Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 24.1: Tấm Ảnh.


2 tháng

trướctiếp

Tối hôm đó, hai anh em Tằng Tiểu Thiên còn chưa ăn xong thì đã gọi thêm đồ ăn ngoài, sợ bị người lớn la cho nên họ mang tất cả đồ ăn chạy lên tầng thượng để ăn.

Tằng Tiểu Thiên còn lén lút mang theo mấy bình rượu, cậu ta và Tằng Tường đều có thể uống còn a Văn thì lại có chút ngoan ngoãn hơn chỉ uống soda.

Trên sân thượng có trồng hoa và mấy loại rau, không gian có thể nói là không quá lớn, Diệp Chiêu ngồi trên phía hàng rào đang nhìn  biển lớn ở xa xa, một mảng đen mực.

Mấy năm về sau, dự án cải tạo sẽ đẩy đường bờ biển ra xa hơn nữa và sau này ở đây sẽ cách biển càng xa hơn nữa.

Nhà cao tầng bây giờ không đủ nhiều và cũng chẳng có cái gọi là dự án chiếu sáng đêm, ánh sáng chiếu rọi ở khắp nơi, xa thêm chút nữa thậm chí còn có không ít nông trang.

Diệp Chiêu đang nghĩ đến chuyện đấu thầu căng tin, rất khó để có thể nắm bắt được giá cả. Trừ phi là quyết tâm không kiếm tiền vào thời gian đầu bằng không sẽ rất khó có được.

Tằng Tường đưa cho cô mấy xiên thịt nướng, tưởng rằng cô vẫn bận tâm đến chuyện vào ban ngày.

“Thực ra cô không cần quá để ý đến mấy người đó.”

Diệp Chiêu nghe thấy khó hiểu nên ngẩng đầu nhìn cậu ấy, Tằng Tường giải thích: “Tôi cũng có mẹ kế.”

Hả, Cậu ấy đang an ủi cô sao.

Nhưng Diệp Chiêu vừa nghe cậu ấy nói có mẹ kế thì tim đập loạn xạ, mẹ kế của cậu ấy sẽ không là mẹ ruột của cô chứ? Đây thực sự là tình huống cẩu huyết gì vậy.

Hiếm khi cậu ấy chịu nhắc tới, Diệp Chiêu liền chủ động hỏi dò: “Cậu từng sống chung với mẹ kế của cậu à?”

“Từng sống chung lúc tôi còn nhỏ. Ba tôi và mẹ kế đều ở Cảng Thành, ba tôi là người Cảng Thành. Mẹ kế của tôi có thủ đoạn rất tàn nhẫn.”

Diệp Chiêu kinh ngạc: “Sao vậy?Bà ta từng đánh cậu à?”

“Chưa đánh tôi.”Tằng Tường nhìn xa xăm, “So với đánh còn đáng sợ hơn…”

Nó đã để lại một dấu ấn quá lớn cho tuổi thơ của cậu.

Diệp Chiêu không biết nên trả lời lại như nào, mẹ ruột của cô không giống như là một người sẽ bạo hành người khác.

Nếu như Kim Tĩnh Chi thật sự là đã bạo hành con của người khác vậy thì con gái của bà ấy bị bạo hành lại có phải được tính là một loại báo ứng không?

Nhưng việc này không có khả năng.

“Mẹ kế của cậu tên là gì?” Diệp Chiêu hỏi ra thành lời.

Tằng Tường nhìn hướng cô: “Quan trọng à?”

“Quan trọng chứ.”

“Cô muốn giúp tôi trả thù bà ta à?” Tằng Tường đột nhiên bị dáng vẻ ngu ngốc của cô chọc cười, “Mau ăn thịt nướng đi nguội rồi sẽ không ngon nữa.”

Diệp Chiêu biết cho dù có hỏi cũng sẽ không hỏi ra được tên là gì nên đổi một câu hỏi thăm dò tương tự khác: “Sao bà ta lại bạo hành cậu?”

“Sau này có cơ hội sẽ kể cho cô nghe.”

Diệp Chiêu ghét nhất là loại người nói một nửa rồi lại thôi, nhưng nghĩ thử thì đối phương là người đã phải cam chịu, hôm nay cậu ấy nói ra thì cũng chỉ là muốn an ủi cô, hoàn toàn không phải là thật sự muốn tâm sự với cô, chỉ có thể đành phải từ bỏ. #𝖙y𝖙novel.com

“Tôi hận bà ta, sợ bà ta, vì muốn thoát khỏi tôi từ Cảng Thành quay trở về đây. Nhưng cũng vô dụng thôi, tôi biết rồi sẽ có một ngày tôi sẽ quay về đó để giải quyết bà ta.”

Giọng nói của Tằng Tường vô cùng bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lại có chứa chút gì đó gọi là khốc liệt, Diệp Chiêu bị dáng vẻ đó dọa sợ.

Cậu ấy có vẻ như không phải là thật sự an ủi cô, mà là cho cô một lời mời để cô sẽ cùng với cậu ấy đi giải quyết “mẹ kế”.

Tằng Tường: “Che giấu cũng vô ích chỉ có thể đối mặt với nó thôi.”

“Hai người đang nói cái gì đó! Mau lại đây uống rượu đi.” Tiểu Thiên gọi bọn họ.

Diệp Chiêu không uống rượu, cô phải giữ cho đầu óc mình luôn ở trong tình trạng tỉnh táo, cô đang nhớ lại những gì mà Tằng Tường vừa nảy nói, “Giải quyết bà ta”!

Ôi trời, cô là một công dân lương thiện, không dám làm điều gì phi pháp.

*

Sau khi ba mẹ của Lý Thụy Hương đến Thâm Thành, ngày đầu tiên đã bắt đầu đi đến mấy nơi bán rau, chỉ mất hai ngày thì về cơ bản đã nắm rõ được giá rau ở Thâm Thành.

Tối ngày hôm đó, Diệp Chiêu cùng với Lý Thụy Hương đi đến khách sạn của A Kiều để tìm ba mẹ của cô ấy.

Ba của Lý Thụy Hương là đầu bếp tên Lý Chính Tân, là một người nấu ăn rất ngon, mẹ cô ấy là dì Tần có khả năng quản lý và mua bán nhiều năm qua họ đã làm việc trong căn tin và nhà hàng ở Vạn Thành.

Hiếm khi có cơ hội như thế này có thể đi ra ngoài tự mình làm ăn cho nên hai vợ chồng đặt biệt năng động.

Thấy bọn họ đến, dì Tần lấy ra cuốn sổ ghi chép nhỏ để tính toán giá cả cho họ.

“Chúng tôi đã đi chợ ở khu này rồi, giá rau thì cao hơn nhiều so với dưới quê, sau đó dì chạy đi hỏi người ta là rau này họ nhập ở đâu, họ nói là nhập ở quan ngoại. Sáng sớm hôm nay hai người bọn dì chen lên xe tải của người ta để cùng đi ra quan ngoại.”

Lý Thuỵ Hương ngạc nhiên: “Hai người chạy ra quan ngoại sao? Con đến đây cũng lâu rồi mà còn chưa đi tới chỗ đó.”

“Con suốt nhà chỉ trốn trong nhà máy, cái gì cũng đều không biết. Quan ngoại có một cái nông trường rất lớn, đều là rau ở mấy cái thôn nhỏ mang tới, giá rau còn rẻ hơn ở dưới quê! Có nhiều loại thì cũng có nhiều sự lựa chọn hơn.”

Diệp Chiêu hỏi: “Tiêu chuẩn mỗi bữa cho mỗi người là phải đầy đủ hai món mặn một món rau và một món canh thành phẩm sẽ cần bao nhiêu?”

“Hai món mặn một món rau làm cũng rất cầu kì, món mặn ở trong căng tin toàn là thịt xào rau, làm món ăn theo mùa lại còn tốt cho sức khoẻ. Theo số lượng hơn 1000 người, chi phí của mỗi bữa ăn có thể kiểm soát trong khoảng 1 hào 5 có nghĩa là chi phí bữa trưa và bữa tối sẽ nằm trong khoảng 3 hào, giá của bữa sáng thấp chắc có thể nằm trong khoảng 5 cho đến 8 xu.”

“Đã bao gồm phí thuê nhân công chưa.”

“Đã bao gồm phí thuê nhân công rồi.”

Diệp Chiêu nhanh chóng tính toán ở trong đầu một chút: “Giá cả đang nằm ở mức từ 3 hào 5 đến 3 hào tám à?”

“Nếu bị ép giá rau thì chắc có lẽ sẽ thấp hơn nữa.”

Lý Thuỵ Hương nhắc nhở: “Yêu cầu của đấu thầu có hạn mức nhất định, nhà máy sẽ trả một phần cho nhà ăn và công nhân sẽ tự mình trả một phần. Hạn mức cao nhất của hợp đồng đấu thầu là 5 hào, công nhân tự trả 5 hào.”

Dì Tần: “Vậy thì tính ra hạn mức cao nhất là mỗi ngày 1 tệ? Vậy lợi nhuận sẽ càng lớn rồi.”

“Dì Tần à, đây là đấu thầu ai ra giá càng thấp thì thắng, không ai dám ra giá 1 tệ đâu. Con hỏi người ta rồi, căng tin bây giờ là do nhà máy trả tất cả phí, công nhân không trả một đồng nào, nhà máy mỗi ngày sẽ chi cho mỗi người 5 hào thì cũng có nghĩa là nếu chúng ta ra giá cao hơn 5 hào thì sẽ không có năng lực cạnh tranh đấu thầu nữa.” ( truyện trên app T𝕪T )

Lý Thuỵ Hương giải thích: “Mẹ, bây giờ ở căng tin công nhân được ăn miễn phí và toàn bộ được nhà máy chi trả, nhưng là do đồ ăn quá khó ăn, nhà máy mới chủ trương đề ra phương án là đấu thầu căng tin, nhà máy sẽ chi một phần phần còn lại công nhân tự chi trả.”

Dì Tần: “Vậy chúng ta nên báo giá bao nhiêu thì hợp lí?”

Lý Thuỵ Hương nhìn hướng Diệp Chiêu nói: “Chúng ta báo giá 5 hào được không? Nhà máy trả 2 hào 5 và công nhân trả 2 hào 5 còn lại. Mỗi người mỗi ngày chúng ta sẽ lời được 1 hào 2, nếu chi phí được kiểm soát ổn định thì sẽ có thể kiếm được nhiều hơn chút.”

Nếu mà như vậy thì mỗi ngày cũng sẽ kiếm được mấy trăm tệ.

Diệp Chiêu lắc đầu: “Nếu báo giá như vậy thì một chút lợi thế chúng ta cũng không có. Vạn nhất có người báo 4 hào 9 thì có phải là chúng ta thua rồi không.”

“Bằng không cô đi tới chỗ chú cô nghe ngóng thử đi coi người khác đã báo giá bao nhiêu.”

“Vậy đương nhiên là không được, tôi không thể để cho ông ấy biết tôi tham gia vào việc này. Hơn nữa ông ấy là sếp không có tiện hỏi cho lắm. Tôi vẫn luôn nghĩ chúng ta nên hạ giá thầu càng nhiều càng tốt để có thể cải thiện được khả năng cạnh tranh và sau đó sẽ kiếm tiền lại từ những chỗ khác.”

Ba Lý ngồi một bên hút thuốc, ông ấy không giỏi nói chuyện nên không chen miệng vào. Dì Tần thấy Diệp Chiêu trong có vẻ là một cô gái hiền lại nhưng lại vô cùng độc lập, làm việc lại rất có chủ kiến, dì ấy hỏi: “Làm sao để kiếm tiền lại được?”

“Chúng ta sắp xếp các bữa ăn bình thường và bữa ăn cao cấp cho nhân viên, bữa ăn bình thường thì là giá thầu còn bữa ăn cao cấp sẽ cho nhiều đồ ăn hơn, cái đó sẽ do công nhân tự mình lựa chọn.”

Lý Thuỵ Hương vỗ tay và nói: “Cái này được đó.”

“Báo giá của hiện tại sẽ cho một ngày ba bữa, chúng ta còn có thể cũng cấp bữa ăn đêm, họ không phải thường tăng ca sao? Tăng ca đến 10-11 giờ thì bụng sẽ đói, và sẽ muốn ăn cái gì đó, lúc đó cửa lớn đã đóng rồi không ra ngoài được chỉ có thể do nhà ăn giải quyết thôi.”

“Cái này cũng được đó.”

“Còn có nhà ăn có diện tích lớn như vậy có phải là có thể mở thêm một cái sạp bán đồ quà vặt không, bán quà vặt của nhà máy cũng dễ kiếm tiền nhỉ?”

“Đúng đó! Hoàn toàn có thể! Chúng tôi bình thường nếu muốn ăn kem thì sẽ không cần chạy ra ngoài nữa.” Lý Thuỵ Hương đơn giản là một người cộng sự tuyệt vời, Diệp Chiêu nói cái gì thì mắt cô ấy điều sáng rỡ, cảm thấy  đường kiếm tiền thật rộng mở.

Dì Tần cũng thấy rằng “con đường kiếm tiền” thật thông thoáng, dì ấy hỏi Diệp Chiêu: “Con định báo giá là bao nhiêu?”

“Bốn hào. Chi phí này khá ổn, lợi nhuận thu từ mỗi người là 5 xu một ngày. Tuy nhiên lợi nhuận khá thấp, nhưng chỉ cần kinh doanh tốt những quầy hàng khác thì mỗi ngày kiếm được hai ba trăm tệ cũng không thành vấn đề. Hơn nữa báo giá này cũng sẽ có thể điều chỉnh nếu như giá thực phẩm tăng.”

Mọi người đều không có ý kiến, dì Tần cười cười, có chút ngại ngùng nói: “Diệp Chiêu, bây giờ chúng ta hợp tác cùng nhau, vậy hợp tác như thế nào? Có một số chuyện vẫn là nên nói ra trước sẽ tốt hơn, mích lòng trước đặng lòng sau, có phải không?”

Diệp Chiêu: “Con tính rồi, tiền cọc là 10000, vốn thì chắc cần khoảng 2000. Dì à mọi người muốn bỏ ra bao nhiêu thì bỏ bấy nhiêu, được không? Sau đó thì ai làm việc đó, sau đó sẽ nhận khoản tiền phù hợp cho việc đó.”

“Như vậy được, như vậy rất công bằng. Cổ phần là cổ phần, lương là lương.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp