Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 16.1: Diễn kịch.


2 tháng

trướctiếp

Liên tiếp hai ngày làm kiểm tra dây thần kinh của tất cả học sinh đều vô cùng căng thẳng, rất ít người đến tiết tự học buổi tối, ngoại trừ những người có thành tích cao, học tập chăm chỉ khắc khổ và những người chỉ ăn không ngồi rồi tới chơi với bạn bè.

Lúc nghỉ ngơi, Bạch Lộ ngồi luyện viết từ đơn, có người chạy tới, lớn tiếng nói: "Này này này, các cậu có biết ai là người đạt hạng nhất không?"

"Ai thế?" Có người hỏi, nhìn về phía Bạch Lộ và A Văn, trừ hai người bọn họ ra, những người khác không có khả năng đạt hạng nhất.

“Không chỉ là nhất lớp ta đâu, là đệ nhất toàn khu vực! Có giáo viên còn kích động đến bật khóc! Đang ngồi lau nước mắt ở văn phòng kìa!"

"Quá dữ!"

"Ai khóc? Thầy Chu hay thầy Nhiêu?"

"Đương nhiên là thầy Nhiêu rồi!"

Bạch Lộ xiếc chặt bút trong tay, cô ta cúi đầu, lòng bàn tay lạnh ngắt, trong lòng cầu nguyện nhất định phải là mình, lần thi này cô ta phát huy rất tốt, nhưng cô ta cũng có sợ hãi ngoài ý muốn.

Cô ta chờ cơ hội tham gia cuộc thi lý tổng hợp Lý đã 3 năm rồi.

"Các cậu đoán ai đạt hạng nhất?"

"Này Miệng Rộng cậu đừng có úp úp mở mở nữa! Mau nói đi!"

Người báo tin nhìn bốn phía, "Đoán thử là ai."

"Không đoán! Đừng làm chuyện vô nghĩa nữa! Nói mau!"

"Mau nói đi!"

Tằng Tiểu Linh gấp đến độ đứng lên: "Cuối cùng là ai hả?"

Có người nói giỡn: "Đừng nói Khỉ Ốm nha? Cậu ta chép đáp án của A Văn, chép thành hạng nhất luôn?"

Tối nay Khỉ Ốm và Béo Đôn chưa tới.

"Mau nói! Có nói hay không hả!" Có bạn học ném giấy vào Miệng Rộng.

"Ui da, tôi nói tôi nói!" Miệng Rộng hướng mắt về Bạch Lộ.

Tằng Tiểu Linh cọ cọ bả vai Bạch Lộ, Bạch Lộ ngẩng đầu, nãy giờ vẫn luôn khẩn trương không dám nhìn Miệng Rộng, phát hiện Miệng Rộng đang nhìn mình thì trong mắt cháy lên một tia hi vọng.

Bạch Lộ khóe miệng hơi cong, tay cầm bít chì chọc chọc lên mặt giấy.

"Là bạn mới tới. Diệp Chiêu!"

Ngòi bút chì bị nhấn gãy, nháy mắt cảm xúc Bạch Lộ trầm tới đáy nước, vô cùng lạnh lẽo. #𝖙y𝖙novel.com

"Ghê thật! Quá trâu bò!" Tiểu Thiên lớn tiếng cảm thán, những người khác trong lớp biết quan hệ giữa Bạch Lộ và Diệp Chiêu nên không dám biểu hiện thái quá.

Hạng nhất toàn khu vực, không những học sinh năm ba(bốn) bị áp lực, nhưng mấy lớp ban văn bên cạnh cũng bùng nổ lên, vì họ nghe nói đây là học sinh chuyển từ lớp văn sang lớp khoa học tự nhiên, lấn át toàn bộ các học sinh ban khoa học tự nhiên.

Có thể không bùng nổ sao? Đây quả thực là tia sáng của ban văn đấy.

Diệp Chiêu không biết bản thân giành được hạng nhất toàn khu vực, cô không tham gia tiết tự học buổi tối, lúc này đang còn ở nhà kèm nhãi con Tường học.

Cô phát hiện Tằng Tường này không hề thích học tập, không thích động não nhưng rất thông minh, chỉ cần cậu chịu động não thì có làm được rất nhẹ nhàng.

Hôm nay học vật lý, cô cho thời gian Tằng Tường học thuộc công thức rồi viết ra sau đó làm bài tập áp dụng.

Tằng Tường nhìn thì có vẻ vông cùng phối hợp, nhưng cả người như là bị khói sương bao phủ, tâm tình không tốt như ngày hôm qua.

Hôm qua cậu là hết tất cả các bài tập Diệp Chiêu giao cho, hơn nữa kết quả không tồi.

Diệp Chiêu ngồi bên cạnh, cố gắng nhớ lại hôm qua vì sao tâm tình cậu lại tốt như vậy?

Ánh mắt cô liếc nhìn ống đựng bút, ở phần đầu đoan đoan chính chính dán bốn đóa hoa hồng nhỏ, hôm qua cô khen thưởng cho cậu hai đóa, dán lên xiêu xiêu vẹo vẹo, không biết từ khi nào cậu xé xuống dán lại rất ngay ngắn.

Thích thưởng hoa hồng nhỏ hả? Mới vừa mấy ngày mà đã thuần thành công rồi sao?! Kinh hỉ lớn, Diệp Chiêu nghĩ lại cảm thấy không hợp logic lắm.

Rèn thành thói quen còn phải mất 21 năm, còn đây chỉ mới có mấy ngày? Có thể là cậu muốn lấy hoa hồng để đổi phần thưởng từ cô?

Nhất thời nghĩ không ra.

Liếc mắt thấy lão đại đã xụ mặt viết xong công thức, Diệp Chiêu lập tức tỉnh ngộ, à, hôm nay quên khen thưởng hoa hồng nhỏ cho cậu ta rồi.

Chờ cậu viết xong công thức, Diệp Chiêu nhỏ giọng nói: "Này, chúng ta lập một quy ước."

Tằng Tường ngẩng đầu nhìn cô, góc nghiêng Diệp Chiêu rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, nhưng kiết hợp lại rất nhu hòa, da trắng đến phát sáng, so với các bạn nữ trong lớp thì đẹp hơn rất nhiều, càng nhìn càng ngất ngây.

Tằng Tường đưa mắt nhìn hướng khác, tiện tay cầm một cái phi tiêu phóng lên bia, mười điểm.

Diệp Chiêu xem ngây người, rất lợi hại, vừa định vỗ tay cho cậu thì tự dưng nhớ đến đang học kèm, bàn tay định vỗ hạ xuống gõ vào mặt bàn.

"Tập trung vào học đi."

Cô vừa dứt lời, lại một cái phi tiêu bay ngang qua, lần nữa lại mười điểm.

"Lập quy ước gì?"

"Từ nay về sạu, nếu hoàn thành bài tập sẽ được thưởng một đoá hoa hồng nhỏ, nếu hoàn thành xuất sắc sẽ được khen thưởng thêm một đóa."

Được khen thưởng thêm một đóa hoa hồng nhỏ?

Diệp Chiều nhìn biểu cảm Tằng Tường tràn đầy nghi hoặc, sức hấp dẫn không đủ sao? Lại duỗi thêm một ngón tay,  "Hoàn thành cực kì cực kì tốt sẽ khen thưởng thêm hai đóa."

Tằng Tường nhìn mặt thờ ơ, Diệp Chiêu đẩy đẩy tay cậu đang đặt trên mặt bàn, "Cho cái phản ứng coi."

Lão đại nội tâm mừng như điên nhưng vẻ mặt bình tĩnh nói một câu: "Không sao cả."

Không sao cả nghĩa là không có ý kiến!

"Một lời đã định. Tôi nói rõ ràng trước, hoa hồng nhỏ đổi được phần thưởng gì là do tôi quyết định, quá giá trị thì không được."

Tằng Tường không để ý tới, nhưng rõ ràng thái độ khác hẳn, viết công thức rất nhanh, rồi căn cứ đó làm bài tập, bắt đầu từ bài đơn giản trước, còn có thể suy một ra ba.

Diệp Chiêu nhịn không được khen ngợi: "Cũng là cậu thông minh nhưng vẫn là do do tôi dạy được, chỉ dạy một ít đã thành như vậy. Thầy trò chúng ta cộng tác với nhau, sự phối hợp tuyệt vời!"

Cô là tự mình khen mình, nhưng rõ ràng khóe miệng cậu cũng nhếch lên.

"Không được, chúng ta không thể kiêu ngạo. Dì Xảo nói nói cậu thi đậu đại học sẽ cho tôi tiền thưởng."

Tằng Tường hỏi: "Cậu thật sự thiếu tiền như vậy à?"

Diệp Chiêu nói đúng sự thật: "Rất thiếu, không có tiền tôi không có cảm giác an toàn, cha tôi mặc kệ tôi thì mặc kệ thật luôn, chúng ta không giống nhau."

Tằng Tường nhìn cô, từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng thiếu tiền, cậu không hiểu được.

Diệp Chiêu nhân cơ hội  nói: "Cuộc thi âm nhạc kia, tiền thưởng tận 1 vạn đồng, sao cậu không muốn tham gia?"

"Không bị cậu lừa gạt đâu."

"Ai lừa cậu?"

Đối với Diệp Chiêu đang tò mò, Tằng Tường tránh không nói chuyện, cúi đầu đọc sách vật lý."

Diệp Chiêu không thể nề hà, cũng không tiếp tục ép cậu, từ từ mưa dầm thấm lâu, từ đây đến đó vẫn còn thời gian.  Nếu không được thật thì cô đành tự thi, cô không tin Tiểu Thiên có thể kiên trì đến cùng.

Một lát sau, lão đại lần nữa ngẩng đầu, tiếp tục làm tiếp một đề khác, nói: "Tôi không thi đại học."

"Vì sao chứ?"

"Không có nhiều cái vì sao như vậy."

Diệp Chiêu trừng mắt nhìn cậu, cho rằng cậu chỉ nói bậy: "Cậu không thi cũng đúng, cậu là người bản địa, nếu không thi thì cũng làm chủ nhà được, nếu buồn chán còn có thể lái xe máy đi chở khách."

Lái xe máy đi chở khách……

Lời này vừa thốt ra, không khí bỗng ngưng đọng vài giây.

Tằng Tường nghiêm túc đính chính: "Xe của tôi không để chở khách."

Diệp Chiêu cười, trả lái sách bài tập cho cậu, "Về sau cũng cấm xe, cậu muốn chở cũng không được."

Tằng Tường mở vở ra tiếp tục làm đề ở mặt sau, một hồi sau mới cất tiếng hỏi: "Vì sao?"

"Vì sao là vì sao?"

"Vì sao cấm xe?"

Thập niên 90 có một đoạn thời gian quá rối loạn, có người đi xe máy ngang nhiên cướp bóc, cuối cùng dẫn tới Thâm Thành cấm xe. Nhưng cũng chỉ cấm một thời gian, sau đó xã hội ổn định, lại dần dần nới lỏng.

"Tôi đoán mò. Hiện tại trên đường xe ngày càng nhiều, xe máy đi lại lung tung chiếm đường của xe lớn, tai nạn giao thông ngày càng tăng, nói không chừng về sau sẽ cấm."

"Không đâu. Ở Cảng Thành xe cá nhân rất nhiều, nhưng cũng không cấm, có giấy phép là được."

"Cậu đi Cảng Thành rồi?"

Tằng Tường hàm hồ lên tiếng, lảng sang chuyện khác: "Khát nước."

Nói xong cậu đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau cầm hai chai coca đi vào, cậu đưa cho cô một chai trước.

Diệp Chiêu vui sướng uống coca mát lạnh, lẳng lặng nhìn Tằng Tường làm bài.

Dười lầu truyền đến tiếng chuông xe đạp, là em gái của Tiểu Thiên đi học tiết tự học về.

Tiểu Thiên hưng phấn chạy lên, vừa vào cửa đã ồn ào: "Diệp Chiêu kiểm tra đứng hạng nhất toàn khu vực."

Dì Xảo mở của cho cậu ta thì nghe được, lập tức hưởng ứng: "Hạng nhất toàn khu vực? Hạng nhất toàn khu vực? Chậc chậc chậc, sao lại lợi hại như vậy, Tiểu Chiêu!"

Giọng điệu này của xì Xảo cứ như nói con gái của dì.

Tiểu Thiên không ngừng gật đầu, còn tâng bốc thêm: "Các thầy cô của chúng cháu xúc động đến phát khóc, có phải khoa trương quá không chứ?"

"Không hề khao trương!" Dì Xảo nhìn con trai mình, "Gương sáng trước mặt mà không chịu cố gắng  học tập theo."

Diệp Chiêu cười tủm tỉm nhìn nhóc Tường, hơi nhướng mày, như là muốn nói rằng sư phụ cậu rất lợi hại, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn: "Chỉ là kiểm tra thôi, không cần quan tâm quá đâu ạ."

Dì Xảo: "Kiểm tra hạng nhất cũng là hạng nhất, ngày mai nấu đồ ăn mừng."

Nhóc Tường vẫn đang vùi đầu viết chữ, không để ý đến ai.

Diệp Chiêu kéo Tiểu Thiên đến ban công phòng khách hỏi cậu ta: "Lúc nãy tôi định thuyết phục Tường ca tham gia cuộc thi âm nhạc, nhưng cậu ta nói sẽ không bị tôi lừa gạt, sao lại như thế, cậu ta bị ai lừa gạt?"

Tiểu Thiên: "Hiểu lầm. Người chơi organ của chúng tôi là A Văn cậu biết không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp