửa nghe lời xin lỗi của anh còn cười khà khà: “Tiểu Chu, cháu mà cũng nhầm như vậy sao”.

Cô Quách hàng xóm cười xong thì lại nhìn về phía Tạ Cảnh ở bên cạnh: “Ui chao, sao cô chưa gặp anh chàng đẹp trai này bao giờ nhỉ!”

Giản Minh Chu giới thiệu: “Đây là bạn nhỏ ở trong nhà cháu ạ”.

Tạ Cảnh lễ phép chào hỏi: “Cháu chào cô ạ”.

Họ nói chuyện mấy câu, rất nhanh trong nhà đã truyền đến tiếng chồng của cô Quách: “Muộn như vậy rồi, để cho Tiểu Chu về nghỉ ngơi đi”. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Cô Quách hứ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Lúc cô Quách đóng cửa, Giản Minh Chu còn loáng thoáng nghe thấy đối phương còn vui vẻ nói với chồng ở trong nhà: “Ông thì biết cái gì, có hai anh chàng đẹp trai đó!”

“……”

Quằn quại một hồi, hai người về đến nhà thì đã là gần 10 giờ.

Câu chuyện còn dang dở cũng không được thảo luận tiếp nữa, hai người sửa soạn xong thì ai về phòng người đó ngủ.

Giản Minh Chu ngủ một mạch đến trưa hôm sau.

Tỉnh dậy nhìn điện thoại, lúc này anh thấy có mấy cuộc gọi liên tiếp giống như đòi mạng vậy, kèm theo đó là một dòng tin nhắn….

[cc Tiểu Lộc]: Mạng chó khó giữa! Chu biên “heo mì”!!!

“……”

Đã nói là đừng gọi anh giống như cái đống bùng nhùng đó mà.

Giản Minh Chu thở dài một hơi rồi đứng dậy, anh định đi ăn trưa trước rồi mới đi cứu vớt mạng chó.

Anh mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ thì vừa hay gặp Tạ Cảnh.

Trông cậu có vẻ như sắp đi ra ngoài, cậu nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tạ Cảnh nhìn anh từ đầu đến chân sau đó hỏi: “Chú ơi, chú có nhớ chuyện tối qua không?”

Câu này có ý gì đây?

Giản Minh Chu gật đầu: “Đương nhiên là nhớ rồi”.

Tạ Cảnh hỏi: “Chú không có gì muốn nói à?”

Nói gì? Giản Minh Chu tự kiểm tra lại trí nhớ: Anh nhớ quy định giao thông, cũng không bộc lộ ra mình là người đu BL, ngoại trừ vô tình mở nhầm cửa nhà hàng xóm rồi làm gãy khóa ở trong ổ khóa nhà người ta…. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng cuối cùng vẫn giải quyết một cách hoàn hảo mà.

Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm qua chơi rất vui, cảm ơn cậu nhé”.

Tạ Cảnh: ….?

Tạ Cảnh câm lặng hai giây, cuối cùng nói “không cần cảm ơn” rồi xoay người đi đến trường.

Giản Minh Chu ăn cơm trưa xong thì đi cứu vớt mạng chó của tác giả Tiểu Lộc.

Lần trước mới giúp kéo dài hạn deadline, lần này lại không theo kịp tiến độ của truyện in lẻ.

Đối với người nước đến cổ mới bơi như này thì Giản Minh Chu đoán châm ngôn của họ chắc chắn là: Vẫn còn ngày mai.

Lúc anh đẩy cửa vào thì thấy Tiểu Lộc và ba trợ lý của cô ấy đang ngồi u sầu, ủ rũ. Giây phút nhìn thấy Giản Minh Ngôn thì ánh mắt của bốn người đồng thời tỏa ra ánh sáng hy vọng….

“Đại nhân!”

“Sama….”

“Chúa cứu thế!!!”

Giản Minh Chu bình tĩnh liếc nhìn bản thảo trắng tinh ở trên mặt bàn, vài giây sau anh mới nhẹ nhàng nói: “Tôi tưởng tôi chỉ đến kiểm tra bản thảo thôi”.

Anh nhìn về phía mấy người đang câm như hến kia: “Đây là cái gì? Một thế giới khác mà tôi phải bắt đầu từ con số 0?”

Mấy người nọ: “…”

Bốn cái đầu dần dần cúi gằm xuống.

Một lúc sau, Giản Minh Chu mới hít sâu một hơi, bỏ túi xuống lên trên mặt bàn rồi lấy laptop ra.

“Cho tôi một lý do tại sao tiến độ lại là 0”.

Ba trợ lý đồng thời nhìn về phía Tiểu Lộc….

Tiểu Lộc lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ: “Xây dựng cốt truyện bị kẹt ngay ở phần đầu! Tôi không nghĩ ra mà! Tôi không nghĩ được lý do gì để có thể khiến công và thụ nửa đêm có nhà nhưng không về mà lại chạy ra sườn núi ngắm sao băng….”

Giản Minh Chu nghe cũng thấy rất đau khổ: “....Vậy nên tại sao cứ phải vẽ họ nửa đêm chạy ra sườn núi ngắm sao băng?”

“Cảnh tượng ngồi kề vai nhau ngắm sao băng rơi ngập trời rất lãng mạn mà!” Tiểu Lộc chột dạ nói: “Hơn nữa, tôi còn spoil trước trên weibo….”

Trợ lý Tiểu Lật lẩm bẩm nói: “Tự chặn đường lui”.

A Chanh: “Tự đào hố chôn mình”.

Tiểu Cát trầm ngâm suy nghĩ: “Tự…Tự tát vào mặt mình!”

“Bớt giùm”. Giản Minh Chu chấm dứt trò nối thành ngữ mà đột nhiên họ “khởi xướng”, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao bộ truyện mãi không có tiến triển gì rồi.

Anh xoa thái dương rồi nói: “Để bổn….tôi nghĩ xem”.

Tất cả mọi người đều im lặng và trông mong vào người trưởng thành đáng tin duy nhất có mặt trong căn phòng này.

Giản Minh Chu trầm tư suy nghĩ, vô số hình ảnh và giả thiết lóe lên trong đầu anh, đột nhiên một tia sáng thần kỳ mang theo sự thân thuộc lạ lùng dâng trào trong lòng anh….

“Như này đi, lúc công và thụ về nhà thì cô để cho chìa khóa nhà gãy ở trong ổ khóa luôn”.

Làm cho ổ khóa bị kẹt cứng, đừng mơ về được nhà!

Mấy người ngồi trước bàn: …….

Tiểu Lộc đập bàn: “Hahaha, sao lại có người ngốc….”

Giản Minh Chu nhìn cô ấy bằng ánh mắt dịu dàng như gió mùa xuân.

Tiểu Lộc bắt gặp ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần sắc bén ấy thì đầu lập tức nảy số, lời nói cũng vô thức quay sang hướng khác: “Người ngốc đến mức đáng yêu như vậy”.

Giản Minh Chu nhẹ nhàng nói: “Mau vẽ đi”.

……

Có Giản Minh Chu ở bên cạnh giúp đánh giá bản thảo nên tiến độ hoàn thành cũng cực kỳ nhanh.

Mọi người bận rộn làm việc mãi đến lúc trời chập tối thì điện thoại ở trên bàn rung lên.

Giản Minh Chu quay sang nhìn một cái, vậy mà lại là tin nhắn của Tạ Cảnh.

Có lẽ vì đối phương không tiện gõ chữ nên cậu gửi tin nhắn thoại. Anh nhanh chóng ấn vào thì nghe thấy giọng nói của Tạ Cảnh truyền ra từ trong loa:

“Chú ơi, tối nay cháu phải ở lại tập thêm nên cháu không về ăn cơm đâu”.

Có lẽ vì vừa chạy xong nên giọng nói trầm thấp của cậu còn có cả chút thở gấp.

Giản Minh Chu cảm thấy chẳng có gì nhưng mấy người ngồi đằng kia lại kinh ngạc hét lên: 

“Á đù!!!”

Ngón tay anh chợt run run, lúc anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiểu Lộc và ba người trợ lý của cô ấy đang nhìn anh chằm chằm, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt mà anh cực kỳ quen thuộc.

“Ai! Anh chàng đẹp trai quyến rũ này là ai?”

Giản Minh Chu: “......”

Rốt cuộc làm thế nào mà nghe ra là một anh chàng đẹp trai quyến rũ vậy?

Mặc dù Tạ Cảnh quả thực là như vậy.

Tiểu Lộc kích động hóng hớt: “Ấu ấu ấu….Biên biên, anh đang ở chung với “zai” đẹp ỏ~~~”

“Nhưng cậu ấy gọi anh là chú…chẳng lẽ là cháu trai của anh?”

Giản Minh Chu giải thích: “Là cháu trai của bạn tôi, cậu ấy đến ở nhờ thôi”.

Giọng của Tiểu Lộc đột nhiên phơi phới lên: “Không có quan hệ huyết thống!”

Trợ lý ở bên cạnh nói nhỏ: “Có thì chẳng phải sẽ kích thích hơn sao…”

Giản Minh Chu: “……………”

Anh không nhịn được nữa bèn gõ bàn cảnh cáo: “Chú ý, đây không phải chỗ buôn chuyện!”

Cuối cùng cũng kết thúc một ngày chạy deadline.

Lúc Giản Minh Chu dọn dẹp chuẩn bị đi về thì bên ngoài trời đã nhá nhem tối.

“Chờ chút đã, Chu biên”. Tiểu Lộc lấy từ trong tủ lạnh ra ba chiếc sandwich và cơm nắm sau đó bỏ vào trong túi của anh: “Hôm nay vất vả rồi, cái này cho anh mang về ăn!”

Giản Minh Chu cầm lấy: “Cảm ơn nha…chắc là chưa hết hạn đâu nhỉ?”

“Đương nhiên là chưa rồi!”

Đi ra ngoài cửa, anh gọi xe về nhà.

Giản Minh Chu bảo tài xế dừng xe ở siêu thị bên ngoài khu, tiện mua mấy món đồ.

Lúc anh vừa ra khỏi siêu thị thì trời đột nhiên mưa.

Mưa giông mùa hạ đến nhanh như gió, chưa đến 30 giây thì sấm chớp đùng đùng, mưa to gió lớn….

Gió to thổi làm gãy ngọn cây, cành cây nghiêng ngả phát ra những tiếng xào xạc.

Giản Minh Chu thấy nhà mình cũng gần đây nên dứt khoát chạy về luôn.

Đến lúc anh ướt như chuột lột về đến nhà thì mới phát hiện Tạ Cảnh đã về trước rồi.

Tạ Cảnh nhìn anh một cái rồi quay người đi vào nhà tắm lấy một chiếc khăn khô ra: “Chú ơi, chú lau đi”.

Chiếc khăn lông khô ráo nằm ở trong lòng bàn tay cậu, ánh sáng ở trong phòng khách cũng hắt ra đến huyền quan.

Giản Minh Chu sống một mình lâu rồi nên lúc này anh đột nhiên hơi hoảng hốt.

Giống như “nàng tiên ốc” vậy….

“Cảm ơn cậu nhé”.

Cổ của anh ướt đẫm, chiếc áo thun mỏng manh dính chặt lên người anh, sau khi cầm lấy chiếc khăn thì anh thuận tay bỏ túi xách lên chiếc bàn ở bên cạnh.

Cạch….hộp cơm có hình dâu tây rơi ra khỏi chiếc túi.

Giản Minh Chu không để ý, lúc này anh vẫn đang lau tóc.

Đang lau được một nửa thì đột nhiên Tạ Cảnh đứng ở bên cạnh chậm rãi nói: “Xem ra cháu đoán sai rồi….”

Anh nhìn về phía cậu: ?

Tay của Tạ Cảnh chống ở mép bàn: “Hôm đó bạn cháu hỏi chú có bạn gái chưa thì cháu nói chắc là không có”.

Ánh mắt anh cũng nhìn thuận theo ánh mắt đối phương mà rơi lên hộp cơm hình dâu tây.

Giản Minh Chu load một lúc mới nhận ra cậu hiểu lầm.

“Không phải, tôi giúp đồng nghiệp nên người ta khao tôi đồ ăn, thế là tôi cầm về thôi”. Anh thuận miệng nói tiếp: “Sao tôi có thể có bạn gái chứ”.

Anh nói giống như điều đó là hiển nhiên vậy.

Tạ Cảnh cũng thuận đà hỏi luôn: “Tại sao lại không thể có ạ?”

Động tác của Giản Minh Chu ngừng lại, lúc này anh nghĩ đến sở thích của mình.

Tưởng tượng một chút: Nếu anh tìm được một người bạn gái, hai người sống những ngày tháng bình yên, ngồi dưới ánh hoàng hôn đọc truyện đam mỹ rồi cùng nhau cười hí hí….

Anh chợt bừng tỉnh: Vậy không phải là chị em sao!

“Chú đang nghĩ gì vậy?” Tạ Cảnh ân cần nhắc nhở: “Đồng tử của chú co lại hết rồi kìa”.

“………”

Giản Minh Chu định thần lại.

Không biết tại vì dầm mưa hay là vì nguyên nhân khác mà người anh bắt đầu nóng nóng. Nếu là bình thường thì có lẽ anh sẽ nói một câu giải thích rất thỏa đáng, ví dụ như “không có hứng thú” bla bla.

Nhưng hiện tại anh vừa lau nước dính trên người vừa nhìn sang chỗ khác rồi nói:

“Dù sao thì cũng chẳng có ai yêu đương với tôi đâu”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp