Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 23.3: Khuất phục.


2 tháng

trướctiếp

“Cảm ơn người anh em.”

A Văn xấu hổ nói: “Trận thi đấu cuối cùng đó tôi không tham gia, nên phần thắng không tính cho tôi.”

Tiểu Thiên và Diệp Chiêu đồng thanh nói: "Không được, cậu phải nhận lấy!"

Diệp Chiêu: “Keyboard của cậu cũng được sử dụng trong cuộc thi, vậy tại sao lại không tính? Và cậu không tham gia được cũng là vì muốn lấy lại cây bass mà.”

Tiểu Thiên: “Tôi đã nói rồi, giải vô địch cậu cũng có góp một phần trong đó, phải không, anh Tường?”

Trong phòng Tiểu Thiên còn có một cái bảng phóng phi tiêu, Tằng Tường một tay ném phi tiêu ra trúng hồng tâm, 10 điểm: "Ừ, tôi cũng ủng hộ."

Diệp Chiêu hoài nghi Tằng Tường căn bản không nghe lời mọi người nói, cô cười trêu chọc: "Chúng ta nói cái gì mà cậu ủng hộ."

Tằng Tường quay đầu nhìn cô: “A Văn là thành viên của Văn Thiên Tường, lẽ ra cậu ta phải có một phần tiền thưởng. Sau đó chúng tôi cho cô mượn tiền, tôi đều ủng hộ.”

Tiểu Thiên vỗ tay: "Anh Tường thật sáng suốt! Giải quyết xong rồi! Này, chị Tiểu Chiêu... chị lại vay nhiều tiền như vậy để làm gì vậy?"

“suỵt, đây là bí mật thương nghiệp.”

"Bí mật thương nghiệp cái gì? Ồ... thôi đi?" Tiểu Thiên là một người rất thông minh, giác quan thứ sáu rất nhạy cảm cho nên cậu lại hỏi: " Buổi trưa lúc trao giải, Bà Tống đã nói gì với chị? Mà lại nói lâu như vậy?”

“Nếu như bà ấy động viên tôi thì cũng không động viên cậu đâu.”

“Bà Tống chỉ chúc mừng tôi thôi.”

“Ồ, bà ấy cũng khen kĩ thuật đàn nhị của tôi đó.”

Có người ở  dưới lầu  gọi bọn họ xuống ăn tối, Diệp Chiêu thu tiền, sau đó cất tờ giấy nợ cho Tằng Tường, gấp lại nhét vào túi cậu ấy: “Cất đi, đến lúc đó không còn giấy nợ thì tôi sẽ không trả lại tiền đâu."

Tằng Tường chỉ nhìn cô một cái sau đó để cô bỏ biên lai vào túi anh.

Trước khi ra ngoài, Diệp Chiêu lại nhấn mạnh với bọn họ: "Các cậu đều trên 18 tuổi, tôi đã xác nhận. Ngoài ra, chuyện vay tiền phải được giữ bí mật!"

“Biết rồi.”

Dì Xảo đặc biệt gọi đồ ăn thức uống từ bên ngoài của quán Phụng Hoàng, Lý Thụy Hương được gọi đến dùng chung  nhìn thấy trên bàn để đầy đồ ăn mà sốc. #𝖙y𝖙novel.com

Cô gần như chưa bao giờ ăn hải sản, kỳ thực cũng không thích lắm, luôn có cảm giác tanh tanh, ăn không quen được.

Cho nên cuối cùng món mà cô ăn nhiều nhất chính là vịt quay và thịt nướng.

Vừa ăn, Lý Thụy Hương vừa nói với Diệp Chiêu: “Ngày mai ba mẹ tôi sẽ đến.”

“Được. Đã sắp xếp sống ở đâu chưa?”

“Đợi họ tới rồi nói.”

“Tôi sẽ sắp xếp.” Diệp Chiêu chào Kiều Thẩm ở bên cạnh, bảo cô ngày mai sẽ để một phòng sạch sẽ chút cho khách.

Lý Thụy Hương thấp giọng nói: “Tôi vốn là muốn mời Cao Nguyệt Nguyệt đi cùng, nhưng sau đó nghĩ lại quyết định vẫn là thôi đi, sợ cô sẽ không thích.”

“Sao cô biết tôi không thích cô ấy?”

"Cô ấy rất thông minh và có chút tài năng, nhưng lại có chút mưu mô. Tôi đoán là cô không thích cô ấy."

Diệp Chiêu không thể nói được cô có thích Cao Nguyệt Nguyệt hay không, chỉ là người này thông minh khủng khiếp, hôm đó đột nhiên đứng ra làm chứng, cô đoán có lẽ là khai man, Cao Nguyệt Nguyệt chỉ là muốn lấy lòng cô, cho nên là một người nguy hiểm như vậy tốt hơn hết là nên giữ một khoảng cách thích hợp. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Không phải cô nói gần đây cô ta và Phùng Chí Viễn rất thân thiết sao? Đừng nói cho cô ta biết chuyện chúng ta hợp tác đấu thầu căng tin."

Lý Thụy Hương hiểu ra: “ừ, vậy sau khi ba mẹ tôi đến, tôi phải nói với họ như nào?”

“Cô chỉ cần nói với họ là có một người họ hàng muốn đấu thầu, đừng nói tên của tôi là được rồi.”

“Được, tôi cần phải nghĩ ra được một người họ hàng cụ thể mới được, phòng hờ vạn nhất họ thật sự truy hỏi đến thì tôi còn có cái để trả lời.”

Diệp Chiêu mỉm cười: “Họ hàng xa, loại rất rất xa ấy, chị gái của vợ của anh họ đại loại vậy…”

Lý Thụy Hương bật cười một tiếng: “Được, tôi biết nên nói thế nào rồi.”

Bên đây khi ăn xong bữa tối, chương trình cũng bắt đầu, đây là một cuộc thi âm nhạc rất chất lượng và mọi người xem thấy rất thú vị.

Đến lúc đội của Văn Thiên Tường lên biểu diễn thì vợ chồng Nê Mãnh đưa Tằng Tiểu Linh đến cửa để xin lỗi.

Đúng lúc mọi người xem chương trình rất sôi nổi, vốn dĩ ở trên đường đến đây đã nói xong hết rồi nhưng khi đến cửa thì Tằng Tiểu Linh lại đổi ý, không muốn đi vào.

Nê Mãnh tức giận giơ tay muốn đánh cô ta, nhưng trong ba người con trai của ông thì chỉ có một cô con gái này, yêu thương cô ta từ khi còn nhỏ nên ông không nỡ đánh cô, đưa tay lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại giơ lên.

Nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Chiêu đi ra, Nê Mãnh vội vàng giơ tay tự tát mình một cái thật mạnh!

Á!

"Mau lên! Chủ động nhận lỗi và xin lỗi đàng hoàng!" Nê Mãnh nói xong, quay người lại, giả vờ nhìn Diệp Chiêu cười: "Tát nó một cái! Nó thật không nghe lời!"

Diệp Chiêu đã nhìn thấy rồi nhưng lại không muốn lộ ra, “chú dì à, hai người vào trong ngồi đi con nói với cô ấy vài lời.”

“Vậy hai đứa nói chuyện đi, chịu nói chuyện thì tốt rồi, hai đứa là bạn học với nhau, không được để hiểu lầm ở trong lòng.”

Đợi cho vợ chồng Nê Mãnh đi vào trong, Diệp Chiêu đi về phía của Tằng Tiểu Linh ở gần bước tường.

Tằng Tiểu Linh bị giam lại một ngày một đêm, toàn thân đều rất suy sụp, tinh thần và thái độ không thể nào tốt được.

“Đồ đạo đức giả.” Cô ta lẩm bẩm thì thầm một câu.

Diệp Chiêu mỉm cười gật đầu: "Bằng không thì sao? Cô cho rằng tôi là vì lòng tốt mà chọn tha thứ cho cô như một vị thánh mẫu sao?"

Tằng Tiểu Linh quay mặt sang một bên, nhìn về phương xa không nói gì.

“Cô có biết tại sao tôi lại chọn cách hòa giải không? Bởi vì tôi ghen tị với cô vì có ba mẹ yêu thương cô nhiều như vậy. Ba cô thà tự tát mình còn hơn là đánh cô. Còn về phần tôi, mẹ tôi mất sớm, ba tôi sau khi tìm mẹ của Bạch Lộ làm tình nhân thì không bao giờ quan tâm đến tôi nữa, trước đây thậm chí ông  ấy còn không nhìn tôi một cách nghiêm túc ”

Tằng Tiểu Linh quay đầu lại nhìn cô một cái, “cho nên cô hận Bạch Lộ sao?”

“Không thể nói là tôi hận cô ta, mà là họ hận tôi. Để đuổi tôi về Vạn Thành, họ đã thiết kế ra một cái bẫy khiến tôi suýt nữa phải vô tù.”

“Sao có thể như vậy, Bạch Lộ và mẹ của cô ấy tốt bụng như vậy mà.”

“Tằng Tiểu Linh, cô không phải là ngu đó chứ, cô thật sự rất ngu ngốc.”

“Cô mới ngu đó.”

Diệp Chiêu vẫy vẫy tay với cô: “Đến đây tôi chứng minh cho cô xem.”

Tằng Tiểu Linh chăm chú nhìn theo Diệp Chiêu, sau đó cùng với cô ấy đi vào trong sân và lên lầu.

Diệp Chiêu cho Tằng Tiểu Linh nghe đoạn ghi âm điện thoại mà Bạch Vân Liên và mẹ hai của cô đã hãm hại cô, Tằng Tiểu Linh nghe xong cả người cảm thấy choáng váng, cô luôn cho rằng bản thân đang đứng về phía chính nghĩa, không nghĩ để là bất ngờ bị lợi dụng!

Diệp Chiêu cười một cái: “Bạch Lộ thủ đoạn còn cao hơn mẹ của cô ta, sẽ không chủ động bảo cô đi làm cái gì mà cô ta dùng lời nói để ám chỉ khiến cho cô tự nguyện làm!”

Tằng Tiểu Linh lắc nhẹ đầu, vẫn không muốn thừa nhận rằng bản thân đã nhìn lầm người.

“Mẹ của cô ấy có thể không tốt, nhưng Bạch Lộ không phải là loại người như vậy.”

Diệp Chiêu biết đối phương chỉ là ngụy biện trên thực tế từ tận trong đáy lòng đã dao động rồi.

“Bạch Lộ là người như thế nào bản thân cô từ từ sẽ biết thôi.”

“Cô muốn tôi phải làm cái gì.” Tằng Tiểu Linh nghĩ rằng Diệp Chiêu sẽ cố gắng hết sức để chia cắt mối quan hệ giữa cô và Bạch Lộ nhất định là còn mục đích khác.

Cô ta nào biết, mục đích của Diệp Chiêu căn bản không nằm ở chỗ cô ta mà là ở chỗ ba mẹ của cô.

Diệp Chiêu: “Rất đơn giản, sau này việc giữa tôi và Bạch Lộ thì cô nên ở phía trung lập. Vậy chúng ta sẽ tính là hòa giải xong rồi.”

Tằng Tiểu Linh suy nghĩ một chút, sau đó cuối cùng cũng đồng ý: “Tôi sẽ duy trì việc trung lập.”

Diệp Chiêu hài lòng gật đầu cười.

“Tôi muốn giải thích với cô một chút, sáng sớm hôm nay lúc bọn cô vào phòng nghỉ, có rất nhiều người nên tôi không có cơ hội để trộm cây đàn bass.Tôi sau khi bất đắc dĩ đi ra ngoài xong quay lại một lần nữa thì phát hiện cây đàn nằm ở phía cửa sau của sân khấu bị một đứa nhỏ đang ôm. Lời tôi nói là sự thật, tôi không cần thiết phải lừa cô.”

Diệp Chiêu có một chút ngạt nhiên nhưng cũng hoàn toàn tin rằng đây không phải là ngoài ý muốn, “Ý của cô là vẫn còn có người thấy tôi không vừa mắt rồi lấy cái đàn đưa cho đứa nhỏ phải không?”

“Phải đã có người đi trước tôi một bước trộm cây đàn.”

“Tôi biết rồi”

“Cô biết là ai à?”

Diệp Chiêu nhún nhún vai, cô không cần phải đem mục tiêu hoài nghi của mình nói cho Tằng Tiểu Linh, chỉ cười nhẹ nhàng nói: “Quan tâm là ai chi vậy.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp