Truyện Này Chú Cũng Không Đu?

Chương 2


2 tháng

trướctiếp

Ngoài cửa, nhân viên giao hàng đưa hộp giấy cho Tạ Cảnh.

“Anh là Giản Minh Chu phải không ạ? Phiền anh ký nhận hàng ạ”.

Tạ Cảnh cúi đầu nhìn hộp giấy trong tay: Chiếc hộp không to lắm nhưng nặng trịch, không phải đồ của cậu.

“Tôi…” Vừa dứt lời, một bàn tay có khớp xương cân đối đột nhiên thò ra từ phía sau rồi nắm lấy cổ tay của cậu.

“Chờ chút, là của tôi!”

Tạ Cảnh quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt đang ngước lên nhìn của Giản Minh Chu.

Mái tóc mềm mượt của anh hơi rối, hơi thở của anh hơi dồn dập, bàn tay đặt trên cổ tay cậu trông trắng hơn tay cậu một chút, bởi vì dùng sức mà mu bàn tay nổi lên những mạch máu xanh nhàn nhạt.

Lúc này tim Giản Minh Chu vẫn còn đập thình thịch.

Nhưng anh vẫn cố gắng giữ nét mặt tự nhiên, giống như chỉ là vô tình mặc lại quần áo và nhàn nhã đi dạo quanh nhà rồi tiện thể lấy đồ vậy.

Dường như người đứng bên cạnh anh trầm lặng đi: “Chú ơi”

Giản Minh Chu liếc nhìn thông tin đồ vật trên chiếc hộp: [Sách]

May quá, không xuất hiện những chữ không nên xuất hiện.

Anh thở phào một hơi: “Ừ, để tôi ký nhận cho”.

Thế là, anh cầm lấy cây bút từ trong tay nhân viên giao hàng vẫn đang trong trạng thái loading rồi ký tên, sau đó anh xoay người cầm chiếc hộp mà Tạ Cảnh đang ôm.

“Cứ đưa cho tôi là được”.

Tạ Cảnh cũng đưa cho anh, giọng điệu không nhanh không chậm nghe có vẻ như biết trong lòng anh đang nghĩ gì: “Chú ơi, thực ra chú không cần lo lắng như vậy đâu, cháu sẽ không tự ý mở hàng của chú”.

Giản Minh Chu: “....”

Giản Minh Chu: “...Bởi vì đây là sách mà bạn tôi gửi nhờ ở chỗ tôi nên tôi sợ cháu mở nhầm nên mới…úi!”

Tay anh chợt nặng trịch.

Suýt nữa thì anh lao về phía trước, một giây sau, có hai bàn tay phủ lên mu bàn tay của anh, bàn tay ấm áp kéo anh lại và đỡ lấy thùng sách. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

“Vẫn nên để cháu bê cho”. Tạ Cảnh cong môi cười rồi ôm lấy thùng sách, sau đó xoay người đi vào trong nhà.

“Không cần khách sáo đâu, đây là việc trâu ngựa nên làm mà”.

Giản Minh Chu: “........”

Anh đưa tay đóng cửa lại, cạnh! Khuôn mặt ngơ ngác của nhân viên giao hàng biến mất sau cánh cửa.

Trong nhà, Tạ Cảnh bê thùng giấy đi ở phía trước.

Tấm lưng to rộng rắn chắc lờ mờ hiện ra sau lớp áo thun, phía trên là chiếc gáy trông vô cùng ngầu lòi.

Giản Minh Chu nhìn cậu.

Vẻ ngoài điển trai, thân hình lại còn đẹp, gia thế tốt nhưng lại không hề kiêu căng tự phụ, lại còn rất biết đùa, hài hước.

Anh thuận miệng hỏi: “Tiểu Cảnh, cháu có bạn gái chưa?”

“Dạ? Cháu chưa có”.

Giản Minh Chu chớp chớp mắt.

Người đi phía trước dừng lại, vừa hay dừng ở cửa phòng sách, Tạ Cảnh ngoảnh đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy chắc là cháu được nhiều người thích lắm”.

“Ừm…cháu cũng chẳng có hứng thú gì với họ ý”. Tạ Cảnh tùy tiện đáp một câu rồi chủ đề trò chuyện lại quay trở về thùng sách: “Đúng rồi, sách để ở đâu ạ…”

Không đợi Giản Minh Chu đáp, cậu đã nói: “Cấm địa?”

Giản Minh Chu: “...” đã bê đến cửa phòng rồi, sao anh có thể không cho cậu vào chứ.

Anh đưa tay mở cửa phòng sách: “Mời”.

Tạ Cảnh nhướng mày rồi ôm thùng sách vào.

Thực ra phòng sách đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn vào thì thấy căn phòng rất rộng rãi, sáng sủa, không có món đồ nào đáng để soi mói…thậm chí là sạch đến mức rất đáng nghi.

Giản Minh Chu liếc mắt nhìn gầm ghế sofa, tường trong của giá sách và các khe của ngăn kéo…

Lúc này anh hơi căng thẳng giải thích: “Bởi vì đây là nơi tôi làm việc nên…”

“Vâng”. Người phía trước bình thản đáp một tiếng.

Giản Minh Chu nhìn qua, chỉ thấy nụ cười tùy ý trước sau như một của Tạ Cảnh, sau đó cậu từ từ đặt thùng sách xuống, cậu cũng không có ý tiếp tục tìm hiểu nơi này nữa.

Sau khi chuyển sách xong, anh lại đi vào phòng tắm.

Giản Minh Chu giống như vừa trải qua một kiếp nạn vậy, anh quay đầu lại thì thấy điện thoại ở trên bồn rửa mặt vẫn đang có tin nhắn đến.

[Chủ biên]: Í, người đi đâu rồi?

[Chủ biên]: Vui đến mức không nói lên lời luôn à ^0^

“………”

Anh tiện tay đổi biệt danh của chủ biên thành [thiên lôi]

[Minh Chu]: Đúng vậy, thậm chí là đầu óc trống rỗng luôn ^_^

[Thiên Lôi]: Tôi biết mà 😎😎😎. Nhớ là mai đến công ty họp thường kỳ nhé.

Hehe, quả là một biệt danh phù hợp với con người của chủ biên.

Giản Minh Chu tắt điện thoại đi, trong lòng tê dại mà mở vòi hoa sen lên rồi bắt đầu tắm.

……

Ngày hôm sau là thứ hai.

Nhà xuất bản mà Giả Minh Chu đang làm việc là phòng sản xuất truyện tranh đam mỹ thuộc công ty sách giải trí lớn nhất trong ngành.

Phần lớn thời gian anh có thể làm việc ở nhà, những lúc cần thiết mới đi báo cáo…

Ví dụ như cuộc họp mỗi thứ hai đầu tuần.

Lúc Giản Minh Chu ra khỏi nhà thì Tạ Cảnh đã đi từ lâu rồi.

Anh thấy không còn sớm nữa nên quyết định gọi xe đến công ty.

Ban biên tập nằm ở trong tòa nhà của tổng công ty, lúc Giản Minh Chu đến thì cuộc họp vừa mới bắt đầu.

Trong ban có tổng cộng 10 người đến, cơ bản là đều đến đủ rồi, anh là phó chủ biên, mà người ngồi ở ghế đầu tiên chính là chủ biên Hạ Diệp.

Vừa bước vào phòng họp thì anh đã nhận được một tràng hỏi thăm.

“Í, phó chủ biên đến rồi!”

“Anh Minh Chu, để cho anh một miếng bánh kem đó, bọn em đặt ở trên bàn ấy”.

“Truyện mới của Miêu Vĩ anh đọc chưa!”

Tiếng nói chuyện ríu rít không ngừng vang lên bên tai, phòng họp bỗng chốc tràn đầy không khí vui vẻ, hân hoan.

Mắt thấy tiếng cười nói rộn ràng sắp bay sang phòng bên cạnh thì một giọng nói vang lên, chấm dứt tiếng nói chuyện ồn ào, huyên náo: “Trật tự!”

Chủ biên Hạ Diệp cau mày, ánh mắt dưới cặp kính trầm xuống, người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu, cũng tạm gọi là đẹp trai, chỉ là lúc nghiêm túc trông hơi đáng sợ.

Anh ấy liếc mắt một vòng rồi nói: “Coi đây là phòng trà nước à?”

Các biên tập chợt im thin thít.

Trong không khí im lặng Giản Minh Chu ngồi vào vị trí của mình, sau đó anh liếc nhìn bình giữ nhiệt trong tay Hạ Diệp: “Đá xay ở trong cà phê sắp tan rồi chủ biên ơi”.

“……”

Hạ Diệp úi một tiếng rồi cúi đầu xuống nhìn cà phê ở trong tay.

Cuộc họp chẳng qua cũng chỉ là báo cáo công tác, báo cáo tiến độ của tác phẩm mới và những đề án kế hoạch trong những hoạt động tiếp theo thôi.

Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt kéo nhau về phòng làm việc.

Giản Minh Chu đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng họp cùng với chủ biên đang cầm bình cà phê loãng.

Có lẽ vì hai người đều là những “nguyên lão” vào làm việc ở bộ phận này sớm nhất nên mối quan hệ cá nhân cũng rất tốt, nếu không Hạ Diệp cũng chẳng cần phải giữ lại cho anh bộ truyện tranh của họa sĩ mà anh thích nhất.

…Nghĩ đến bộ truyện tranh kia, Giản Minh Chu lại bắt đầu cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Đến giờ anh mới biết trên thế giới còn có kiểu hạnh phúc đến không đúng lúc như vậy!

“Tiễn Thu, khoảng thời gian này tạm thời đừng gửi truyện tranh đam mỹ cho bổn cung nhé”.

“Ai là Tiễn…từ đã, tại sao chứ?”

Bước chân Hạ Diệp chợt phanh lại, anh ấy khó tin mà quay đầu lại, đôi mắt dưới cặp kính hơi trợn tròn: “Mệt rồi? Chán rồi? Thay lòng đổi dạ rồi?”

“……”

Giản Minh Chu cảm thấy trí tưởng tượng của anh ấy còn nhiều, phong phú hơn cả lương của anh ấy nữa.

“Trong nhà có trẻ con”.

“Trẻ con bao tuổi? Lớn không?”

“Rất lớn”.

“....”

Hạ Diệp vỗ vai anh, vẻ mặt tỏ ra hơi cảm thông, thương xót: “Từ lúc nào mà từ ngữ của cậu lại trở nên nghèo nàn như vậy hả?”

Giản Minh Chu: ….

Anh vô cùng nghiêm túc khua tay múa chân: “Thật sự là ‘rất lớn’”.

“Dẹp đi”. Hạ Diệp không có hứng thú tìm tòi rốt cuộc là lớn đến mức nào, anh ấy vừa nói vừa đi về phía phòng làm việc: “Nhưng mà, hai tháng này là nghỉ hè, nghỉ hè xong thì phải tổ chức rất nhiều hội chợ triển lãm, cậu có thể đi xem xem”.

“Còn có triển lãm dành riêng cho boylove nữa, chủ đề chính là thầy giáo với học sinh, văn phòng, cấm kỵ bla bla….”

Giản Minh Chu hít sâu một hơi, ánh mắt sáng lấp lánh: é é é é é é!!!

Hạ Diệp bị ánh mắt sáng như đèn pha ô tô ấy làm cho câm nín: “......”

Ngay sau đó anh ấy nói: “Đu CP một cách quang minh chính đại là phạm pháp à? Cậu cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm đâu. Huống hồ đây là ban biên tập truyện đam mỹ, cho dù cậu mê đến mức gào khóc huhu thì cũng chẳng có ai nói gì cậu”.

Gì mà gào khóc huhu chứ!

Giản Minh Chu mất tự nhiên mím môi nói: “Ai gào…’

“Ú hú hú!” phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kêu kỳ lạ, biên tập Tiểu Ngư vừa hay đi lấy nước qua, nhìn thấy hai người thì lập tức ưỡn ẹo: “Chủ biên với phó chủ biên đi đằng sau nói cái gì vậy~~~ đáng ghét!”

Nói xong thì cô ấy vừa cười vừa chạy đi: “Hí hí hí hí hí!”

Hạ Diệp: “.........”

Giản Minh Chu: “.......”

Hạ Diệp: “Cậu nhìn đi”.

Giản Minh Chu cảm thấy kính nể: “Mong được chỉ giáo nhiều hơn”.

….

6 giờ chiều tan làm.

Hạ Diệp lái xe nên thuận đường cho Giản Minh Chi đi kéo về nhà.

Xe dừng ở dưới chung cư, Giản Minh Chu vừa xuống xe thì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tạ Cảnh đứng ở phía trước cách đây không xa nói chuyện với bạn bè.

Một bên vai đeo balo, vẫn là dáng vẻ tùy ý, lười nhác ấy, xung quanh cậu còn có vài người cùng tuổi, chắc là bạn cùng đi tập huấn, thuận đường về nhà.

Mấy người đang nói cái gì đó.

Nhưng Giản Minh Chu cứ cảm thấy ánh mắt của Tạ Cảnh đang không tập trung.

Một giây sau, ánh mắt không tập trung ấy rơi lên người anh, Tạ Cảnh hơi nhướng mày rồi vẫy tay với anh: “Chú ơi”.

Nam sinh đang nói chuyện ở trước mặt cũng ngừng lại rồi nhìn qua.

Hạ Diệp ở đằng sau cũng không đi ngay, anh ấy thấy vậy thì ngó đầu ra khỏi cửa sổ xe đánh giá: “Lớn quá nhỉ….Minh Chu, đây là trẻ con đang ở trong nhà cậu à?”

Giản Minh Chu xoay đầu lại nói: “Chuẩn luôn”.

Thấy chưa, miêu tả của anh trực quan mà.

Hạ Diệp: “.....”

Cách khoảng năm sau mét nên tiếng nói chuyện của hai người rất rõ ràng.

Tầm mắt của Tạ Cảnh xuyên qua Giản Minh Chu nhìn về phía Hạ Diệp, dừng khoảng hai giây rồi cậu ung dung gật đầu: “Chào chú”.

Hạ Diệp vẫy tay, sau đó anh ấy tạm biệt với Giản Minh Chu rồi lái xe đi.

Sau khi người đi, dưới một loạt ánh mắt tò mò, Giản Minh Chu đi đến bên cạnh Tạ Cảnh: “Đang nói chuyện với bạn à?”

“Vâng”. Tạ Cảnh nói với người ở bên cạnh: “Chú mình”.

“Chú…chú á?” Một nam sinh kinh ngạc nhìn Giản Minh Chu sau đó lại quay sang Tạ Cảnh: “Đẹp trai như vậy? Hơn nữa nhìn có vẻ rất trẻ mà…sao cậu lại gọi là chú?”

Giản Minh Chu không tiện nói là vì vai vế nên phải gọi như vậy, thế là anh chỉ có thể âm thầm battle trong lòng.

“Tôi tên là Minh Chu, các cậu cứ gọi tôi là anh cũng được”.

“À, chào anh Minh Chu ạ!”

Mấy người cũng gọi “anh” theo, trong đó có một nam sinh cắt đầu đinh đột nhiên huých vai nam sinh tóc vàng ở bên cạnh: “Gọi thuận miệng thế, sao tôi không thấy cậu gọi tôi là ‘anh’ bao giờ nhỉ?”

Nhịp tim của Giản Minh Chu chợt đập nhanh hơn, anh từ từ liếc mắt sang nhìn.

Nam sinh tóc vàng: “Sao mình phải gọi cậu là anh?”

Nam sinh đầu đinh ghì cổ cậu ấy: “Mau gọi một tiếng xem nào”.

Nam sinh tóc vàng cười vui vẻ: “Thần kinh!”

“Haha, hahahahaha….”

“……”

Yết hầu của Giản Minh Chu động đậy rồi anh lập tức quay mặt đi: ….Cute quá!

“Chú ơi?” Bên cạnh chợt vang lên một giọng nói.

Anh nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm rồi quay đầu lại: “Sao?”

Tạ Cảnh nghiêng đầu nhìn vào cổ của anh: “Cơ thể chú không thoải mái à? Chỗ này của chú…” Ngón tay của cậu chỉ trong không trung: “Hơi đỏ”.

Tiếng cười hihi haha ở phía trước cũng biến mất, một nhóm nam sinh quay đầu lại nhìn Giản Minh Chu.

Giản Minh Chu thầm nói một câu chết mịa rồi đưa tay lên che cần cổ đang đỏ bừng: “Không thường xuyên đi ra ngoài nên nắng chiếu vào nó vậy á….”

Nam sinh tóc vàng tò mò nhìn qua rồi nhỏ giọng nói: “Công chúa đậu hà lan” nam sinh đầu đinh huých vai cậu ấy một cái, thế là cậu ấy nhanh chóng sửa miệng: “Công tử đậu hà lan”.

Giản Minh Chu: “....”

Cảm ơn, rất phong nhã đấy.

Tạ Cảnh xem hết “tiểu phẩm” này thì cuối cùng cũng mở miệng: “Vậy bọn mình về trước đây”.

“Ừ, bye bye”.

Mấy người đang tạm biệt nhau thì đột nhiên nam sinh đầu đinh gọi Giản Minh Chu, cậu ấy khoác vai nam sinh tóc vàng cười vui vẻ nói: “Anh Minh Chu, lần sau bọn em đi ra ngoài chơi, anh cũng đi cùng bọn em nhé?”

Giản Minh Chu lập tức đáp: “OK”

“.....” Tạ Cảnh ở bên cạnh liếc nhìn anh một cái.

“Vậy chốt thế nhé, bye bye!” mấy nam sinh vui vẻ rời đi.

Giản Minh Chu và Tạ Cảnh cùng nhau đi vào chung cư.

Lúc này Giản Minh Chu vẫn đang đắm chìm trong cảnh tượng ban nãy nên chưa hồi thần, mãi đến khi đến cửa nhà thì anh mới phát hiện suốt dọc đường hai người không hề nói chuyện.

….Giống như hai người đang ghép nhóm về nhà vậy.

Nhưng mà Tạ Cảnh chắc cũng không phải người hay chủ động bắt chuyện.

Giản Minh Chu đang định nói gì đó thì anh đột nhiên nghe thấy Tạ Cảnh ở bên cạnh nói: “Chú ơi, hình như chú còn thích bạn cháu hơn cả cháu nhỉ?”

Đầu Giản Minh Chu lập tức nhảy số, lúc này anh chợt im bặt.

Không, bởi vì cậu có một mình, mà họ có hai mình.

Anh chỉ là thấy cute quá thôi.

Anh mím chặt miệng: ….Mé! Cái này anh phải nói thế nào?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp