Truyện Này Chú Cũng Không Đu?

Chương 3


2 tháng

trướctiếp

Giản Minh Chu im lặng mấy giây, cuối cùng là đưa tay vỗ vai Tạ Cảnh rồi nhẹ nhàng nói: “Đây không phải lỗi của cháu”.

Tạ Cảnh: “....”

Lời thoại giống hệt như trong phim truyền hình lâm li bi đát, giống như chỉ thiếu một trận mưa giông nặng hạt vậy, mà quan trọng hơn là….

Anh nhìn về phía người bên cạnh: Vậy mà không phủ nhận.

Tạ Cảnh cảm thấy hơi buồn cười, cậu cũng vô cùng phối hợp mà hỏi: “Cháu thua họ ở điểm nào?”

Giản Minh Chu cũng rất thẳng thắn: “Thua về số lượng”.

“……”

Tạ Cảnh gật đầu: “Thì ra là người ít đánh không lại kẻ đông”.

Giản Minh Chu liếc mắt nhìn Tạ Cảnh, giờ đây anh đã hiểu hơn về trình độ dùng thành ngữ của sinh viên thể thao, nhưng anh thấy hình như Tạ Cảnh không có quan tâm lắm, thậm chí còn đùa theo nói:

“Nếu xét theo số lượng thì môn thể thao mà chú thích nhất chắc là bóng đá nhỉ”.

Nói xong thì hai người vừa hay đi đến cửa nhà.

Giản Minh Chu lấy chìa khoá ra mở cửa lạch cạch: “Không, là đua thuyền rồng”.

Tạ Cảnh: “.....”

Về đến nhà ăn cơm tối xong, Tạ Cảnh rất tự nhiên mà dọn dẹp bàn ăn, còn Giản Minh Chu thì về phòng của mình.

Anh lấy từ trong balo ra mấy đề án kế hoạch hoạt động mà hôm nay mới phát….

Trong đó bao gồm vài buổi ký tặng, triển lãm truyện tranh và triển lãm dành riêng cho doujin, còn có cả danh sách khách mời đến tham gia nữa, trong đó có một vài tác giả mà anh khá thích.

Giản Minh Chu thầm cảm thấy may mắn: Có thể làm một biên tập truyện tranh thật là tốt quá đi.

Đương nhiên cũng phải biết ơn chủ biên đã lên kế hoạch cho những hoạt động này.

Nghĩ vậy anh liền mở Wechat ra rồi lấy một tấm ảnh nửa người của Hạ Diệp ở trên trang cá nhân của anh ấy, sau đó dựng điện thoại lên bàn, cuối cùng là chắp tay, thành kính bái lạy.

Nghe tôi nói, cảm ơn anh.

Cốc cốc! Bên ngoài đột nhiên truyền đến hai tiếng gõ cửa: “Chú ơi”.

Giản Minh Chu bỗng giật mình bừng tỉnh, việc đầu tiên anh làm là giấu hết kế hoạch vào trong ngăn kéo, sau đó mới xoay đầu lại đáp một tiếng: “Vào đi”.

Tạ Cảnh đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy màn hình điện thoại vẫn đang sáng ở trên bàn.

Bức ảnh nửa người của chủ biên vẫn mỉm cười ở đó

Tạ Cảnh: ……

Giản Minh Chu liếc mắt nhìn thì nhận ra cái này: …..Chết mịa rồi!

Ánh mắt của hai người lượn lờ trong không trung, hai người im lặng không nói gì, cảm giác tồn tại của người thứ ba lại mãnh liệt như vậy.

Tạ Cảnh im lặng một lát rồi nói: “Cháu muốn hỏi chú cần lau bàn không?”

Lúc này dù làm gì đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy hơi dư thừa, thế là Giản Minh Chu nhẹ nhàng lùi sau một bước rồi nói: “Cảm ơn, mời”.

Trong lúc người ta lau bàn, Giản Minh Chu đứng bên cạnh cúi đầu nhìn chằm chằm vào bức ảnh vẫn đang hiển thị ở trên màn hình điện thoại. Lúc anh thấy Tạ Cảnh cầm chủ biên lên thì tay cậu có hơi chậm lại một chút.

Dường như xuất phát từ lịch sự mà cậu còn gật đầu với bức ảnh nữa.

“……”

Giản Minh Chu làm như không có chuyện gì mà nhìn ra chỗ khác.

Cách đây 10km, Hạ Diệp đang lái xe bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Ngày hôm sau, Tạ Cảnh lại đi tập huấn rồi.

Hôm nay Giản Minh Chu không phải đến công ty, thế là anh làm ổ ở trong phòng sách, đọc bù hết những quyển truyện tranh trước kia.

Nói là làm ổ thì thực sự là làm ổ.

Cả người anh chìm vào trong sofa, từ thể xác đến tâm hồn đều cực kỳ vui vẻ, thoải mái.

Bù được một nửa thì Tạ Trì lại gọi điện thoại đến.

“Minh Chu! Cháu trai mình….”

“Đi tập rồi”. Giản Minh Chu lật sách loạt soạt, anh còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn điện thoại nữa.

“.....”

Tạ Trì: “Mình biết mà. Mình muốn nói là cháu trai mình để quên thẻ tập ở nhà rồi, nó nhắn tin cho mình nói phiền cậu ship hỏa tốc qua cho nó, tiền ship để nó trả cũng được”. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Giản Minh Chu hơi hổ thẹn: Hình ảnh tên ngốc này đi khắp nơi tìm cháu trai đã ăn sâu vào lòng người rồi, đó cũng là ấn tượng sâu sắc nhất của anh về cậu ấy luôn.

“Thẻ tập ở đâu?”

“Ở trên bàn trong phòng nó ấy”. Tạ Trì lại nói tiếp: “Đúng rồi, hai người không trao đổi phương thức liên lạc à?”

“.......”

Giản Minh Chu: “Mình quên mất”.

Chi bằng nói hình như chẳng ai nghĩ đến đi.

Thẻ tập được đặt ở chỗ dễ thấy nhất trên bàn, Giản Minh Chu rất nhanh đã tìm thấy, sau khi cúp điện thoại của Tạ Trì, chuẩn bị gọi ship hỏa tốc thì anh lại ngẫm nghĩ:

Thẻ tập này rất quan trọng, chờ shipper chạy đến chạy đi cũng mất rất nhiều thời gian rồi.

Đúng lúc hôm nay không có việc gì làm, chi bằng đến trường học tìm kiếm cảm hứng phát nhỉ.

Thế là anh cầm theo chiếc thẻ rồi đi ra ngoài.

Từ đây đi đến đại học F rất gần, gọi xe đi qua còn chưa đến mười phút. Đại học F cũng là một trường học mở, Giản Minh Chu đi vào trường rồi hỏi địa chỉ, sau đó đi thẳng đến điểm tập luôn.

Sân tập huấn nằm ở thao trường khu phía đông.

Vòng một cái, thảm cỏ xanh mướt và đường chạy màu đỏ quen thuộc đập vào mắt.

Trên sân có vài nhóm sinh viên đang luyện tập, không khí thanh xuân tràn trề chợt ập đến.

Người nhận ra Giản Minh Chu đầu tiên là bạn tóc vàng hôm qua.

“Ế? Anh Minh Chu!” Tóc vàng vẫy tay với anh từ đằng xa rồi lại quay đầu gọi một tiếng:

“Tạ Cảnh….Chú cậu đến rồi này!”

Giọng cậu ấy lanh lảnh khiến nửa cái sân vận động đều nhìn qua.

Tạ Cảnh đang nói chuyện với huấn luyện viên cũng nhìn qua.

Cậu thấy Giản Minh Chu đang đi qua đây nên hơi ngơ ngác.

“Chú”. Dưới ánh nắng mặt trời, ngũ quan của cậu càng rõ ràng hơn, trên cổ còn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Giản Minh Chu đưa thẻ cho cậu: “Thẻ tập của cháu này”.

“Sao chú lại đích thân đến đây vậy?”

“Tiện đường thôi”. Tiện đường đến thu thập tư liệu, cảm hứng luôn.

“……?”

Sự bối rối của Tạ Cảnh được đè xuống, môi cậu vừa mấp máy thì huấn luyện viên ở bên cạnh đã vỗ vai cậu rồi nói: “Được rồi, mau đi đăng ký đi, có cái thẻ mà cũng quên mang được”.

Tạ Cảnh nói với Giản Minh Chu một tiếng: “Cảm ơn chú, cháu đi qua kia trước đây”.

Giản Minh Chu xua tay rồi lững thững đi sang khán đài bên kia.

Trên khán đài có tóc vàng, không biết từ lúc nào mà đầu đinh cũng đi qua đây luôn.

“Anh Minh Chu, anh đến đưa thẻ tập cho Tạ Cảnh ạ?”

“Ừ, tiện thể đi dạo luôn”.

Tóc vàng tên là Hà Tập còn đầu đinh tên là Chu Hứa Dương.

Nghe hai người nói hôm nay vừa hay có buổi tập huấn chung giữa mấy trường liền nên nhất định phải có thẻ để đi đăng ký.

“Vậy anh đến cũng đúng lúc lắm”.

Hà Tập nói: “Tạ Cảnh giỏi lắm đó anh, là chủ lực của đội điền kinh đó, trận đầu tiên là cậu ấy lên thi đấu rồi….anh nhìn kìa”.

Giản Minh Chu cũng theo đó mà nhìn qua, lúc này anh thấy Tạ Cảnh đã đăng ký xong, sau đó cậu đi đến phía cuối đường chạy.

Ánh mặt trời chiếu lên mắt cá chân khỏe mạnh rồi kéo chiếc bóng của cậu dài ra.

Bóng lưng cao lớn dưới ánh mặt trời, bả vai xoay xoay khởi động, nhìn qua mà giống như chân trời xa xôi vậy.

Kết thúc động tác chuẩn bị, ngay sau đó tiếng còi vang lên: Tuýt!

Dường như trong tích tắc Tạ Cảnh lao về phía trước, dáng vẻ lười nhác thường ngày đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sức bật kinh người.

Chiếc áo phông màu đỏ sậm để lại dư ảnh trong gió, cơ bắp cuồn cuộn dường như rơi những giọt mồ hôi xuống đường chạy.

Cậu phi qua như một cơn gió trước mắt Giản Minh Chu khiến lòng anh chợt rộn ràng.

Hô hấp của Giản Minh Chu nghẹn lại.

Mãi đến khi bóng đỏ kia biến mất thì anh mới bừng tỉnh rồi lấy điện thoại ra: Tách tách, tách tách…”

Suýt nữa thì quên chuyện tìm cảm hứng.

Chu Hứa Dương ở bên cạnh ngó đầu vào xem rồi nói: “Anh Minh Chu, anh chụp Tạ Cảnh mờ quá vậy”.

Giản Minh Chu cúi đầu nhìn ảnh rồi nói: “Không sao, có dáng người là được rồi”.

Cho tác giả có thể tham khảo thêm.

Chu Hứa Dương: ?

Nhóm đầu tiên của trận đấu tập đã chạy xong, Tạ Cảnh lui vào trong khu nghỉ ngơi uống nước.

Khu nghỉ ngơi cách khán đài một đoạn đường ngắn.

Từ đây có thể nhìn thấy bóng của Giản Minh Chu, dường như anh đang nói chuyện rất rôm rả với Hà Tập và Chu Hứa Dương.

“Tạ Cảnh, người đó là chú cậu à?”

Phía sau truyền đến một giọng nói, Tạ Cảnh quay đầu lại thì thấy đội trưởng đội chạy vượt chướng ngại vật nữ bên cạnh_Nghê Nhiên, nghe cô ấy hỏi vậy thì Tạ Cảnh đáp: “Ừ”.

Nghê Nhiên buộc tóc đuôi ngựa cao, lúc này cô ấy nhìn về phía ba người đang nói chuyện kia: “Ồ, thoạt nhìn mình còn tưởng là chú của bọn Hà Tập đó!”

Tạ Cảnh cụp mắt xuống rồi ngẩng đầu uống mấy ngụm nước.

Nghê Nhiên cười haha rồi nói tiếp: “Đùa thôi, đùa thôi!” Cô ấy cười xong thì lại nhìn về phía Giản Minh Chu: “Nhưng nói thật thì chú cậu đẹp trai ghê….”

“Này, chú cậu có bạn gái chưa?”

Tạ Cảnh nghĩ đến căn nhà của anh rồi nói: “Chắc là chưa”. Thế rồi cậu lại cười như không cười hỏi: “Sao thế?”

Nghê Nhiên cố tình tỏ ra e thẹn mà ôm mặt: “Là gu của mình chứ sao~~”

Tạ Cảnh thuận miệng nhắc nhở: “Mặc dù không nhìn ra nhưng chú mình lớn hơn cậu rất nhiều tuổi đó”.

“Cậu hiểu cái gì, như vậy mới có sức quyến rũ, vừa trưởng thành vừa dịu dàng”.

Trước nay tính của Nghê Nhiên là không có chừng mực, “thích” mà cô ấy nói chẳng qua là ba hoa bốc phét, còn có sức quyến rũ, trưởng thành, dịu dàng….

Tạ Cảnh nhìn về phía Giản Minh Chu.

Dáng của người đàn ông thẳng tắp, đường nét góc nghiêng ôn hòa, sáng sủa. Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc mềm mại của anh cũng hơi chuyển sang màu hạt dẻ, lúc này anh đang giơ điện thoại lên không biết là chụp cái gì, quả thực rất có cảm giác hòa nhã, bình yên.

Cậu còn chưa xác định cảm giác gần gũi này xuất phát từ đâu thì đã nghe thấy Nghê Nhiên nói: “Mình rút lại câu vừa nãy….chú cậu nhìn giống phụ huynh của cậu quá”.

Tạ Cảnh quay đầu lại nhìn cô ấy: “Sao vậy?”

“Ngày đầu tiên đi nhập học, bố mẹ mình cũng đứng chụp sân vận động, ký túc xá, tòa dạy học như vậy, họ cứ giơ điện thoại lên chụp liên tục ý”.

Cô ấy còn nói thêm: “Có cảm giác nhà có con cái thơ bé vừa trưởng thành, vẫy cánh bay xa vậy”.

Tạ Cảnh: “.......”

Ở đầu bên kia, Giản Minh Chu vẫn đang nói chuyện với bọn Chu Hứa Dương, hai thằng nhóc này không hề tỏ ra e ngại, khách sáo gì mà nhờ anh chụp ảnh cho họ. Giản Minh Chu chụp miết, gáy của anh cũng bắt đầu ửng đỏ lên rồi.

Cốc nước được đặt lên ghế nghỉ một cách nhẹ nhàng.

Tạ Cảnh đứng dậy đi về phía bên kia, trước mắt Nghê Nhiên chợt có một bóng râm bao trùm, thấy vậy cô ngẩng đầu lên nhìn: “Sao vậy?”

“Mình đi bảo họ ngồi vào chỗ mát”.

Tạ Cảnh tỏ vẻ thành thục nói: “Chú mình không phơi nắng được”.

Nghê Nhiên: ?

Cô ngơ ngác hồi tưởng lại giọng điệu tự nhiên của Tạ Cảnh: Quần què gì vậy, trồng hoa hay gì?

Một ngày tập luyện chung kết thúc vào lúc chập tối.

Giản Minh Chu vẫn luôn ở đây đến lúc nhá nhem, sau đó anh và bọn Tạ Cảnh đi ra ngoài cổng trường.

Anh thu thập được rất nhiều ảnh tư liệu, giảng đường, thư viện anh cũng chụp rất nhiều.

“Eo….tập luyện chung mệt quá đi mất!”

Hà Tập vươn vai một cái: “May mà sáng mai được nghỉ, bọn mình có thể nghỉ ngơi nửa ngày. Í, hay là tối nay làm một bữa nhỉ, tự thưởng cho bản thân luôn?”

Chu Hứa Dương khen cậu ấy: “Cậu đối xử với bản thân tốt ghê”.

Hà Tập nói: “Gì vậy ba, làm một bữa nhé? Tạ Cảnh ok không? Anh Minh Chu cũng ăn cùng bọn em nhé, lần trước đã chốt rồi mà”.

Tạ Cảnh tỏ vẻ sao cũng được: “Được thôi”.

Cậu nói xong thì lại nhìn về phía Giản Minh Chu: “Chú”.

Giản Minh Chu đoán hẳn là cậu đang hỏi ý kiến của anh nên gật đầu: “Được”.

Thế là năm sáu người họ tìm đến một quán ăn lớn.

Một nhóm sinh viên thể thao, lại còn ở tuổi 20_độ tuổi phát triển cơ thể, tuổi ăn tuổi lớn nên vừa đặt mông xuống thì họ đã gọi một bàn thức ăn đầy ắp, hơn nữa còn gọi hai két bia.

Một chiếc bàn dài dựa gần tường, cứ ba người ngồi đối diện nhau. 

Giản Minh Chu ngồi xuống bên cạnh Tạ Cảnh, bên kia là Hà Tập.

Họ vừa ngồi xuống thì Hà Tập đã vô cùng hào hứng: “Anh Minh Chu, anh gửi cho em ảnh mà hôm nay anh chụp cho bọn em đi”.

Giản Minh Chu mở điện thoại ra: “Chờ chút”.

“Bọn mình có cần kết bạn wechat trước không?”

“OK, để em quét cho”.

“Em cũng muốn kết bạn với anh”. Chu Hứa Dương cũng nhập hội, cứ như vậy ba người quét mã kết bạn, không khí rất náo nhiệt.

Giản Minh Chu đang hăng say kết bạn wechat với hai “bạn nhỏ” thì đột nhiên anh đứng hình một lát, anh chợt nhớ đến chuyện đưa thẻ tập sáng nay….anh lại quên kết bạn với Tạ Cảnh rồi!

Lúc nhận ra điều này thì anh mới phát hiện ra người ngồi bên cạnh mình hơi im lặng.

Giản Minh Chu quay đầu sang thì nhìn thấy Tạ Cảnh đang một tay chống má im lặng nhìn về phía họ. Dưới ánh đèn, đôi mắt cậu trông càng sâu hơn, anh cũng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào trong mắt cậu.

Ánh mắt chạm nhau, giống như không nói cũng tự hiểu vậy.

Đuôi lông mày của Tạ Cảnh hơi nhướng lên rồi nở một nụ cười đầy hàm ý: “Chú”. ( truyện trên app T Y T )

“……”

Được rồi, đừng cười nữa. Rất xin lỗi vì đã quên mất cháu.

Giản Minh Chu cố gắng tỏ ra giống như thuận theo bầu không khí mà tự nhiên đưa điện thoại ra: “Tiểu Cảnh, bọn mình cũng quét mã kết bạn đi”.

Tạ Cảnh cũng rất phối hợp mà mở wechat ra: “Vâng”.

Tất cả mọi người ở trên bàn đều đồng loạt quay sang nhìn họ: ….???

Hà Tập đang cầm điện thoại mà chợt cảm thấy mình giống như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay: Sốc! Hai người họ vẫn chưa kết bạn wechat với nhau?

Tít một tiếng, thế là quét mã xong.

Giản Minh Chu nhìn giao diện vừa xuất hiện trên điện thoại.

Tên wechat của Tạ Cảnh rất đơn giản, chỉ có một chữ “Cảnh”.

….Rất hợp với phong cách lười nhác của cậu, mà cũng có chút phong thái cool ngầu của nam chính trong truyện tranh học đường. 

Giản Minh Chu đang định thêm một chữ “Tiểu” ở đằng trước tên cậu để trông tên cậu không còn quá cool ngầu nữa thì chợt nghe thấy Tả Cảnh vừa đổi biệt danh vừa hỏi: “Chú ơi, hôm nay chú chụp cho họ nhiều ảnh lắm à?”

Hà Tập nhanh nhảu trả lời hộ anh: “Cũng chụp cậu nữa đó”.

“Thế à”. Tạ Cảnh đặt điện thoại xuống rồi nói: “Cho cháu xem được không?”

Ba người đồng thời câm lặng.

Hà Tập: “........”

Chu Hứa Dương: “.....”

Giản Minh Chu: “.........”

Chu Hứa Dương nghĩ đến đống ảnh mà tấm nào cũng mờ mịt, không rõ là người hay ma kia thì gượng gạo nói: “Ừm…chú cậu chủ yếu chụp….”

Giản Minh Chu tiếp lời: “Trừu tượng thôi”.

“......”

Tả Cảnh hơi ngộ ra gì đó mà nhìn qua.

May mà lúc này đồ ăn họ gọi đã được mang lên rồi, vừa hay phá vỡ không khí nhìn nhau trong im lặng này. Hà Tập vội vàng đứng dậy rồi cầm cốc bia lên…

“Được rồi….chúng ta cạn ly đi”.

Một buổi ăn uống đến cuối cùng ai cũng no say, trò chuyện rôm rả.

Bia cũng gọi hết đợt này đến đợt khác.

Giản Minh Chu cũng uống rất nhiều, anh thuộc dạng cứ động đến rượu cồn là sẽ đỏ mặt.

Nhưng anh tự nhận tửu lượng của mình rất tốt, sau khi uống say cũng không gây phiền phức, đến tận bây giờ mà anh vẫn tỉnh như sáo này:

Nhìn đi, anh có thể xếp vỏ tôm hùm đất  giống như hình dạng ban đầu nè.

“Chú ơi”. Bên cạnh truyền đến một giọng nói nhỏ, bàn tay to rộng cầm lấy cốc bia của anh, Tạ Cảnh nhìn anh rồi nói: “Chú không thể uống nữa”.

Giản Minh Chu cũng không biết mặt hoặc tai mình đỏ đến mức nào, lúc này anh quay đầu qua giải thích: “Không sao, chú vẫn rất tỉnh táo”.

Cả bàn: “....”

Hà Tập nói: “Chú sắp gục rồi mà vẫn còn nói tỉnh nữa…” sau đó cậu ấy bị Chu Hứa Dương đá một cái ở dưới gầm bàn: “Ái dồi ôi!”

Chu Hứa Dương: “Ăn no hết rồi nhỉ”.

“Ừ”. Tạ Cảnh đứng dậy: “Mình đi thanh toán trước”.

Giản Minh Chu cũng đứng dậy theo: “Để chú mời các cháu”.

“Không, không, không…..!” một nhóm nam sinh lập tức ngăn anh lại: “Bọn mình chia AA đi, anh Minh Chu, anh cứ chuyển tiền của mình cho Tạ Cảnh là được”.

Người có mặt ở quán ăn đều là sinh viên thể thao, chân dài tay dài, sức lại khỏe nên Giản Minh Chu vùng vẫy một hồi mà không xi nhê gì, thế nên anh chỉ có thể thỏa hiệp rồi nhìn hóa đơn tính tiền.

Vốn dĩ anh tốt nghiệp trường danh giá, thành tích cũng rất tốt.

Rất nhanh hóa đơn đã được tính ra.

Giản Minh Chu vừa nhanh chóng chuyển tiền vừa nghĩ thầm: Nhìn đi, đã nói bây giờ anh rất tỉnh mà.

Tạ Cảnh đi thanh toán rất nhanh đã quay lại.

Một đoàn người đi ra khỏi quán ăn, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, gió đêm mát mẻ thổi đến khiến mùi rượu lan tỏa ra không gian.

Các nam sinh lần lượt tạm biệt nhau đi về.

Giản Minh Chu đứng dưới cột đèn đường, khuôn mặt anh đỏ bừng, hốc mắt cũng ướt át.

Chu Hứa Dương liếc nhìn anh rồi nghi hoặc hỏi: “Anh Minh Chu ơi, anh có thể đi về nhà được không?”

Giản Minh Chu thầm cau mày.

Một người, hai người, khinh thường ai đấy?

Anh gật đầu một cách chắc nịch: “Anh rất tỉnh táo”.

Ngữ điệu nghe giống như đang nói “trạng thái tinh thần của tôi rất tốt mà x2….” 

Cả nhóm người không nhịn được mà liếc nhìn người đứng bên cạnh anh, lúc này cả đám muốn nói lại thôi.

Tạ Cảnh trầm lặng một lúc rồi đi về phía xe điện công cộng ở bên đường.

“Chú ơi, cháu đèo chú về nhé”.

“?” Tạ Cảnh mới là người say á!

Giản Minh Chu cảnh giác kéo cánh tay của cậu: “Đi xe điện cũng coi là say rượu lái xe đó”.

Anh cảm thấy lý lẽ của anh vô cùng rõ ràng.

Thậm chí không đợi Tạ Cảnh nói thì anh đã liệt kê một loạt những tiêu đề bài báo mới ra: “Một hộ gia đình ở khu chung cư Hoa Vân, hai người uống rượu lái xe bị bắt”.

Đám người: …..

Tạ Cảnh: ………..

Gió đêm mát lạnh thổi qua, Tạ Cảnh nhìn Giản Minh Chu đang tỏ ra vô cùng nghiêm túc rồi nhẹ nhàng nói:

“Chú ơi, không có hai xe nên không thể gọi là hai người uống rượu lái xe được”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp