Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 23.1: Khuất phục.


2 tháng

trướctiếp

Đúng như dự liệu của Diệp Chiêu, cô vừa về đến nhà không lâu thì người nhà của Tằng Tiểu Linh đã tìm tới tận cửa.

 Trong sân toà nhà Tiểu Tây, ba mẹ Tằng Tiểu Linh còn có ba người anh trai của cô ta, năm con người xếp thành hai hàng đứng trước mặt của Diệp Chiêu với khí thế hung dữ.

Trong tay Diệp Chiêu đang cầm một bao ổi và trên miệng đang ăn dở một trái, nhìn thấy trận địa trước mắt doạ cô sợ đến mức ngay cả động đậy cũng không dám.

Chả trách lúc bình thường Tằng Tiểu Linh lại kiêu ngạo đến thế, Hầu gầy lại nghe theo từng lời của cô ta, chết tiệt, nếu cô sớm biết là bọn rắn độc này lực lượng lớn và hùng tráng đến như vậy thì lúc nãy cô đã đồng ý hoà giải ở đồn cảnh sát mà không nói thêm lời nào.

Cô tranh cãi biện luận đều được nhưng đánh nhau thì chắc không thể, cô là một cô nàng yếu đuối, không thể đánh bại được ai, cô rất quý trọng mạng sống của mình!

Diệp Chiêu nhai ổi một cách chậm rãi trong lòng thì đã sớm sụp đổ và ngã quỵ rồi nhưng trên mặt vẫn nhìn như vẻ rất bình tĩnh.

Đang lo lắng không biết phải giải quyết vấn đề trước mắt như thế nào….

Bùm..Bùm…Bùm

Tằng Tường lái moto đi vào, Tách tách tách cũng không giảm tốc độ mà chạy thẳng vào, doạ cho năm người nhà họ Tằng sợ đến mức phải né sang một bên nhường chỗ để đậu mô tô.

Tường ca khi đã để xe mô tô xong, trong miệng đang nhai kẹo cao su, trong tay cầm chìa khoá xe, ánh mắt nhìn mọi người như đang dò hỏi có chuyện gì?

Đây không phải là một pha anh hùng cứu lấy mỹ nhân như trong truyện sao?

Diệp Chiêu ước gì mình có thể ôm lấy hai tay của Tường ca, cầu xin sự bảo vệ của anh, ai biết được giây tiếp theo dường như đại lão hiểu ra điều gì đó, đây là đang nói về số lượng, “mấy người nói chuyện đi.” #𝖙y𝖙novel.com

Tăng Ốc Vi một đầu một cuối có hai gia đình không dễ động vào nhất, Tằng Khải Bá ở đầu và Tằng Trọng Long ở cuối, Tằng Khải Bá là ông nội của Tằng Tiểu Linh em út trong nhà nên thường được gọi là Tiểu Tằng, Tằng Trọng Long ở cuối  là ông ngoại của Tằng Tường cũng chính là anh cả trong nhà.

Hai gia đình này hiếm khi nói chuyện với nhau, nhưng lại rất tôn trọng lẫn nhau, chỉ là sau khi Tằng Trọng Long mất thì số lượng người của đại Tằng gia này ít đi, quyền lực bị suy yếu đi.

Cho tới mười năm trước thì cha của Tằng Tiểu Linh, Nê Mãnh đã chiếm lấy nhà và cướp nó từ Tằng Nhị Xảo, Tằng Nhị Xảo mang theo Ba câm và mà một vài người mang gậy cùng họ giải quyết một lần, lấy ít thắng nhiều đánh bại Nê Mãnh.

Từ đó về sau tiểu Tằng gia khi nhìn thấy đại Tằng gia đều phải lùi ba bước.

Theo những gì mà Tằng Tường nhớ được thì Nê Mãnh chưa bao giờ được coi là đối của thủ đại Tằng gia họ.

Cho nên vừa rồi cậu cũng không mấy để ý mấy người này.

Diệp Chiêu không biết ân oán của mấy gia đình này, cô nhìn thấy Tằng Tường đi lên lầu cho rằng là Tằng Tường không muốn gây sự lòng càng cảm thấy áy náy.

Khi người có lương tâm cắn rứt thì trong lòng không cách cách nào ngoài việc giả vờ, Diệp Chiêu đang giết gà doạ khỉ gọi Tằng Tường, “Này, cậu có chuyện gì vậy?”

Tằng Tường ngơ ngác quay lại nhìn cô.

“Nhìn tôi đang cầm túi ổi, cậu cũng không biết cầm giúp à!”

Tằng Tường: “!”

Sững sờ tầm hai giây, Tằng Tường tỏ ra như rất kính trọng cô giáo Diệp, đưa tay cầm lấy túi ổi vừa quay người đi liền bị Diệp Chiêu chặn lại..

“Trở về làm cho xong mấy bài thi trên bàn đi.”

Tằng Tường nghĩ một chút, cố gắn thương lượng: “Tôi muốn…..”

Cậu muốn lười biếng, ai lại giữa ban ngày lại đi làm bài thi?

“Ở đây không có chỗ để thương lượng!” Diệp Chiêu trực tiếp ngắt lời cậu.

Được rồi, cô là giáo viên, cô tiếp tục đi! Đại lão đầu hàng rồi.

Nghe nói cái cô gái này lợi hại đến mức lừa Tằng Nhị Xảo quay vòng vòng, xem ra thực sự là như vậy rồi.

Hai vợ chồng Nê Mãnh đá mắt với nhau, chỗ này bọn họ không thường đến, lần cuối cũng đến chỗ này cũng là vì tiền thuốc men. Nếu như ở hiện tại mọi người trong tay đều có tiền, tiền thuốc men thì ai quan tâm nữa, quan trọng là thể diện thôi.

Tằng Tường ngoan ngoãn đi lên lầu, Ba câm đang ở trong sân cắt móng chân thì trong thấy họ…

Nê Mãnh không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.

Diệp Chiêu vẫn đang tiếp tục ăn ổi ở trong tay, cố gắng không chế đôi tay đang run lẩy bẩy của mình, cô liếc nhìn đội hình của đối phương đã bị xe mô tô của Tằng Tường chen ngang, cố ý giả vờ như là thiếu kiên nhẫn: “Chuyện gì?”

Ba người con của Nê Mãnh vốn dĩ đã bàn bạc xong rồi, họ biết mặc dù Diệp Chiêu là con gái ông chủ Diệp, nhưng đến cuối cùng là cô cũng chỉ là một cô gái đến từ vùng quê nhỏ, muốn đối phó với cô gái từ quê lên thì phải dựa vào sự doạ dẫm, mặc kệ là như thế nào, doạ cô ta trước sau đó mới buộc đối phương phải giảng hoà.

Ai ngờ được vừa đến cửa lại bị một chiếc moto lao ra cản đường.

Nhìn cô gái thôn quê trước mặt, ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn, hôm nay cô vẫn mặc chiếc váy ngắn của hôm buổi biểu diễn, trông giống như một nàng tiên nhỏ, huống chi còn rất xinh đẹp, cảm giác giống một cô gái thành phố hơn em gái của họ nữa.

Mấu chốt là cô bé còn trực tiếp lợi dụng người “Tội ác chồng chất” Tằng Tường, đây đơn thuần chỉ là người thuê nhà sao? Chẳng lẽ đúng như trên phố đồn đãi, Tằng Nhị Xảo đang nuôi đối phương lớn để làm con dâu?

Ở cái thôn này có thể xúc phạm ai nhưng không thể xúc phạm Tằng Nhị Xảo! Không dễ lắm mới có được một khuôn mặt cho nên  vạn nhất đừng để lại bị Tằng Nhị Xảo xé nát, họ sống lâu như vậy chả lẻ lại là vô ích à?

“Có thể thương lượng một chút không?”,Nê Mãnh mở miệng trước, hạ thấp giọng điệu.

Diệp Chiêu trong lòng nghĩ, chẳng lẽ thật sự bị cô lừa rồi sao?

Thiên tài trẻ tuổi có tài diễn xuất Diệp Chiêu, lập tức điều chỉnh trạng thái của bản thân, lúc này trong lòng cô đã bình tĩnh lại và tay không còn run nữa, bắt chước giọng điệu nhàn nhã trong lời nói của Tằng đại lão, dùng một câu rất thản nhiên hỏi: “Thương lượng thế nào?”

Vợ Nê Mãnh tiến tới, cười nói: “Cây đàn của con trị giá hai ngàn phải không?”

“Vâng.”

“Chúng tôi sẽ bồi thường thêm cho con hai ngàn, được không? Chúng ta giảng hòa, con cũng không cần đến nói nữa, sở cảnh sát thì nhà chúng tôi đã trao đổi với nhau rồi, chỉ cần nói là bạn bẽ đùa giỡn với nhau thôi, không phải là Tiểu Linh thật sự muốn trộm đàn.”

“Ồ.” Diệp Chiêu ăn hết chỗ ổi còn lại rồi đi rửa tay ở vòi nước gần đó, “Con hoàn toàn không cần bồi thường.”

Năm người trong  nhà Tiểu Tằng nhìn nhau, để tôi xem thử xem ai lại không muốn tiền, nếu nói không muốn tiền thì chắc chắn là chê ít.

Nê Mãnh nghiến răng nghiến lợi: “Con thấy thêm 2000 nữa có được không? Mọi người là bạn cùng lớp với nhau, chú cũng biết ba của con…”

Diệp Chiêu lại nhấn mạnh: "Con thật sự không cần tiền."

"Như này đi, cô có thể ra giá." anh cả Tằng Tiểu Linh không thể nhịn được nữa!

Diệp Chiêu cười nhìn bọn họ, tuy rằng cần tiền, nhưng chuyện này cô cũng không muốn đòi bồi thường, huống chi càng không muốn từ nay về sau sẽ là kẻ thù của bọn họ.

"Chú, dì và ba anh trai, con thực sự không muốn mọi người mất tiền để bồi thường. Ba con giàu, con thì đúng là cũng nghèo, nhưng cháu không thể vì việc này mà lấy tiền của mọi người được."

Nếu không phải vì tiền vậy thì chính là vì ngữ khí sao?

“Thật sự không cần phải thương lượng sao?” Nê Mãnh cảm thấy thật sự không được cho lắm, nhất định phải tìm một người “có uy tín” đến làm người hòa giải.

Diệp Chiêu ngây thơ cười: "Con là người dễ mềm lòng, con thấy chú và dì hai người vì con gái của mình thực sự cũng không dễ dàng."

Nê Mãnh: “Là lỗi của chú, không giáo dục tốt con gái mình…”

"Đúng là giáo dục không tốt."

Hai vợ chồng Nê Mãnh không nói nên lời: “!”

Nê Mãnh trông giống như một con cá biển Nê Mãnh, nhưng khuôn mặt lại phẳng như đế giày rơm, đôi mắt có quá nhiều lòng trắng, thoạt nhìn có vẻ không giống người có thể dễ hòa hợp. Ông ấy chỉ đứng đó, lúng túng trông muốn cười nhưng lại như không cười, vẻ mặt dữ tợn đến mức có chút hài hước.

"Thấy mọi tốt bụng như vậy, con thật sự không nỡ từ chối hay để cho mọi người thất vọng..." Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Chiêu dừng lại.

Gia đình Nê Mãnh lập tức tìm lại được hy vọng.

"Nói đi! Nói đi!"

"Không cần mọi người phải bồi thường gì cả. Chúng ta có thể hòa giải, nhưng không phải hôm nay. Chúng ta phải để cho Tằng Tiểu Linh ở trong đó ít nhất là đến ngày mai, để cho cô ấy ở trong đó mà tự mình kiểm điểm, sau đó còn ra ngoài chính thức xin lỗi con nữa."

“Thế thôi hả.”

“Thế thôi.”

Tạch...

Con trai út của gia đình Nê Mãnh vốn đang đứng đó với đôi chân khập khiễng đột nhiên vấp ngã, suýt khuỵu trên mặt đất.

Nê Mãnh đá anh ta một cái, thật đáng xấu hổ mà!

Sau đó trên mặt của ông ấy đột nhiên bật cười: "Đừng nói ở trong đó một ngày, ở lại ba ngày cũng được, vậy chúng ta đã thỏa thuận rồi nha!"

Điều họ sợ là ở lại đó ba năm hoặc nhiều hơn nữa.

Anh trai Tằng Tiểu Linh mạnh dạn nói: “Chờ em gái tôi được thả ra, tôi sẽ đích thân đưa nó đến để xin lỗi cô.”

"Cô bé, con có lòng nhân nghĩa lớn thật đó, tương lai có thể làm được việc lớn!" Nê Mãnh trở nên kích động nên đặc biệt nói rất nhiều, "Sau này nếu cần chú giúp đỡ thì cứ việc nói ra. Ở Tăng Ốc Vi, đòi nợ, cho thuê nhà, mua bán đất đai không có việc nào mà Tiểu Tằng gia của tôi không thể làm được. Không giống như Đại Tằng gia  đều cô đơn lẻ loi, chị Xảo bây giờ chỉ có thể là biết chơi mạt chược thôi.”

“Ai biết chơi mạt chược thôi?” Dì Xảo từ bên ngoài trở về, trên tay cầm một giỏ rau.

Khi Nê Mãnh nhìn thấy Tằng Nhị Xảo, ngay lập tức sợ đến mức thay đổi lời nói, "Là bà Anh béo, là mỗi ngày bà ấy chơi mạt chược. Chị Xảo, chị mua đồ ăn ngon gì vậy?"

"Đang làm gì vậy? Một gia đình đều tụ lại đứng trong sân của tôi, đi bái thần à?"

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì cả, chúng tôi chỉ ở đây kết bạn với bạn học Tiểu Diệp thôi.”

*

Buổi trưa vẫn như cũ là ba món ăn một món canh, trước tiên là ăn canh, thời tiết quá nóng  nên Tằng Tường đã bật quạt ở trong phòng lên.

Tằng Nhị Xảo bảo họ ăn nhiều canh thêm một chút, “Canh sườn heo hầm với nấm phục linh, xua tan sự ẩm ướt, gần đây độ ẩm rất nặng, bọn con ăn nhiều một chút.”

“Ngon lắm, con sẽ ăn hai chén.”Diệp Chiêu vẫn rất cũng kính như thường lệ.

Dì Xảo cười cười, oán trách nói: "Ba của con là Diệp Định Quốc? Tại sao con không nói cho dì biết?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp