Truyện Này Chú Cũng Không Đu?

Chương 6


2 tháng

trướctiếp

Cuối cùng Giản Minh Chu vẫn ăn bát cháo kia.

Mặc dù miếng đầu tiên khiến anh rất sốc nhưng sau khi ăn thêm mấy miếng nữa thì năm giác quan của anh dần mất cảm giác nên có thể vô thức nuốt xuống.

Biểu cảm của anh trông vô cùng đặc sắc, biến ảo khôn lường, cuối cùng Tạ Cảnh cũng ngăn anh lại.

“Chú, không ăn được thì đừng cố”.

Giản Minh Chu lắc đầu: “Bị tê liệt rồi…????”

Tạ Cảnh: “Chú mắng người luôn rồi kìa”.

“......”

Giản Minh Chu bình tĩnh nói: “Tôi nói sau khi vị giác bị tê liệt thì vẫn có thể ăn được”.

“Xem ra chú không thích ăn mặn ngọt”.

“...Chỉ là lần đầu tiên tôi được ăn vị mặn ngọt khủng bố như vậy”. Giản Minh Chu cảm thán một câu rồi ăn hết cháo trong bát, sau đó đưa cho Tạ Cảnh bát không: “Đây là gợi ý của cậu cháu à?”

Tạ Cảnh bình thản rút ra kết luận: “Không nên tin cậu cháu”.

“.....”

Tạ Cảnh bưng thìa bát anh đã ăn xong rời đi, Giản Minh Chu uống hai ngụm nước lọc để súc miệng, lúc anh cầm điện thoại lên thì thấy Tạ Trì vẫn đang vô cùng phấn khích hỏi: Sao rồi, cháu mình thành công chứ?

[Minh Chu]: Chắc là thành công mất đi sự tín nhiệm với cậu đó.

[Tạ Trì]: ?

Ngày hôm sau tỉnh dậy Giản Minh Chu đã hạ sốt rồi.

Tạ Cảnh làm lại cháo mặn, vì trong quá trình nấu không có sự “cản trở” của Tạ Trì nên hương vị của cháo rất ngon.

Ăn cơm xong, cậu lại dốc sức phát huy “tính năng động chủ quan” của việc làm trâu làm ngựa mà đi rửa bát, sau đó cậu còn nhắc anh: “Chú nhớ uống thuốc nhé”.

Giữa phòng bếp vừa phòng ăn chỉ cách nhau qua một chiếc bàn bếp.

Giản Minh Chu ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Tạ Cảnh. Vai rộng lưng cũng rộng, bả vai dưới lớp áo phông nhô lên theo động tác của cậu, toát ra vẻ đáng tin và an toàn.

Trong lòng anh chợt nổi lên chút ấm áp.

Nhớ lại hôm qua ý thức của anh không tỉnh táo, hình như Tạ Cảnh còn giúp anh cất đồ, đắp chăn….

Cảm giác ấm áp này liên tục kéo dài cho đến khi anh về phòng chuẩn bị uống thuốc.

Hộp thuốc được đặt ở trên bàn trong phòng ngủ, bên trong có một đống thuốc xanh xanh đỏ đỏ. Lúc Giản Minh Chu lấy thuốc thì nhìn thấy bên cạnh có một tờ giấy nhớ, anh thong dong cầm lên, trong lòng nghĩ: Cái gì đây?

Một giây sau, nét chữ quen thuộc đập vào mắt….

Á đù!!!

Ngón tay Giản Minh Chu run run, miệng suýt nữa thì phát ra câu chửi thề.

Cái đù má đây không phải là ghi nhớ triển lãm truyện tranh mà chủ biên viết cho anh sao?

Tại sao nó lại xuất hiện ở trên mặt bàn vậy!

“………”

Sau sự hoảng hồn kéo dài mười mấy giây thì cuối cùng anh ép bản thân bình tĩnh lại rồi tỉ mỉ phân tích…

Tối qua anh sốt, Tạ Cảnh dọn đồ rồi đắp chăn giúp anh.

Nhưng Tạ Cảnh cũng không phải là người thích lục đồ của người khác, chắc là do tờ giấy nhớ đó bị rơi ra, sau đó Tạ Cảnh nhặt rồi để lên bàn cho anh.

Vậy nội dung của tờ giấy nhớ đó cậu đã đọc chưa nhỉ?

Giản Minh Chu nhìn mấy tên triển lãm được viết rõ ràng trên giấy, mặc dù chỉ nhìn tên thôi thì cũng chẳng nhìn ra gì cả nhưng chỉ cần lên mạng tìm kiếm thì nó sẽ nhảy ra một đống, nào là BL thầy trò, phòng làm việc, tình cảm cấm kỵ,....

Cái kinh hồn nhất là cuối tờ giấy còn có dòng chữ phê chuẩn như rồng bay phượng múa của Hạ Diệp…. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Tìm họa sĩ truyện tranh cậu thích nhất xin chữ ký!

“....” Giản Minh Chu nhắm mắt: giết tôi đi.

Còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào để thăm dò thái độ của Tạ Cảnh thì bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng của cậu: “Chú ơi”.

Tạ Cảnh rửa bát xong thì đi đến phòng của anh.

Giản Minh Chu không kịp nghĩ nhiều, cơ thể đã theo phản xạ mà giật mình một cái. Anh vo tờ giấy nhớ rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó mở túi xách ra bắt đầu giả vờ tìm đồ.

“Cháu sắp ra ngoài rồi, nếu chú…”

Tạ Cảnh đi đến cửa thì cậu chợt im lặng.

Giản Minh Chu làm ra vẻ mình đang tìm đồ, anh không thèm ngẩng đầu lên mà “ừ” một tiếng.

Tạ Cảnh cũng không nói gì nữa.

Không biết là từ gia giáo hay là cảm giác xa cách, nhưng cậu cứ dựa vào khung cửa, vô cùng kiên nhẫn đợi anh “tìm đồ” xong.

Giản Minh Chu: “…”

Anh giống như có bệnh nặng chưa khỏi, tay tìm đồ đến mức tê mỏi, trong lòng còn không nhịn được gào thét: Mau hỏi tôi đang tìm cái gì đi!

Một giọt mồ hôi men theo thái dương của anh rồi chảy xuống.

Tạ Cảnh ở đầu bên kia cuối cùng cũng nói: “Chú không tìm thấy đồ à?”

Giản Minh Chu thở phào một hơi: “Tờ giấy nhớ của tôi không thấy đâu nữa”.

Tạ Cảnh khựng lại một lát rồi nói: “Tờ giấy màu xanh dương đó ạ? Hôm qua nó bị rơi ra ngoài, cháu tiện tay nhặt rồi để lên bàn mà, không có ạ?”

Giản Minh Chu lắc đầu.

Lông mi của Tạ Cảnh cụp xuống: “Quan trọng lắm ạ?”

“Những việc cần ghi nhớ mà cấp trên viết cho tôi, tôi cũng chưa kịp đọc”.

“...Xin lỗi chú, tại cháu không để cẩn thận”.

Cậu đã nói như vậy rồi, nếu đã đọc nội dung bên trong thì chắc cũng không cần phải giả vờ là không biết. Lúc này Giản Minh Chu mới hơi yên tâm, sau đó anh quay sang an ủi Tạ cảnh ( truyện trên app T Y T )

“Không sao, tôi nhờ sếp viết lại một tờ khác”.

Dáng vẻ ra lệnh cho cấp trên của anh có thể nói là rất trơn tru, môi Tạ Cảnh khẽ mấp máy, cuối cùng cậu vẫn lễ phép mà không nói thêm gì cả, cậu chỉ đáp lại anh một tiếng rồi dặn dò:

“Vậy cháu đến trường trước đây, nếu chú có chuyện gì thì gọi điện thoại cho….”

Giản Minh Chu dịu dàng nói: “120, tôi biết mà”.

“……”

Tạ Cảnh nhìn anh bằng ánh mắt đầy ý tứ, sau đó cậu đáp một tiếng: “Vâng”.

Đợi cậu ra khỏi nhà, Giản Minh Chu mới giở tờ giấy nhớ trong lòng bàn tay ra.

Nét chữ ở trên tờ giấy giống như muôn nghìn việc hệ trọng bị anh làm cho nhăn nheo, nhàu nát và hội tụ thành một thế giới đầy màu sắc lại đầy biến động.

Thực ra Tạ Cảnh rất biết chừng mực.

Dường như anh có thể tự nhiên hơn một chút nữa.

Cơn cảm cúm của mùa hè giống như một trận mưa giông vậy, đến nhanh đi cũng nhanh.

Mấy ngày sau, Giản Minh Chu đã gần như khỏe lại rồi.

Cùng với tiếng “tan họp” vang lên trong phòng họp của công ty, các biên tập đi ra ngoài theo từng hàng. Giản Minh Chu và Hạ Diệp cùng nhau đi dọc theo hàng lang đi về bộ phận của mình…

“Lại đến thời gian này rồi”. Anh nói.

“Ừ”. Hạ Diệp mặt không cảm xúc đáp.

Cuộc họp nghiên cứu, thảo luận giữa các bộ phận vào thứ 6.

Nói đơn giản thì chính là cuộc họp giữa năm của các bộ phận trong công ty, các phó chủ biên cũng phải tham dự. Mục đích nhắm đến là tổng kết thành tích đã đạt được, hướng phát triển trong tương lai rồi dùng từ ngữ hoa mỹ và luận điệu bay bổng viết một bản báo cáo.

Hạ Diệp xoay bút: “Mỗi năm họp đều muốn đánh rắm”.

Keng! Giản Minh Chu nhẹ nhàng thành thục giữ lấy chiếc bút bi: “Nhưng lại phải suy nghĩ làm thế nào để đánh quả rắm nặng nề ấy một cách tao nhã, hoàn hảo”.

Keng, cạch: “Hoàn toàn là những việc vô ích”.

Keng, tách, cạch: “...Tôi biết anh bất mãn nhưng có thể đừng lấy bút máy để đánh nhau với tôi được không?”

Đồng nghiệp đều đang nhìn về phía này kìa!

Đang nói chuyện thì một người đồng nghiệp đi qua, người ta còn cười rồi trêu chọc: “Chủ biên Hạ cũng rất hợp với ban đam mỹ mà~~”

Đối phương nói xong thì lắc mông đi. Lúc này cảnh “tàn sát khốc liệt” mới dừng lại.

Giản Minh Chu quay đầu lại trầm lặng nhìn Hạ Diệp.

Thực ra Hạ Diệp khác với bản thân anh, vốn dĩ anh ấy ở ban văn học, chỉ là anh ấy làm không lại chủ biên ban văn học hiện tại nên mới bị đá sang ban đam mỹ.

…..Lại chọc vào vết thương lòng của anh ấy, đáng thương ghê.

“Bỏ đi”. Vẻ mặt của Hạ Diệp bỗng tươi tỉnh, anh ấy đẩy kính, ánh mắt mang theo chút đắc ý rồi nói với Giản Minh Chu: “Không nói cái này nữa. Gần đây tôi biết một trang web báo cáo ít người biết đến, kiểu diễn đàn ấy, có thể chép bài tập”.

Giản Minh Chu lập tức quay sang nhìn anh ấy: “Còn không mau hành động đi!”

Hạ Diệp nở nụ cười: “Thôi dẹp đi, nếu chúng ta chép trùng bài thì phải làm sao?” Anh ấy nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Giản Minh Chu: “…”

Ánh mắt anh âm u: Lời nguyền hắc ám gunara.

Sau khi về nhà, Giản Minh Chu mở máy tính chuẩn bị viết báo cáo.

Người ta nói bệnh tật kéo đến giống như núi đổ, còn bệnh tật qua đi giống như quay tơ.

Hiện tại anh đang “quay tơ”, kiểu không hề muốn hao tâm tổn trí để viết những thứ không vô nghĩa, không có giá trị.

Nhưng chủ biên tính chó không chia sẻ trang web với anh nên anh chỉ có thể tự lần mò.

Giản Minh Chu ngồi khoanh chân trên sofa tìm kiếm các trang web.

Tìm cả buổi trời mà bài nào cũng như bài nấy, lúc này anh không nhịn được mà nhìn về phía Tạ Cảnh đang đứng trong phòng bếp gọt cà rốt: “Tiểu Cảnh, cháu có từng lưu trang web như này….”

Cạch một tiếng, củ cà rốt thiếu mất một góc!

Tạ Cảnh ngước mắt lên: “...Sao ạ?”

Giản Minh Chu: “Kiểu trang web viết báo cáo, kiểm tra luận văn, có thể chép mô típ, chép bài tập ấy?”

“....”

Tạ Cảnh tiếp tục gọt cà rốt: “Không ạ”.

“Cháu chưa từng chép à?”

“So với việc tốn công đi tìm thì cháu thà tự mình làm còn nhanh hơn”.

Giản Minh Chu giống như được khai sáng: Cũng có lý nhưng mà làm thì không hề dễ chút nào!

Anh hít sâu một hơi rồi ngả đầu ra sau sofa.

Ánh đèn trên trần nhà chiếu vào mắt anh, lúc này anh đang suy nghĩ vu vơ: “Nhưng mà hiện tại tôi chẳng viết được cái gì hết, thuốc trị cảm diệt sạch virus cảm nhưng đồng thời cũng mang hết nơron thần kinh của tôi đi rồi…”

Tạ Cảnh: ….

Giản Minh Chu nói xong thì giật mình: Từ đã anh đang làm gì vậy, đang làm nũng với một đứa trẻ?

Anh lập tức chỉnh lại vẻ mặt rồi ngồi thẳng dậy, lúc này anh đang định nói bản thân anh nói linh tinh thì phía phòng bếp truyền đến tiếng của Tạ Cảnh:

“Hay là cháu viết giúp chú nhé?”

Giản Minh Chu ngơ ngác nhìn qua.

Đôi mắt đen láy của Tạ Cảnh mang theo chút mê hoặc, lúc này yết hầu của anh động đậy: “Cái này không hay đâu…”

“Cháu không trả tiền nhà mà, chỉ là chuyện thuận tay thôi”.

….Viết cái thứ này thì thuận tay ở chỗ nào!

Giản Minh Chu nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì anh đã trịnh trọng giao máy tính vào tay đối phương rồi.

“Vậy cảm ơn cháu nhé, Tiểu Cảnh”.

“…”

Tạ Cảnh không biết công việc cụ thể của anh là gì nhưng cậu biết anh làm trong ngành biên tập, xuất bản nên cậu có thể lên dàn ý chung và khung bài trước sau đó cậu thêm các chi tiết công việc là được.

Tạ Cảnh đang viết báo cáo giúp Giản Minh Chu nên anh đi gọt cà rốt.

Trong lúc đó, Tạ Trì còn gọi điện thoại đến hỏi anh đã khỏi bệnh chưa, nghe thấy tiếng cắt rau củ thì anh ấy chợt nổi khùng:

“Tạ Cảnh làm trâu làm ngựa kiểu gì vậy!”

Giản Minh Chu đang kẹp điện thoại ở má và vai nên suýt nữa thì bị điếc vì tiếng hét của anh ấy: “....Cậu ấy đang viết báo cáo giúp mình”.

Tạ Trì: ???

Phạm vi nghiệp vụ không ngờ tới làm cho đối phương câm lặng luôn.

Giản Minh Chu cúp điện thoại rồi bắt đầu nấu cà ri.

Một lúc sau, tiếng gõ bàn phím lạch cạch ở ngoài phòng khách ngừng lại, Tạ Cảnh gọi anh: “Chú ơi, chú đến xem báo cáo đi”.

“Nhanh thế á?” Giản Minh Chu chạy qua xem, cả một bài báo cáo tự nghĩ vậy mà cậu viết rất tốt, thậm chí cậu còn cẩn thận để cho anh một vài chỗ trống để điền vào nữa!

Ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn: “Được không chú?”

“Được…” Ánh sáng màn hình máy tính chiếu vào mắt của Giản Minh Chu khiến nó trở nên sáng rực, cũng khiến khuôn mặt anh nhuộm thêm chút màu sắc. Một lúc sau, anh cố gắng đè nén lại sự kích động trong lòng mà vỗ vai Tạ Cảnh rồi cảm thán.

“Tiểu Cảnh, quả nhiên cháu rất được việc”.

Giản Minh Chu chợt phát hiện ra lòng phòng bị của mình đã giảm bớt đi rồi, ngay cả máy tính cũng có thể đưa cho đối phương luôn.

Nhưng không sao, đổi lại anh nhận được một bài báo cáo perfect.

Rất nhanh buổi họp các bộ phận vào thứ 6 đã đến.

Anh và Hạ Diệp đi thẳng đến phòng họp lớn ở tầng trên. Hạ Diệp còn tỏ vẻ hỏi han ân cần: “Sao rồi, viết xong báo cáo chưa?”

Giản Minh Chu cười khinh bỉ: “Viết tốt là đằng khác nhé”.

Vào trong phòng họp, bên trong có một chiếc bàn hình elip to rộng. Các lãnh đạo cấp cao ngồi ở phía trên cùng, các chủ biên của các ban khác cũng lần lượt có mặt, Giản Minh Chu và Hạ Diệp cũng lần lượt ngồi đối diện nhau. 

Rất nhanh cuộc họp đã được bắt đầu.

Lãnh đạo điểm mặt chỉ tên người đứng lên báo cáo, Giản Minh Chu ngồi ở vị trí của mình nghe các ban khác báo cáo. Sau khi hai ban đã báo cáo xong thì anh nhìn thấy chủ biên ban văn học đứng dậy…

Anh tài khắp người toát ra vẻ hòa nhã, trầm ổn, khuôn mặt mang theo nụ cười quy chuẩn và đọc bài báo cáo một cách dõng dạc, tự tin.

Giản Minh Chu nghe chưa đến hai phút thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Giản Minh Chu cúi đầu xem.

[Chủ biên]: Beyond.

???

Anh phải mất một lúc để dịch âm thì mới nhận ra đối phương đang dùng tiếng Anh để mắng một câu rất ưu mỹ.

Trong ấn tượng của anh thì Hạ Diệp hào hoa phong nhã, trông thì dạng người tính chó nhưng rất ít khi anh ấy mất bình tĩnh rồi chửi bậy. Lúc này Giản Minh Chu nhẹ nhàng gõ một dấu chấm hỏi: ?

[Chủ biên]: Lát nữa xin đừng gọi đến tôi.

[Minh Chu]: Anh đang nói cái gì vậy?

Anh nhìn về phía Hạ Diệp, mắt kính phản quang che đi biểu cảm của đối phương, chỉ còn lại đôi môi đang mím chặt và bàn tay gõ tin nhắn đang run run của anh ấy.

Lúc này màn hình điện thoại sáng lên.

[Chủ biên]: Cái đù má tôi và hắn chép trùng bài nhau!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp