Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 16.2: Diễn kịch.


2 tháng

trướctiếp

Diệp Chiêu lắc đầu tỏ vẻ không biết.

"Ngồi cùng bàn với Khỉ Ốm ấy, thành tích rất tốt. Lần trước có một cuộc thi đấu cậu ta cho chúng tôi leo cây, anh ấy làm sao chịu được cái này, từ đó về sau ban nhạc Văn Thiên Tường không hợp lại được nữa."

"Vì sao A Văn lại cho các cậu leo cây?"

"Không biết, người này đôi khi rất kì lạ, Văn Thiên Tường chúng tôi chỉ có tôi là người bình thường."

Diệp Chiêu cười nói: "Thêm một người này, là có tới hai người bình thường, cậu không hề cô đơn."

Diệp Chiêu bây giờ đối với Tiểu Thiên là phải lau mắt mà nhìn, có thể trở thành học sinh mũi nhọn toàn trường, nói ra rất có mặt mũi.

"Cậu chơi nhạc cụ gì? Trước tiên, cậu nói cho tôi biết cậu biết những thứ gì?"

Cái này là do Diệp Chiêu khoa trương, Diệp Chiêu nói: "Tôi chơi đàn nhị."

"Ha?" Không đáp được, đàn nhị, bàn phím, nhạc cụ gõ……Đáp như thế nào? Tiểu Thiên xaua hổ cười cười, cũng không nói rõ ràng.

Diệp Chiêu biết đàn nhị vì trước kia ở cô nhi viện, viện trưởng thích kéo đàn nhị, trong nhiều đứa trẻ, viện trưởng chọn cô, nói cô cảm nhạc tốt, là hạt giống tốt.

Khả năng âm nhạc của Diệp Chiêu được phát hiện là nhờ viện trưởng, là viện trưởng dạy vỡ lòng cho cô, đáng tiếc ở phương diện này cô không có một thành tựu nào, sau khi viện trưởng từ chức, từ cấp 3 là cô không còn động tới đàn nhị nữa.

"Tôi cũng biết hát, tôi hát rất dễ nghe." Đối mặt với sự tự tin của Diệp Chiêu, Tiểu Thiên cũng không dội nước lã, chỉ khờ khạo cười cười, "Đến lúc đó lại nói tiếp."

*

Bạch Lộ về đến nhà liền trốn vào phòng khóc, Bạch Vân Liên bưng sữa bò tiến vào, nhỏ giọng hỏi cô ta bị gì.

Biết được Diệp Chiêu đạt hạng nhất kì kiểm tra toàn khu, Bạch Vân Liên không thể tin được, bà ta lắc đâu: "Có lầm lẫn gì không?"

"Không lầm, cô ta được hạng nhất."

"Nó học lại, có phải trước kia đã làm qua rồi không? Không cuộc thi lớn gì, con đừng để trong lòng, bài kiểm tra nhỏ không quan trọng. Nó là cái thứ gì ai cũng biết."

Diệp Chiêu cao điểm hơn Bạch Lộ, Bạch Vân Liên cảm thấy khiếp sợ, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng bà ta không dám biểu hiện rõ ràng miễn cho con gái càng đau lòng.

"Kì kiểm tra lần này rất quan trọng. Giành được hạng nhất, cô ta có thể đại diện trường tham gia cuộc thi lý tổng hợp Lần 3." Bạch Lộ lau nước mắt, nhỏ giọng khóc nghẹn, cơ hội đợi 3 năm cứ như vậy vụt mất. #𝖙y𝖙novel.com

"Hôm đó không phải con nói thầy Chu đã cho con danh ngạch cuộc thi Lần 3 sao?"

"Sau đó thay đổi."

"Sao lại lật lọng như thế được?"

"Thầy nói phải cạnh tranh công bằng." Bạch Lộ khóc đến mũi đỏ ửng lên, sữa bò cũng không thèm đếm xỉa.

"Không thi thì không thi, có gì ghê gớm lắm đâu."

"Con chờ cơ hội này 3 năm rồi."

"Mẹ biết mẹ biết."

Bạch Vân Liên rất ảo não, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, hôm nay Diệp Định Quốc về sớm, đang bàn chuyện với Tô Ứng Dân trong thư phòng.

"Việc này đừng để cho chú Diệp của con biết."

Diệp Định Quốc vẫn luôn cho rằng Bạch Lộ thông minh, Diệp Chiêu ngu xuẩn đần độn, nếu để ông ta biết con gái mình học tốt như vậy, ai biết ông ta sẽ nghĩ thế nào.

Bạch Lộ không nói lời nào, nhéo nhéo con gấu trúc nhồi bông trong tay, "Mẹ, con không thích như vậy."

Bạch Vân Liên lãng đi: "Uống hết sữa bò đi. Buổi tối đừng học bài khuya quá, nghỉ ngơi sớm một chút."

Bạch Vân Liên vừa từ trong phòng đi ra thì nghe thấy tiếng cửa mở, Diệp Định Quốc và Tô Ứng Dân đi ra ngoài.

Trong lòng Bạch Vân Liên ngổn ngang gọi cho em gái, Bạch Vân Bình nghe nói xong đầu tiên là không tin, "Thành tích trước kia của nó như thế nào, mọi người đều không rõ hả? Sao đến Thâm Thành lại thay đổi rồi? Nó có biết trước đáp án không?"

Quả nhiên mọi người đều có chung suy nghĩ.

"Nó đi học lại, khả năng biết trước là rất cao. Bây giờ tranh cãi việc này cũng vô nghĩa. Thành tích tốt hay kém không quan trọng, em chỉ muốn cho nó biến nhanh đi thôi."

Bạch Vân Bình oán giận nói: "Nó chính là một vật cản, hôm đó trong xưởng làm khó em như vậy, nghĩ lại là thấy tức. Lúc trước chị và anh rể nên đăng kí kết hôn ở đây, không nên đăng kí ở Uyển Thành.

Bạch Vân Liên bất đắc dĩ: "Vốn định đăng kí kết hôn có thể dời luôn hộ khẩu, ai ngờ sẽ biến thành như vậy chứ?"

"Anh ta cứ để như vậy lấy chị mà không giải quyết vấn đề sao?"

"Chị có thể làm gì bây giờ? Ông ấy nói không có sổ hộ khẩu, muốn bổ sung phải có con gái ông ấy ký tên, chị đã bị xoay mòng mòng chết dí ở chỗ này."

Bạch Vân Bình không khỏi nhỏ giọng thầm thì: "Chắc chắn là lấy cớ, anh ấy là một ông chủ lớn muốn làm lại cái sổ hộ khẩu mà công an cũng không thể cho làm sao? Không có quan hệ à? Em dẫn Tiểu Phùng đi làm, Tiểu Phùng có thể nha chóng làm được đấy, chị tin không?"

Sao Bạch Vân Liên lại không biết? Có một số việc bà ta không có cách nào nói toạc ra với Diệp Định Quốc, bà ta cũng không phải đứa con gái mới lớn mười mấy hai mươi, bà ta và Diệp Định Quốc yêu nhau nhiều năm, bà ta biết cuối cùng so ra cũng không bằng tờ hôn thú.

Bà ta thật sự phiền lòng, "Mà em đừng nói nữa. Có cách nào làm cho Diệp Chiêu nhanh nhanh trở về Uyển Thành không? Chờ nó đi rồi, chị từ từ bàn bạc chuyện hôn sự với lão Diệp."

"Không phải chị muốn gọi cho bác nó tới mang nó về sao?"

"Chị và Trịnh Thu Hà cũng có quan hệ như nhau, chị không biết mở miệng thế nào."

"Không phải con gái bà ta theo Diệp Chiêu tới Thâm Thành hả? Để bà ta đến đón con gái về, tiện thể mang Diệp Chiêu đi theo, cho bà ta tiền, nhiều một chút, bà ta chắc chắn đồng ý."

"Chị sợ Trịnh Thu Hà cũng không dẫn nó đi được."

"Chúng ta phải suy nghĩ biện pháp, chị hai, ý kiến lần trước em nói với chị, sao chị không làm thử xem?"

"Lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

"Nếu xảy ra chuyện, chúng ta sẽ thuận nước giong thuyền vớt nó lên, chúng ta vớt không được thì còn có Diệp Định Quốc, anh ta chắc chắn sẽ cứu con gái mình, cứu ra được thì làm sao nó ở đây được nữa, không thể đâu."

Bạch Vân Liên thở mạnh một hơi, "Có lẽ cũng không còn cách nào tốt hơn, để mai chị gọi cho bà ta."

"Bây giờ gọi ngay, rèn sắt khi còn nóng, tránh để đêm dài lắm mộng."

*

Nhân vật đầu tiên giành hạng nhất tổng kiểm tra trong khu vực- Diệp Chiêu liên tục không đến lớp bổ túc mấy ngày, cô đến xưởng thu đồng nát, bà Lương ngồi ở cửa ăn khoai lang đỏ. Diệp Chiêu hỏi bà muốn mua ảnh chụp, bà Lương nói không tìm được, sau hai ngày lại tiếp tục tìm.

Diệp Chiêu nghi ngờ bà ta không nghiêm túc tìm giúp cô, nhưng không bằng không chứng, đành phải nói hống: "Bà à, nếu bà tìm được ảnh chụp, tôi trả tiền gấp đôi.”

Bà Lương nổi giận, "Bà già này đã thật sự nghiêm túc tìm cho cô, cô đừng có mà không tin."

"Tôi tin."

"Lần trước nói giá bao nhiêu?"

Đúng là một con cáo già! Diệp Chiêu gật đầu:

"Gấp đôi, nói được làm được."

"Tìm tìm tìm. Hai ngày sau quay lại tìm tôi."

Là là hai ngày, đây là lần thứ ba Diệp Chiêu tới tìm bà ta, cô nói: "Ngày mai! Phải là ngày mai!"

Bà Lương nghĩ nghĩ, "Được, chiều mai."

Chiều ngày hom sau, Diệp Chiêu và dì Xảo cùng ra cửa, Diệp Chiêu đi tìm bà Lương, dì Xảo đi chơi mạt chược, kết quả vừa xuống lầu đã gặp được bác trai bác gái của Diệp Chiêu đứng ngay cổng nhìn đông nhìn tây.

Dì Xảo lớn tiếng hỏi: "Tìm ai?"

Bác gái Trịnh Thu Hà sắc mắt, trên tay bà ta cầm một cây gậy trúc chỉ vào Diệp Chiêu, "Tôi tìm nó."

Nói xong Trịnh Thu Hà vọt tới, chỉ vào Diệp Chiêu mắng: "Tao đã tìm được mày rồi. Mày là cái thứ vô lương tâm!"

Mắng xong giơ gậy trúc lên muốn đánh Diệp Chiêu.

Dì Xảo thấy bà ta sắp đánh tới liền ngăn cản, "Bà là ai? Bà muốn làm gì?"

Trịnh Thu Hà nhìn dì Xảo, không biết dì là ai, bà ta cũng mặc kệ người khác,  vội đáng thương nói: "Tôi đánh cháu tôi, nó trộm tiền, trộm đi một số tiền lớn rồi bỏ trốn, bà không biết đâu."

"Bác gái à tôi khuyên bác đừng quá kích động, ở đây là Thâm Thành, không phải nhà bác, bác đánh tôi thật thì cảnh sát sẽ không tha cho bà."

Trịnh Thu Hà cười lạnh nói: "Cảnh sát cũng đứng về phía tao thôi. Mày trộm tiền tao! Mày còn bắt cóc Tiểu Cầm! Cảnh sát tới vừa lúc bắt mày."

Bác hai Diệp Định Quyền lấy cây gậy trúc trong tay vợ mình, nói: "Bà đừng hù dọa cháu nó. Tiểu Chiêu, thu dọn đồ đạc đi về với bác hai."

Hai vợ chồng này, một diễn vai chính diện một diễn vai phản diện, phối hợp rất ăn ý.

Diệp Chiêu tỏ thái độ kiên định: "Tôi không về."

Diệp Định Quyền tận tình khuyên bảo: "Cha cháu nói nếu cháu tiếp tục ở đây thì sẽ mặc kệ chuyện của cháu, nhưng nếu cháu đồng ý về lại Uyển Thành, em ấy sẽ nghĩ cách sắp xếp cho cháu một chỗ làm tốt ."

Trịnh Thu Hà: "Sẽ sắp xếp tốt, đi làm trong nhà máy, ăn lương nhà nước. Mày còn học lại cái gì, mày học cũng không hiểu, lãng phí thời gian lãng phí tiền bạc. Các người nói xem có đúng không?"

Lương nhà máy? Là xí nghiệp quốc gia. Đáng tiếc không đến mấy năm nữa thì sẽ nghỉ việc đồng loạt.

Gia đình bà Anh béo và người đàn bà mặt rỗ Trương Nguyệt Lệ cũng đứng bên cạnh vây xem.

Bà Anh béo chỉ xem náo nhiệt không lên tiếng, còn Trương Nguyệt Lệ đến từ nông thôn, tầm mắt cũng thiển cận, nghe nói có thể lãnh lương nhà nước, hâm mộ mà không được, bà ta nói: "Đúng vậy, có thể hưởng lương nhà nước đương nhiên là tốt nhất."

Dì Xảo không cho là đúng: "Tiểu Chiêu của chúng ta đang học thi đại học, nó có thể học được, dựa vào đâu không cho học?"

"Nó nói với bà là nó có thể thi đỗ đại học sao? Trời à bà chị này, bà là người tốt nhưng bị nó lừa rồi. Nó là thứ gì tôi còn không biết sao? Là tôi dọn phân dọn nước tiểu cho nó, một bài kiểm tra cũng làm nó khẩn trương, thi đại học không tới đâu, nó còn tự dọa sợ mình đến mức ngã bệnh. Thi đại học cũng không thi xong."

Dì Xảo nhìn tướng mạo, bác gái Diệp Chiêu vẻ mặt dữ tợn, nhìn nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp gì, lập tức phản bác: "Sao tôi không biêt được? Hôm qua Tiểu Chiêu mới giành hạng nhất bài kiểm tra tổng hợp toàn khu vực! Nếu nó là con gái tôi, nửa đêm nằm ngủ cũng có thể cười tỉnh."

Diệp Định Quyền và Trịnh Thu Hà thoáng nhìn nhau, Diệp Chiêu kiểm tra được hạng nhất? Sao có thể?"

Trịnh Thu Hà cười nói: "Bà đưa đáp án cho nó sao, để nó chép rồi đạt hạng nhất."

"Các người là người thân thích, sao lại không muốn người ta tốt lên?"

"Tôi không mong nó tốt đấy, mới tới đón nó về. Bỏ lỡ cơ hội này không được hưởng lương nhà nước, bà nói về sau nó dựa vào cái gì?"

Dì Xảo cười khinh bỉ, "Dựa vào cái gì? Nó dựa vào chính nó đó! Tằng Nhị Xảo tôi xem trọng nó, đứa nhỏ Diệp Chiêu này vừa nhìn đã biết có năng lực."

"Có cái rắm năng lực, nó thật sự không phải người có thiên phú học tập."

Diệp Chiêu thấy phiền, cô nói: "Mặc kệ thành tích tôi thế nào, có thể đạt hạng mấy, tôi đã qua 18 tuổi, tôi tự nuôi thân mình, tự lựa chọn, tự làm chủ, tôi muốn học. Lương nhà nước tốt như vậy thì bà để lại cho Diệp Tiểu Trân đi."

Diệp Định Quyền khuyên nhủ: "Diệp Chiêu, suy nghĩ cho kĩ……"

"Nó nghĩ không rõ ràng lắm!" Trịnh Thu Hà tức giận đánh gãy lời nói của chồng, "Đây là bị quỷ ám rồi, ông xem nữa tháng này nó làm những gì, không phải bị ma xui quỷ khiến mới làm ra những chuyện như vậy sao?"

Trịnh Thu Hà kéo tay dì Xảo sang một bên, "Bà chị này, bà đừng bị nó lừa, từ nhỏ nó đã không có mẹ, là trẻ sinh non, bác sĩ bảo sẽ không nuôi được, tôi không tin, tôi thức khuya dậy sớm, ngày đêm giữ nó, lấy tiền của mình mua sữa mạch nha cho nó uống, nuôi sống được nó. Khi đó tôi vừa kết hôn với bác trai của nó, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt trên người nó, nuôi được đến bốn năm tuổi thì mới mang thai đứa trẻ đầu tiên, bà nói xem, sao tôi lại không có tình cảm với nó? Tôi đối xử với nó còn hơn con ruột nữa. Khi còn nhỏ nó rất ngoan, rất biết nghe lời nhưng gần đây không biết thế nào lại sinh bệnh không tham gia thi đại học, tính tình thay đổi, ở trong nhà đánh em mình, trộm tiền của tôi, nói chuyện hỗn láo với tôi……" ( truyện trên app T𝕪T )

Dì Xảo xụ mặt nghe, lúc dì không nói lời nào, nhìn rất doạ người.

Trịnh Thu Hà cho rằng dì Xảo nghe lọt tai, "Nó bắt con tôi chạy trốn đến Thâm Thành, còn gọi điện đe dọa tôi, bà nói trái tim nó có lạnh lẽo không?"

Trịnh Thu Hà diễn cũng khá tốt, Diệp Chiêu: "Bà đối xử với tôi tốt hơn con ruột sao?"

Diễn kịch à? Ai không làm được?

Diệp Chiêu vén tóc trên trán cho mọi người xem.

"Trên trán tôi có hai vết sẹo, một là năm bảy tuổi người đàn bà này lấy nồi đánh tôi bị thương, bà ta đánh tôi chỉ vì tôi ăn vụng một miếng thịt mỡ trên bàn cơm. Còn cái bên phải lớn hơn này là năm mười ba tuổi, cũng bị ngưới đàn bà này đánh vì không kịp xi tiểu em gái……"

Nói rồi Diệp Chiêu vươn tay, vén áo lên, trên khuỷu tay có một vết sẹo trắng lớn, "Vết sẹo này là năm chín tuổi, cái người nói rất yêu thương tôi này, vì bà ta kêu tôi, tôi phản ứng chậm một chút thì bị bà ta lấy bình nước đánh, một miếng da sống sờ sờ bị rách ra!"

"Không……không phải……" Trịnh Thu Hà hả miệng to giải thích, Diệp Chiêu nói nửa thật nửa giả, nhất thời bà ta cũng không biết biện minh thế nào, xác nhận mình ngược đãi cô.

Mọi người ở đây đều sợ ngây người, nhà trọ này toàn là phụ nữ đã có con, ai có thể chịu được khi con mình bị ngược đãi?

Dì Xảo nhìn những vết sẹo trên người Diệp Chiêu, tròng mắt đảo đảo rơi nước mắt, đau lòng không thôi, "Cùng là người mà! Sao lại ra tay độc ác như thế?!"

Trịnh Thu Hà định giải thích: "Đừng nghe nó nói bậy!"

Dì Xảo rống lên một tiếng: "Phú Quý! Lấy vũ khí!"

"Aaa!" Tên câm dẫn đầu vung dây xích sắt lên.

Bà Anh béo cũng túm lấy cái cào thiết bên cạnh lớn tiếng quát: "Ai cho các người vào! Đồ rác rưởi! Đánh cho nằm liệt giữa đường! Đứng lại! Đừng hòng chạy!"

Diệp Chiêu lau nước mắt, nói về diễn kịch, ai lại diễn hay hơn ai?!

Lúc sân chính hỗn loạn thì hai cảnh sát tiến vào.

"Sao lại thế này? Ai báo cảnh sát?!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp