Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 15.2: Sôi trào.


3 tháng

trướctiếp

Tằng Tường cứ như vậy nhìn kẹo trước miệng mình đáp thẳng vào miệng Tiểu Cầm.

Cậu không muốn ăn kẹo, cậu thật sự không muốn ăn kẹo, nhưng vị giác giống như đột nhiên bị khơi dậy mà lại không được thỏa mãn, ngoài mặt thì có vẻ sóng yên biển lặng nhưng dường như trong lòng đang có kiến cắn. Thật là khó chịu.

Ảo não!

Cậu nuốt nuốt yết hầu đi lên lầu.

Cơm trưa đã làm xong, dì Xảo từ trong bếp nhô đầu ra, thấy Diệp Chiêu cầm trong tay túi giấy hiệu Tống Vinh, tò mò hỏi: “Ai chà, đồ ở Cảng đó, của ai đấy?”

“Bạn của cha cháu, cháu chuyển trường được cũng là nhờ chú ấy giúp. Thơm quá đi, nạm bò hầm hả dì?”

Dì Xảo cười nói: “Mũi con là mũi cún đúng không, đoán đúng rồi.”

“Dì Xảo là đang khen hay chê cháu vậy?”

“Đương nhiên là khen rồi. Thế nào? Ngày đầu tiên đi học có thuận lợi không?”

Diệp Chiêu chỉ vào trước cửa phòng Tằng Tường nói: “Cực kì thuận lợi, cháu ngồi cùng bàn với cậu ấy, cậu ấy bảo vệ cho cháu.”

Dì Xảo vừa lòng cười, “Dì cố ý dặn dò nó, ở trường không thể để cho người khác bắt nạt cháu.”

“Khó trách! Cảm ơn dì Xảo, dì tốt với cháu nhất.” Diệp Chiêu nhân cơ hội tặng quà, bỏ túi bánh kẹo Tống Vinh vào tay dì.

Diệp Chiêu rửa tay, giúp bưng đồ ăn ra bàn, măng xào nạm bò, trứng chiên rau hẹ, rau ngó xuân xào tỏi nhuyễn, và một tô canh hoa thanh long nấu xương sườn, 3 món 1 canh.

“Hôm nay ăn thanh đạm một chút.”

“Thật là ngon. Ngửi mùi nạm bò thôi đã chảy nước miếng rồi.”

Tiểu Cầm ánh mắt trông mong mà nói: “Em cũng vậy.”

Dì Xảo trêu Tiểu Cầm: “Cháu trả tiền cho dì đi, mỗi ngày dì đều sẽ thay đổi đa dạng các món ăn.”

Tiểu Cầm rất thông minh, sớm biết dì Xảo miệng cứng lòng mềm, nên đã dám mở miệng tranh luận, “Chị cháu trả tiền rồi mà.”

“Chỉ với tiền cơm chị cháu đưa sẽ không đa dạng các món ăn.”

“Chị cháu nói, gì Xảo làm món gì thì chúng cháu sẽ được ăn món đó.”

“Là người câm nhưng sẽ có tranh luận.” Dì Xảo nhìn Diệp Chiêu đắc ý nói: “Mấy ngày gần đây, Tiểu Cầm được dì nuôi sắc mặt cũng hồng nhuận lên. Nhiều nhất là nửa năm, dì muốn biến đầu tóc vàng này thành tóc đen nhánh.”

Diệp Chiêu uống canh, “Dì Xảo, nếu dì mở tiệm cơm thi chắc chắn ngày nào khách cũng xếp hàng dài từ đầu thôn đến cuối thôn.”

Lông mày dì Xảo nhướng lên, “Ai có thời gian nấu cơm cho người khác ăn chứ, chẳng bằng dì chơi thêm vài ván mạt chược nữa. Thằng Tường đâu, ăn cơm này! Mỗi lần ăn cơm phải tam thôi tứ thỉnh, nhanh lên.” #𝖙y𝖙novel.com

Tằng Tường nhai xong viên kẹo bạc hà cuối cùng trong miệng mới bước ra khỏi của phòng.

Dì Xảo hỏi Diệp Chiêu: “Nó đi học ở trường có nghiêm túc không?”

Ha? Diệp Chiêu không dám mách lẻo.

“Rất nghiêm túc!”

Nghiêm túc ngủ, nghiêm túc ngồi ngây người, nghiêm túc ngồi vẽ trên giấy nháp.

Dì Xảo: “Thời gian học chỉ còn một năm, phải nỗ lực học tập thi vào cao đẳng, có còn hy vọng không?”

Ở niên đại này, thi vào trường cao đẳng cũng khó khăn không ít, với tình hình này của Tằng Tường thì cơ bản là không có khả năng.

Diệp Chiêu nhìn Tằng Tường biểu cảm tôi đây thành tích kém nhưng tôi không sợ gì cả tôi cũng sẽ không nỗ lực, lại nhìn về phía dì Xảo với ánh mắt chân thành tràn đầy kỳ vọng……cô xấu hổ cười cười: “Có hy vọng! Đương nhiên là có.”

Nghe lời Diệp Chiêu nói xong, dì Xảo vui mừng ra mặt: “Dì cảm thấy mỗi ngày học một buổi hai giờ là không đủ, bố sung thành ba giờ đi.”

Khụ! Khụ khụ khụ!

Tằng Tường bị sặc canh.

“Sau khi ăn xong học từ 7 giờ đến 10 giờ, ba tiếng, cháu học, nó cũng học. Thay vì dì trả tiền cho người khác thì dì cũng trả cho cháu một giờ một đồng tiền, mỗi ngày trả cháu 3 đồng, cháu thấy thế nào? Mỗi tuần được nghỉ một hai buổi.”

Nếu cho một tuần nghỉ hai ngày, một tháng không phải đã có 60 đồng? Vậy thì có hể giải quyết tiền ăn một cách hoàn hảo.

Sức hấp dẫn quá lớn.

Nhưng mà có khả năng lão đại sẽ không đồng ý, mỗi buổi tối của cậu ta có rất nhiều việc. Qua 12 giờ đêm, cô vẫn nghe tiếng xe máy của cậu trở về.

“Cháu không thành vấn đề, nhưng dì Xảo đã hỏi ý cậu ấy chưa?”

“Không được cũng phải được, không thi đậu đại học phía trước, dì quyết định.” Dì Xảo khí phách đánh nhịp, “Về sau, buổi tối không được ra ngoài la cà. Phải học như  cô giáo Tiểu Chiêu ở nhà học hành, còn con thì xách đèn ra ngoài tìm cũng không thấy. Con phải thật quý trọng đó. Có nghe không hả, thằng nhãi kia?”

Tằng Tường cúi đầu ăn cơm không nói chuyện.

Đây là cam chịu. Diệp Chiêu và dì Xảo ăn ý nhìn nhau cười.

Ăn cơm trưa xong, Diệp Chiêu cho hồ cá trên ban công ăn, thấy Tiểu Thiên đang ăn dưa hấu trong sân, cô gọi cậu ta một tiếng, “Không phải cậu nói tan học sẽ tìm tôi nói chuyện hả?”

Tiểu Thiên đem vỏ dưa ném vỏ dưa bên cạnh đống rác, sau đó chỉ lên lầu, ý là ban nhạc này nhất định phải có Tằng Tường, Tằng Tường là linh hồn của bạn nhạc bọ họ, thiếu cậu thì không thể được.

“Tôi có thể gia nhập không? Tuy rằng tôi không quá chuyên nghiệp nhưng mỗi thứ biết một ít.” Diệp Chiêu muốn tranh thủ làm việc của mình, từ trước đến giờ luôn vô cùng nỗ lực.

Tiểu Thiên hơi béo, nói chuyện nhiều khắc quen, cậu kéo ghế ngồi xuống, nói: “Cậu gia nhập thì không có vấn đề gì, nhưng chúng ta phải thuyết phục được  anh Tường tham gia thi đấu, ban nhạc chúng ta tên là Văn Thiên Tường, không có anh Tường chơi ghi-ta thì chất lượng sẽ đi xuống.”

“Vì sao cậu ta không tham gia thi đấu?”

“Chuyện này rất dài, tôi không nói được. Cậu chỉ cần thuyết phục được anh Tường.”

Diệp Chiêu xấu hổ cười: “Tiền căn hậu quả như thế nào tôi cũng không biết thì làm sao mà thuyết phục được.”

“Cậu có thể, lúc nãy tôi thấy cậu ngồi sau xe anh Tường đi về. Yên sau xe máy của anh Tường không phải ai cũng có ngồi được.” Tiểu Thiên vừa nói vừa cười hề hề.

Diệp Chiêu hình như hiểu ra được một tí, gật đầu, chắc có lẽ vì cô là gia sư của cậu nên ít nhiều gì cũng cho cô ít thể diện. Nhưng tự nhiên đi thuyết phục người ta cũng không qua thích hợp, thật sự là không thân thiết đến mức đó.

“Khi nào thi đấu?”

“Cuối tuần sau đấu vòng loại, cuối tuần sau nữa đấu trận chung kết.”

“Nếu thuyết phục không thành công, tôi thay cậu ta được không?” Diệp Chiêu lần nữa có ý đồ thay thế lão đại đi thi.

Hiển nhiên Tiểu Thiên là fan trung thành của lão đại, cậu ta cười nói: “Anh Tường không tham gia thì không có ý nghĩa.”

Diệp Chiêu cũng cười, làm đi làm đi, cố gắng thử xem.

“Nếu chúng ta đoạt giải, tiền thưởng có thể cho tôi mượn dùng trước không? Hai tháng sau sẽ trả lại cho các cậu.”

Tiểu Thiên dường như không có khái niệm tiền bạc, “Cái này không sao cả, không quan trọng.”

“Mội lời đã định.” Kết bạn với người bản xứ thật tốt.

Buổi chiều Diệp Chiêu tự mình đi học, có một điều chắc chắn là, về sau cô sẽ không mặc váy ngồi sau xe máy Tằng Tường nữa.

Sau khi đến trường, cô đi nhận sách mới, trong lúc cô đang ôm chồng sách từ lầu một lên lầu ba thì gặp bọn người Khỉ Ốm đang đứng ở chỗ ngoặt hành lang hút thuốc lá.

Bọ họ túm năm tụm ba chiếm hơn nửa đường đi, Béo Đôn thấy Diệp Chiêu ôm sách vở đi tới, vội lấy khuỷu tay huých huých Khỉ Ốm, “Tới tới.”

Diệp Chiêu từ xa đã nhìn thấy Béo Đôn và Khỉ Ốm làm mặt quỷ, nghĩ thầm văn phòng tổ ở phía trước mà đám tôn tử này dám chơi xấu thì cô cũng chơi lại với chúng.

Nhưng khi cô đi qua, lại thấy đám tôn tử nếu không nghiêng người né tránh thì cũng thu chân về, rất ngoan ngoãn.

Đây là gặp quỷ rồi.

Cô đi được vài bước, nghe thấy ở sau có tiếng chào hỏi: “Anh Tường! Chào buổi sáng!”

Thì ra là thế!

Diệp Chiêu quay lại thấy Tằng Tường đeo ba lô, tay bỏ trong túi quần, chậm rì rì đi tới.

“Diệp Chiêu!” Thầy Chu đứng trước cửa văn phòng gọi cô, “Em lại đây một lát.”

Đúng lúc Tằng Tường đến bên cạnh cô, Diệp Chiêu đưa chồng sách qua, “giúp tôi để lên bàn nha. Cảm ơn.”

Tằng Tường chần chờ, từ trước tới giờ, cậu giúp người yếu thế thì có, nhưng không có bốn chữ “bình dị gần gũi” như thế này, thế nhưng tay cậu lại không khống chế được mà đưa ra, vững vàng bê được chồng sách mới.

Ngay sau đó trơ mắt nhìn Diệp Chiêu một đường chạy chậm vào văn phòng.

Khỉ Ốm và Béo Đôn trao đổi ánh mắt, “chắc chắn là bị trúng tà rồi.”

Khỉ Ốm căm giận bất bình mà thốt ra ba chữ: “Có yêu khí!”

“Rõ ràng là nhìn ngây thơ như vậy mà.” Hai ông bạn già nghĩ trăm lần không ra.

Trong văn phòng, thầy Chu kêu Diệp Chiêu vào là muốn nói cho cô hiểu tình huống bây giờ.

Nếu Diệp Chiêu là một hạt giống tốt thì bọn họ chắc chắn sẽ bồi dưỡng thêm, đừng nói Thanh Bắc, không chừng có thể thi đậu Trung Đại, phá kỷ lục trường học.

“Về sau các thầy cô có khả năng sẽ mở một lớp chuyên bổ túc cho các bạn có thành tích tốt nhưng muốn nâng cao thành tích các môn học lệch vào cuối tuần. Ngoại ngữ, sinh học, hóa học, vật lý, em có thành tích cao ở môn nào. yếu môn nào để bổ sung vào danh sách?”

Diệp Chiêu không muốn tham gia học bổ túc, cô cười khiêm tốn: “Thầy Chu, văn học và khoa học tự nhiên của em khá tốt, em không học lệch môn nào.”

Không học lệch! Nói một cách tự tin như vậy làm cho thầy Chu cũng sôi trào nhiệt huyết.

“Như vậy hai ngày sau sẽ tiến hành kiểm tra toàn khoa lần thứ nhất, đến lúc đó sẽ xem xét thành tích của em.”

Diệp Chiêu tỏ vẻ không thành vấn đề.

“Thầy Chu, về việc học bổ túc này em có thể không tham không?”

“Vì sao vậy?”

“Em có việc bận……Em không học bổ túc, thì có thể……” Diệp Chiêu hơi xấu hổ, “Có thể rút lại học phí được không ạ?”

Thầy Chu nhìn biểu cảm khó xử của Diệp Chiêu, không khỏi hỏi: “Gia đình khó khăn?”

“Có hơi khó khăn.” Diệp Chiêu gật đầu.

Sáng nay đã có người kể chi tiết mối quan hệ giữa Diệp Chiêu và Bạch Lộ cho ông nghe, cha Diệp Chiêu không phải rất giàu có sao? Vì sao muốn lấy lại phí học bù?

Mẹ thầy Chu qua đời sớm, ông sống với mẹ kế mà lớn lên, khi còn nhỏ cũng chịu nhiều khổ cực, nên có thể lý giải “có mẹ kế thì có cha dượng”,  thở dài.

Trường trung học Dục Tân có thể miễn giảm học phí cho gia đình có hoàn cảnh khó khăn, nhưng điều kiện kinh tế nhà Diệp Chiêu rất tốt, cô không phù hợp với yêu cầu.

“Em có muốn thương lượng lại với gia đình không? Nếu muốn thì thầy Chu sẽ nói chuyện với cha em.”

“Không cần không cần, cha em không quan tâm chuyện của em.

Quả nhiên là chuyện học tập của con gái cũng không quan tâm, sao có thể gọi là cha ruột được!

Tuy là Bạch Lộ vô tội nhưng mà cô ta là người được hưởng lợi, thầy Chu lén lút nghiêng cán cân từ phía Bạch Lộ sang Diệp Chiêu.

Diệp Chiêu không biết thầy Chu suy nghĩ cái gì, cô chỉ hi vọng có thể tiết kiệm thời gian của cánh cửa, thời gian hai bên cánh cửa đối với cô chính là sinh mệnh.

“Tham gia kiểm tra xong, phí học bù tạm thời thầy không tới, có được không?”

Thầy Chu bất đắc dĩ: “Chờ xem thành tích của em như thế nào, nếu thật sự không học lệch thì cứ tùy vào em.”

“Cảm ơn thầy.”

Lúc Diệp Chiêu ra ngoài, vừa vặn Bạch Lộ tiến vào, cô ta tới tìm thầy Chu muốn lấy giấy đăng ký danh sách thi đấu môn  lý tổng hợp.

Thầy Chu dọn dẹp lại mặt bàn, ông  nhìn Bạch Lộ, lúc trưa còn cảm thấy hơi khó xử, giờ phút này đã không còn do dự.

“Bạch Lộ, lúc trưa các thầy cô có bàn bạc, vì lý do công bằng nên sẽ chọn học sinh có thành tích cao nhất trong lần đầu kiểm tra tổng hợp toán lý hóa sinh trong trường chúng ta.”

Nụ cười trên mặt Bạch Lộ cứng lại, không phải nói là dành danh ngạch đó cho cô rồi sao? Liên quan đến Diệp Chiêu hả? Có phải cô ta tự đề cử, thầy cô sợ phiền phức nên mới quyết định dùng kết quả kiểm tra?

“Em chỉ cần giữ phong độ như vậy, lấy được hạng nhất không thành vấn đề.”

Bạch Lộ không thể không ngoan ngoãn gật đầu được: “Em đã biết.”

Sự việc phát triển không theo dự đoán của mọi người, hai ngày thứ ba thứ tư kiểm tra xong tiết tự học tối thứ tư liền có kết quả. Đợt kiểm tra lần này, xưa nay chưa từng có người trong lớp bọn họ lại giành được hạng nhất toàn khu.

Nghe nói, văn phòng cấp tổ sôi trào! Còn có giáo viên vì quá vui mà khóc lóc thảm thiết!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp