Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 23.2: Khuất phục.


2 tháng

trướctiếp

“Dì đâu có hỏi là ba con tên là gì đâu.” Diệp Chiêu cảm thấy chột dạ.

Tằng Nhị Xảo là người nhìn nhận sự việc rất công bằng, không câu nệ tiểu tiết, dì ấy cũng không trách Diệp Chiêu.

"Nói rõ ra lời trong lòng của con đi, con không muốn thừa nhận ông ấy là ba của mình! Diệp Định Quốc  giàu có như thế, nhưng không ngờ lại vô trách nhiệm như vậy! Ông ta là một người cha vô trách nhiệm! Dì không biết loại người này làm sao có thể làm cho nhà máy ngày càng lớn được, còn sinh ra được một đứa con đẹp gái như vậy, thông minh như vậy, ông trời có lúc thật sự không công bằng."

Diệp Chiêu nói một cách nũng nịu: " Nếu con là con gái của dì Xảo thì thật là tuyệt vời."

“Vậy không được. Nếu con là con của dì Xảo, lớn lên giống dì vậy thì xấu rồi.”

“Sao mà xấu được. Dì Xảo dì xem đi dì sinh ra Tường nhãi con, Tường nhãi con đẹp trai vô cùng! là người đẹp trai nhất lớp con. Phải không, Tường nhãi con.”

Tằng Tường đang uống canh, bị cô một bên Tường nhãi con một bên đẹp trai nhất, nói đến mức làm cho cậu xém chút đỏ mặt, “gọi là anh Tường.”

 Thấy Tằng Tường ngượng ngùng, Diệp Chiêu cười nịnh nọt, đắc ý nói: "Này anh Tường, mời anh nhận xét màn biểu diễn đàn nhị hôm nay của em, anh thấy em kéo đàn thế nào?"

"Tốt hơn đàn Bass."

“Thế thôi à?”

Muốn khen ngợi như thế nào? Cậu ấy không biết, trước nay chưa từng khen ngợi ai, cậu đã nghĩ rất lâu, sau cùng nói ra được hai chữ: “Tuyệt lắm.”

Diệp Chiêu không khỏi cười lớn: "Cậu nhất định là bắt chước Tằng Tiểu Thiên!"

Tằng Tường nói vặn lại: “Là tôi tự nghĩ ra đó.”

“Tiểu Thiên hôm nay không biết đã nói ra bao nhiêu câu “tuyệt lắm”.”

“Cậu ta là ‘tuyệt lắm, tuyệt lắm, quả thực quá tuyệt’, của tôi thì ngắn gọn hơn.”, đại lão bất lực giải thích.

"Nói tóm lại trong bốn chữ: thiếu vốn từ vựng. Nhanh chóng cải thiện khả năng tiếng Trung và nhớ thêm nhiều bài thơ, bài hát hơn. Nếu không sau này khi viết thư tình cho các cô gái cậu sẽ chỉ có thể viết được câu: 'Em xinh đẹp, em tuyệt vời'..." #𝖙y𝖙novel.com

Diệp Chiêu chưa kịp nói xong, cô và dì Xảo đã bật cười, chỉ có Tằng Tường là người duy nhất đứng đó với vẻ mặt méo xệch.

Dì Xảo cười đến gần như không thở nổi, năm nay dì ấy thật may mắn, làm sao có thể tìm được người thuê nhà tốt như vậy? Hiếm có người nào đối xử với nhóc Tường của dì ấy hoàn toàn không có một chút nóng nảy nào.

Dì Xảo: "Hôm nay con biểu diễn rất tuyệt à? Nghe nói con đã đoạt chức vô địch phải không?"

Diệp Chiêu: "Thật sự rất tuyệt đó ạ, nhưng thật đáng tiếc là bọn con không có vé, nếu không dì có thể nhìn thấy trực tiếp màn trình diễn của bọn con sẽ biết nó tuyệt vời đến mức nào, tràng pháo tay như sấm, náo động toàn bộ chỗ đó."

“Khoa trương quá!” Tằng Tường dội một gáo nước lạnh vào người cô.

"Không phải khoa trương đâu, tai cậu có vấn đề gì à? Tiếng vỗ tay dữ dội đến như vậy cậu không nghe thấy sao?" Diệp Chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không nghe được cũng là bình thường thôi, bởi vì những tiếng vỗ tay đó đã bị dập tắt bởi âm thanh đàn nhị của tôi rồi.”

Đại lão không có cách nào để phản bác.

Dì Xảo không hiểu, tò mò hỏi: “Con làm sao áp đảo được?”

Tằng Tương ăn xong canh đứng dậy lấy thêm cơm, Diệp Chiêu cũng ăn xong canh cái bát trống rỗng, dì Xảo liếc nhìn cô một cái: "Đưa bát cho Tường đi, con nói cho dì biết đi."

Diệp Chiêu mỉm cười liếc nhìn Tường nhãi con...

Tằng Tường thực sự sợ cô lại gọi anh là Tường nhãi con nên anh đã chủ động lấy bát của cô đi.

"Cảm ơn anh Tường." Diệp Chiêu bắt đầu giải thích với dì Xảo: "Có một đoạn con kéo đàn chuyển sang âm cao hơn và hướng phím lên trên, đặc biệt hăng hái. Dì Xảo, dì chắc không biết nhạc cụ dân gian có thể làm áp đảo nhạc cụ của phương Tây về mặt âm lượng. May mắn không phải là kèn bầu, nếu như là đàn bầu thì cả khán phòng chỉ có thể nghe được đàn bầu thôi không thể nghe được các loại nhạc cụ khác.”

Dì Xảo buồn cười: "Con nói xong dì thấy rất là nôn nóng muốn xem đó. Không phải con nói có thể xem trên TV sao? Khi nào thì phát sóng?"

“Tối mai.”

“Tối mai à?” Dì Xảo quay lại nhìn chiếc ti vi đen trắng nhỏ nằm trong phòng khách ngẫm nghĩ rồi nói: “Dì sẽ kêu bà Anh béo sắp xếp mang cái ti vi màu của bà ấy  ra sân để xem.”

"Dì Xảo, khi nào con giàu con sẽ tặng dì một chiếc Ti Vi màu lớn."

“Ồ, con không thích chiếc Ti Vi đen trắng của dì à.  Không phải dì không có tiền, chỉ là dì không nỡ tiêu tiền lên mấy cái này, hơn nữa bình thường dì cũng không thích xem truyền hình.”

Tằng Tường đặt cơm trước mặt Diệp Chiêu, là một bát đầy, dùng thìa cơm ấn chặt, Diệp Chiêu không khỏi phàn nàn: “Cậu có phải là đổ hai bát cơm vào phải không? Tôi ăn không hết.”

Tằng Tường nghĩ tới hôm nay cô đã thi đấu vất vả như thế nào: “Ăn nhiều một chút.”

Sáng nay, cô tham gia cuộc thi âm nhạc, sau này gặp gỡ một khách hàng lớn, bắt được một tên trộm, đối phó với ba của mình và suýt chút nữa thì gây gổ với nhà Nê Mãnh, thật sự là muôn màu muôn vẻ.

Tuy nhiên, phần lớn là sự chuyển vận của trí não, trí não chuyển vận càng nhiều thì bạn sẽ càng cảm thấy ít đói.

Đặc biệt cô còn ăn ổi và uống canh, nhìn một bát cơm đầy ắp cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Dì Xảo cho rằng là do con trai mình cố ý: "Sao con lại làm như vậy!"

Vừa nói, dì ấy vừa thấp giọng dỗ dành Diệp Chiêu: "Không sao đâu, nếu con ăn không hết thì dì cho gà ăn."

 sân sau nhà của bà Anh béo có nuôi mấy con gà, bình thường đồ ăn mà mọi người ăn còn thừa lại đều mang đến cho bà ấy, mấy con gà đó lông của nó vàng óng và óng ả.

Cuối cùng, Diệp Chiêu cũng ăn xong bát cơm đầy.

Ăn xong, cô ngồi đó ợ hơi để tiêu hóa, không thể cử động được, tiếp tục trò chuyện với dì Xảo: "Dì Xảo, Tiểu Tằng Gia  và Đại Tằng Gia là có ý gì ạ?"

"Nê Mãnh đã nói với con phải không? Ông ta đang muốn khoe rằng Tiểu Tằng Gia  hiện đang rất thịnh vượng và thế lực rất hùng mạnh? Mấy cái người này." Dì Xảo giải thích với Diệp Chiêu, "Ông cố của dì và ông cố của ông ta là anh em, và họ đều đánh quyền anh  rất giỏi."

“Vịnh Xuân phải không ạ?”Diệp Chiêu cũng chỉ biết Vịnh Xuân.

 “Không phải Vịnh Xuân Quyền, bọn họ đều là học Hồng Quyền ở Phật Thành. Sau khi trở về, họ tự mình mở lớp dạy đồ đệ và trở nên lớn mạnh. Trước đây ở chỗ này rất hỗn loạn, có người nước ngoài, cướp biển, thổ phỉ và các quan chức chính phủ. Trong bốn dạng người này thì phải có tới một hai dạng con không thể trốn tránh được, nhưng hễ là có chút tiền, phải đặc biệt mời người đến nhà bảo kê, cho nên hai anh em họ cơ bản đã bắt được nhóm đó. Bất luận là người của bên nào đều cần phải cho bọn họ chút mặt mũi. Ông cố của dì bởi vì là anh trai nên được gọi với cái tên là Đại Tằng Gia, còn họ là Tiểu Tằng Gia.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Diệp Chiêu cũng đã hiểu, dì Xảo là hậu duệ đời sau của Đại Tằng Gia, vì vậy không khó để giải thích rằng là tại sao mọi người ở đây vẫn tôn trọng dì ấy.

"Dì Xảo, dì có biết võ thuật không?"

Tằng Nhị Xảo bưng bát vào bếp: “Bây giờ biết võ có ích gì?”

"Đương nhiên là có tác dụng, ít nhất là sẽ không ai dám dây dưa với dì."

"Con cho rằng người bình thường dám gây sự với dì sao?"

Diệp Chiêu ôm đồ ăn thừa đi vào bếp: "Vậy là dì biết võ thuật phải không?"

“Biết võ có ích gì? Trong xã hội sống theo pháp luật của ngày nay, dù có giận đến mấy cũng không thể đấm chết người ta. Có khi bị bắt nạt còn không nói được gì nữa chứ đừng nói là đánh nhau.”

Diệp Chiêu nghĩ đến người đàn ông Cảng Thành, cô phụ dì Xảo, thật sự không có cách nào có thể giải thích.

"Dì Xảo, con không biết võ thuật, nhưng nếu sau này có cơ hội và con cần đòi lại lý lẽ, dì nhất định phải giúp con đòi lại công lý nha!"

Dì Xảo khi nghe điều này đã rất cảm động: "Ba con thật sự đã bị mẹ kế của con che mất đi một bảo bối! Thật là một đứa con gái ngoan..."

"Đó không phải là mẹ kế của con!"

“hả?”

“Bạn gái của ba con.”

Dì Xảo cười chế nhạo: "Đó là tình nhân! Không phải đàn ông giàu có nào cũng thích điều này sao, đều sẵn sàng nuôi tình nhân ở bên cạnh mình, để người khác thấy ông ta phong lưu như thế nào?! Dì nghĩ là bây giờ ông ta có bao nhiêu phong lưu thì sau này sẽ có bấy nhiêu sa ngã!"

Diệp Chiêu nhặt miếng vải chuẩn bị rửa bát, dì Xảo sợ cô sẽ lãng phí nước nên đuổi cô ra ngoài.

*

Tối hôm sau, gia đình bà Anh béo chuyển chiếc TV màu lớn ra sân, sau đó bày hai chiếc bàn xung quanh, chuẩn bị vừa xem chương trình TV vừa dùng bữa cùng những người trong sân.

 Ở trong phòng của Tiểu Thiên, trên bàn có để 10.000 nhân dân tệ tiền mặt mới toanh, Diệp Chiêu đưa từng tờ biên lai đồ đã mượn đã viết cho bọn họ.

“Mười nghìn tệ, nếu chia cho bốn người chúng ta thì mỗi người sẽ là 2.500 tệ, tương đương với việc mỗi người các bạn cho tôi vay 2.500 tệ tiền mặt. Thời gian vay là 3 tháng, tôi sẽ trả lãi xuất cao hơn của ngân hàng một tí, lãi suất là 100 tệ. Nói cách khác sẽ trả lại cho mỗi người 2.600 tệ."

Tiểu Thiên xua tay: "Chị muốn làm gì thì làm, em tin chị. Trước đây em đã nói rồi, em còn có 2000 nữa, nếu chị cần có thể lấy bất cứ lúc nào."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp