Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 22.3: Kích Động.


2 tháng

trướctiếp

Diệp Chiêu đóng cửa lại, tiếp tục mỉa mai nói: "Kỳ thật ba tự mình thừa nhận rằng bản thân có gu thẩm mỹ kém cũng không sao cả."

"Ba có gu thẩm mỹ kém khi nào vậy?"

"Có nhiều lúc thị lực của ba không tốt, chẳng hạn như nhìn trúng Bạch Vân Liên..."

Diệp Định Quốc đi tới đi lui theo thói quen giải thích: "Dì Bạch của con không tệ như con nghĩ, bà ấy chỉ muốn hù dọa con để về Vạn Thành mà thôi."

"Vu oan cho con gái của ba, suýt nữa đưa con gái ba vào trại giam. Trong mắt ba, bà ấy không tệ đến thế sao? Quả nhiên! Ba cũng là loại người như vậy, chẳng trách các hai người lại thích nhau."

Chuyện này nếu là nửa tháng trước thì Diệp Định Quốc đã sớm bộc phát, bây giờ ông ấy không còn nhạy cảm với sự "khiêu khích" của con gái như trước nữa, ông sẽ theo bản năng thỏa hiệp trước.

“Chúng ta không nói tới chuyện này nữa, được không, cái chuyện này lật sang trang mới rồi.”

Diệp Chiêu dựa vào chiếc bàn dài: “Vậy ba gọi con vào là muốn nói gì?”

"Chuyện hôm nay có thể từ việc lớn biến thành chuyện nhỏ được không?"

"Tại sao?"

"Gia đình Tằng Tiểu Linh là một gia đình xã hội đen địa phương ở Tăng Ốc Vi. Ba cô ta muốn mở nhà máy trong thôn, không cần đắc tội người không nên va vào, con hiểu không? Chuyện này không chỉ đơn giản là vì nó liên quan tới Bạch Lộ." Trong mắt Diệp Định Quốc, nhà máy đồ chơi Ngải Lâm quan trọng hơn bất kỳ ai khác.

"Việc đó có liên quan gì tới con không?"

"Con?! Đừng ngây thơ như vậy nữa được không? Con chỉ nghĩ làm vì chính bản thân mình. Không có nhà máy đồ chơi Ngải Lâm thì sau này nếu con muốn vào đại học ai sẽ lo con?"

Diệp Chiêu không phản bác, cô sẽ tự mình kiếm tiền để đi học đại học, nhưng hiện tại cô phản bác lại Diệp Định Quốc thì Diệp Định Quốc cũng sẽ không tin.

Nhưng việc ba của Tằng Tiểu Linh là một tên xã hội đen địa phương ở Tăng Ốc Vi thực sự khiến cho Diệp Chiêu hơi lay động, cô ấy sẽ kiếm bộn tiền ở khu vực trung tâm thành phố hàng đầu của Tăng Ốc Vi này cho nên cô không muốn xúc phạm người dân chỗ này, đặc biệt là những con rắn độc ở địa phương , để sau này đường đi không bị thu hẹp .

Tuy nhiên, cô không thể làm một vị thánh vĩ đại và để Tăng Tiểu Linh đi mà không  có lại một lợi ích gì.

Nếu cô để cô ta đi một cách quá dễ dàng, Tằng Tiểu Linh không những không biết được lòng tốt của cô mà còn quay lại kiêu căng.

"Chuyện của Tăng Tiểu Linh con sẽ xem xét chuyện sau này ba không cần lo lắng, ba chỉ cần lo lắng cho Bạch Lộ của ba thôi."

Diệp Định Quốc nhìn con gái, vẫn lo lắng: “Con định xử lý thế nào?”

"Bọn con đã gọi cảnh sát rồi  phải chờ xem cảnh sát nói gì trước đã. Nếu sau này cần hòa giải thì con sẽ hòa giải với gia đình cô ta, được không? Còn việc hòa giải thế nào là việc của con."

"Được rồi, ba sẽ luôn cho người để mắt tới con, nếu con không làm được thì ba sẽ xử lý."

Diệp Chiêu không muốn cùng ông ấy nói nhảm nữa nên cũng không nói gì.

Diệp Định Quốc lại nói: "Chuyện này đừng lôi Bạch Lộ vào, ba chỉ muốn quay lại cuộc sống bình thường thôi."

Một câu nói lại khiến Diệp Chiêu lại tức giận: "Ba cho rằng con đã quấy rối cuộc sống bình thường của ba sao? Tại sao ba không nghĩ thử đi? Cái gọi là cuộc sống bình thường của ba đều dựa trên việc hy sinh hạnh phúc của con gái ruột của mình đó?! ”

Câu nói dài của Diệp Chiêu khiến Diệp Định Quốc bối rối, "Con đang kích động vì điều gì? Con có thiếu đồ ăn hay thức uống à?"

Diệp Chiêu tức giận trước sự việc xảy ra với nguyên chủ, "Con không kích động được sao? Đồ ăn thức uống con không thiếu, ba cho rằng đây là ân huệ sao? Vậy vì sao lại sinh ra con chứ?"

"Con cho rằng ba muốn sinh con sao?" Diệp Định Quốc cũng kích động.

"Vậy ông bảo trọng đi nhé! Tôi biết ông chả thương yêu mẹ tôi gì cả, ông nên tự chăm sóc mình đi! Các người sinh tôi ra xong liền bỏ rơi tôi ở Vạn Thành. Tôi còn phải cảm ơn ông vì đã không sinh ra tôi sao, sao không ném tôi xuống biển khi vừa mới sinh ra chứ?!"

Lời nói của Diệp Chiêu như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim Diệp Định Quốc, ông xua tay, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, đừng nói nữa.”

“Sinh ra mà không nuôi được chính là vi tặc, Tằng Tiểu Linh là tặc ông cũng như vậy!” Diệp Chiêu lại đâm theo một nhát.

Sau vài lần tranh cãi, Diệp Định Quốc biết rằng mình không thể thắng được con gái, ông lại giơ tay đầu hàng: "Chúng ta đừng tranh cãi nữa, được không?"

Diệp Chiêu không muốn cãi vã, nhưng nếu tức giận, cô  sẽ dùng gai đâm trực tiếp vào bạn, cho đến khi bị đối phương đâm lại thì thôi chứ cô sẽ không bao giờ dừng lại. Dù sao thì toàn thân cô cũng bị bao phủ bởi gai rồi.

Diệp Định Quốc cố gắng thương lượng với con gái: “Ba nhìn Bạch Lộ lớn lên, ba tin tưởng vào tính cách và hành vi của con  bé. Nó có chính kiến ​​​​riêng của mình, nhưng đồng thời nó là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn và tốt bụng. Ba đã hứa với nó và mẹ nó trước đó là sẽ giúp đỡ lo lắng cho nó. Nó đã giải quyết được vấn đề hộ khẩu, ba muốn nói với con rằng ba sẽ chuyển hộ khẩu của con bé về đây. Con không phiền chứ cứ coi như người thân, như em gái, được không?"

“Vừa này đã nói qua ý của tôi rồi, tôi không thể ngăn cản được ông, nếu muốn cho Bạch Lộ vào hộ khẩu thì chỉ cần không cùng hộ khẩu với tôi là được. Trong mắt tôi bây giờ Bạch Lộ không quan trọng.” ( truyện trên app T𝕪T )

Diệp Định Quốc gật gật đầu: “Con không phản đối là được.”

“Không phản đối là vì tôi có ngăn cũng không được, chứ không phải tôi tán thành. Nói lại một lần nữa tôi không cần người em gái như cô ta.”

Diệp Định Quốc một lần nữa bị chặn lại mà không nói nên lời.

Trước khi ra khỏi cửa, Diệp Chiêu quay đầu lại hỏi ông ta: “Mẹ tôi…. là cũng với một người trốn tới Cảng Thành phải không?”

Diệp Định Quốc sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng bất an, "Sao còn điều tra chuyện của mẹ con?!"

"Ông không muốn tìm bà ấy và yêu cầu bà  ấy trả tiền cấp dưỡng sao?"

“Ba không muốn và cũng không cần, Con sau này không được phép điều tra chuyện của mẹ con nữa.”

Diệp Chiêu nhún vai và cười khẩy như một câu trả lời.

Diệp Định Quốc nhìn con gái, như nhìn thấy tiếng lòng cô, cô nói không, cô muốn kiểm tra..

Và ông ấy không thể làm gì được. Trong đầu Diệp Định Quốc vẫn còn vang vọng “Sinh ra không nuôi dưỡng thì chính là tặc”,ông ấy là tặc!

Tại sao trong mắt con gái, ông lại trở thành tặc? Diệp Định Quốc ngồi phịch xuống ghế sofa, tim đau đến không thở được.

Bên ngoài truyền đến tiếng hò reo, tiếng hoan hô, Diệp Chiêu mở cửa đi ra ngoài, Tằng Tường đứng cách cửa không xa, cậu lo lắng, canh giữ ngoài cửa.

Diệp Chiêu hỏi cậu: "Sao thế?"

"Chúng ta đã đoạt chức vô địch." Tằng Tường rất bình tĩnh nói.

Tiểu Thiên kích động mà chạy tới: "Chúng ta đã đánh bại Cao Nguyệt Nguyệt, đoạt chức vô địch! Nào, lên sân khấu nhận giải. A Văn đâu? A Văn, lên sân khấu nhận giải!"

A Văn lúc đầu không muốn đi lên, nhưng Tiểu Thiên và Diệp Chiêu đã ép cậu ta đi lên.

Diệp Chiêu trước đây đã từng đứng trên bục vinh quang rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cô đứng trên bục vinh quang trong một cuộc thi âm nhạc, cô cảm thấy rất xuất thần và rất thú vị.

Trên bục, bà Tống đích thân trao giải cho các em, sau khi trao giải, bà Tống tiến đến ôm cô và nói: “Tôi thích cả hai bài hát cô hát, rất hay. Cô chơi đàn nhị rất tốt! Tôi sẽ đưa ra yêu cầu và họ sẽ liên hệ với cô nếu cần thiết ”.

Diệp Chiêu tự tin nói: “Bọn họ sẽ liên hệ với tôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp