Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 15.1: Sôi trào.


3 tháng

trướctiếp

Sau khi tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên, Diệp Chiêu chạy nhanh xuống lầu, tìm được Tô Ứng Dân.

Tô Ứng Dân.

Tô Ứng Dân đứng bên đường cái hút thuốc, ông thấy Diệp Chiêu chạy tới thì vội giẫm tắt điếu thuốc, "Sao cháu biết chú ở đây đợi cháu? Tan học rồi sao?"

"Cháu đứng trên lầu nhìn thấy chú."

"Thế nào? Đã quen với trường mới chưa? Có bạn nào bắt nạt cháu không?"

"Cũng không tệ lắm." Diệp Chiêu thuận miệng đáp, cô đổi trường mới chỉ với một mong muốn duy nhất là cô có thể thi đại học. Còn bạn học như thế nào thì cô không thèm quan tâm tới.

Tô Ứng Dân lấy một cái túi giấy từ trong xe ra, bên trong là một hộp bánh tổ yển Tống Vinh và một hộp kẹo gừng cùng nhãn hiệu.

"Chú mang đồ ăn ngon từ Cảng phủ về cho cháu này."

Tống Vinh là nơi sau này Diệp Chiêu đào được xô vàng đầu tiên, muốn hợp tác với Cảng phủ mở ra hàng trăm cửa hàng bánh, cô mở hộp ra, lấy một viên kẹo gừng lên ăn, so với kẹo gừng khác thì có mùi hương độc đáo hơn  rất đặc biệt, khó trách có thể nổi tiếng nhất vùng.

"Ăn có ngon không?"

"Ngon ạ."

"Vì mua ở cửa hàng Tống Vinh nên phải xếp hàng gần nửa giờ." Lúc Tô Ứng dân cười rộ lên, nét mặt hiền từ như Đức phật Di Lặc.

"Cảm ơn chú Tô, chỉ có chú thương cháu thôi, cha cháu chả thèm quan tâm gì đến cháu. Buổi sáng cháu làm thủ tục chuyển trường cũng là dì Hà làm giúp." Diệp Chiêu cố ý không quan tâm Diệp Định Quốc.

"Cha cháu bận hơn chú với dì rất nhiều."

"Chú Tô, chú có thường xuyên đi Cảng phủ không?"

"Mỗi tháng đi một hai lần, hoặc có thể hơn."

"Vậy……chú có nghe tin tức gì của mẹ cháu không?"

Tô Ứng Dân vỗ vỗ bả vai Diệp Chiêu, "Vẫn còn nghĩ về chuyện của mẹ hả?"

Diệp Chiêu nhai kẹo gừng, nhíu mày, đá viên đá dưới chân, "Ngày đó ở ngoài văn phòng của chú, cháu có nghe chú và cha cháu nói chuyện."

"Chú nói cái gì cơ?" Tô Ứng Dân rõ ràng hơi khẩn trương.

Diệp Chiêu đẩy viên đá sang một bên, không trả lời.

Tô Ứng Dân xấu hổ cười cười: "Có phải cháu nghe được chú nói với cha cháu cô ấy chết thì cha phải có trách nhiệm với cháu, khuyên ông ấy đối xử tốt hơn với cháu đúng không?"

Diệp Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.

"Có một vài chuyện cha cháu không thể nói cho cháu được."

Học sinh tan học trên đường ngày càng nhiều, hoặc là tốp năm tốp ba mỗi nơi một nhóm, hoặc là đạp xe đi lại, bọn họ đứng dưới góc cây, nhường lại phần đường. #𝖙y𝖙novel.com

Diệp Chiêu ngẩng đầu thấy Bạch Lộ ngồi trên một chiếc taxi, trên xe hình như còn có Bạch Vân Liên, Bạch Vân Liên rõ ràng nhìn chằm chằm hướng này, cô làm bộ không thấy hướng mắt về chỗ khác.

"Cha cháu không nói, vậy chú có thể nói cho cháu không ạ?"

"Chú nói "cô ấy" ở đây không phải chỉ mẹ cháu mà là một người chị song sinh của cháu. Lúc trước cháu sinh một đôi song sinh."

"Song sinh?" Diệp Chiêu thật sự kinh ngạc, thông tin này trong truyện gốc không hề có.

*Trong tiếng Trung, ngôi thứ 3 số ít chỉ người nữ chỉ dùng chữ 她(Tā) không phân biệt rõ ràng như tiếng Việt nên Diệp Chiêu mới hiểu lầm ý của Tô Ứng Dân.

“Đúng vậy, cháu còn có một người chị song sinh nữa. Lúc ấy điều kiện quá kém, mẹ cháu sinh non mà cha cháu cũng không có kinh nghiệm nên không giữ  được chị cháu, vừa sinh ra không bao lâu thì mất."

Cha cô không có kinh nghiệm? Chẳng lẽ mẹ cô ở trên đảo Thiên Tuế lén sinh con?

"Mẹ cháu không phải sinh ở bệnh viện sao?"

"Cha mẹ cháu không đăng ký kết hôn. Mẹ cháu không muốn về thành phố, lén sinh con."

"Ở đảo Thiên Tuế ạ?"

"Cháu biết?" Tô Ứng Dân cười cười, "Cha đã nói cho cháu biết cháu được sinh sinh ra ở đảo Thiên Tuế đúng không?"

Diệp Chiêu hàm hồ trả lời, cô cũng không dám nói là mình đoán.

Lời nói hôm nay cũng giải đáp được một thắc mắc lớn của cô trong khoảng thời gian này, nếu không phải mẹ cô "chết", thì đối với cô đây tuyệt đối là một tin tức tốt. Tìm một người sống thì vẫn là dễ dàng hơn.

Tô Ứng Dân kêu cô lên xe cùng đi ăn cơm.

"Cháu không đi đâu, em gái cháu còn đang ở nhà chờ cháu."

"Quay về dẫn cả em cháu cùng đi luôn."

"Chúng cháu đóng cả tiền cơm cho bà chủ, nếu không báo trước thì chắc bà chủ đã làm cơm xong rồi. Cháu sợ bà ấy không vui."

Tô Ứng Dân cũng không miễn cưỡng: "Vậy cuối tuần dẫn cả em cháu đến nhà chú ăn cơm."

Diệp Chiêu cười gật đầu, "Chú Tô, chuyện học hành của em cháu…"

"À, chuyện học của em cháu chú đã nhờ người giúp, trường tiểu học Tằng Vi Ốc, khai giảng đến điền thông tin là được."

"Không cần những thủ tục khác sao?"

"Không cần."

Diệp Chiêu vẫn luôn lo lắng trường sẽ yêu cầu sổ hộ khẩu gì đó, làm không được còn phải về năn nỉ bác trai bác gái, bây giờ xem ra là cô đã lo lắng nhiều rồi.

"Để chú đưa cháu về."

Diệp Chiêu không muốn chú Tô đưa cô về, một là gần, hai là đường hẹp, ba là cô và người của cha bên kia cũng nên giữ khoảng cách.

"Không cần phiền đến chú Tô đâu, nhà trọ cũng gần với lại đường hẹp khó đi."

Diệp Chiêu nói, nghe thấy phía sau có tiếng gầm rú, quay đầu lại thì thấy Tằng Tường lái xe máy đến.

Đúng rồi, đi nhờ xe.

"A! Tằng Tường!" Diệp Chiêu kêu cậu một tiếng.

Tiếng gầm rú bên tai chạy như bay mà lướt qua.

Xấu hổ. Không biết Tằng Tường không nghe thấy hay đã nghe rồi mà vẫn không để ý đến cô.

Thất vọng tràn trề, lại thấy xe của Tằng Tường ngừng ở dưới bóng cây phía trước, Tằng Tường không quay đầu lại nhưng nhìn dáng vẻ là đang đợi cô.

Diệp Chiêu vội chào tạm biệt chú Tô, sau đó vừa đi vừa chạy tới chỗ xe máy.

Tô Ứng Dân mặt đầy khó hiểu, cô gái nhỏ mới đi học ngày đầu tiên sao lại chơi chung với một bạn nam được, lần thi đại học này sẽ tốt chứ?

"Đây là ai thế?"

"Con của chủ nhà. Tạm biệt chú Tô."

Chạy đến trước xe máy, chỉ thấy Tằng Tường quét mắt nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, biểu cảm có hơi quái dị.

Diệp Chiêu giờ mới nhận ra, cô đang mặc váy dài, mặc thế này mà ngồi trên xe máy……

Còn có hai người đàn ông ở đây.

Diệp Chiêu quay đầu lại nhìn Tô Ứng Dân, chú Tô còn đứng ở xa nhìn họ.

Mặc kệ. Váy của cô còn rất rộng 《thiên như hữu tình》 không phải nữ chính cũng mặc như thế ngồi lên xe nam chính hả?

Cô bước lên một bước rồi sải chân lên xe máy, động tác nhanh nhẹn, không mang theo bất kì một tia ngượng ngùng nào.

An tọa phía sau, sửa sang tà váy lại một chút, Diệp Chiêu nhìn chằm chằm mũ bảo hiểm của Tằng Tường, cô phát hiện mình không có, “Không đội mũ bảo hiểm chắc sẽ không sao đâu nhỉ?”

ở niên đại này chưa có quy định đi xe máy phải đội mũ bảo hiểm.

BKing không trả lời, chỉ nói: “Ngồi được.”

Ồ……Oành…..

Xe máy vững vàng chạy đi, tay Diệp Chiêu không có chỗ bám vào, cô cũng không muốn trực tiếp đặt tay lên người ta nên đành phải nắm chặt đằng sau yên xe máy.

“Chú ý an toàn!” Tô Ứng Dân ở sau lo lắng mà lớn tiếng nhắc nhở.

“Vâng ạ!”

Trời giữa trưa nắng gắt, có gió nhẹ nhưng cũng nóng hầm hập, Diệp Chiêu một tay bám vào sau yên xe, một tay cầm túi giấy che ánh mặt trời.

Đoạn đường phía trước có nhiều người qua lại, Tằng Tường thả chậm tốc độ, sau khi qua hết đoạn đường lại bắt đầu ồ…..ồ……tăng tốc, vừa tới chân núi, một trận gió thổi tới, thiếu chút nữa làm tốc tà váy của cô.

Diệp Chiêu sợ tới mức nhanh tay đè váy lại, hình ảnh có chút buồn cười, cô kêu to: “Tường ca, cậu lái chậm một chút nào nào.”

Tằng Tường đã quen đi với tốc độ thế này, vừa rồi tăng tốc cũng là theo thói quen nên cũng không bận tâm đến người ngồi sau mình, bỗng nhiên nghe thấy hình như Diệp Chiêu muốn nói gì với cậu, cậu mới nhanh tay phanh lại, ngờ đâu vì phanh quá gấp, cô gái ngồi sau bị đập vào lưng cậu.

Theo quán tính, cằm bị đập vào rồi đến ngực. Cú va chạm này làm Diệp Chiêu muốn hồn bay phách lạc, lửa giận nổi lên, không nhịn được đấm cậu một cái: “Cậu phanh nhanh như vậy làm gì!”

Một màn này vô tình lọt vào mắt Khỉ Ốm và Béo Đôn.

“Ôi đờ mờ!” Khỉ Ốm đang ngồi ăn cá viên bên đường chọt chọt Béo Đôn, “Tình huống gì đây!”

Béo Đôn há miệng to nhìn lên thì thấy hai người trên xe máy—

Tằng Tường bị đấm xong cũng không phản kháng, chỉ hít sâu một hơi, nhìn có vẻ không kiên nhẫn, nhưng giọng nói cực kì bình tĩnh: “Ngồi xong chưa?”

Diệp Chiêu lần nữa sửa sang lại, cũng không tức giận vỗ vỗ bả vai cậu: “Đi thôi.”

Nhìn xe máy chạy đi, Khỉ Ốm và Béo Đôn tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, Béo Đôn kết luận: “Nhất định anh Tường bị quỷ ám rồi.”

……

Trở lại nhà trọ, Diệp Chiêu xuống xe, đi trước vừa lột kẹo gừng vừa ăn, kẹo gừng này đúng là có một mùi hương làm người ta bị nghiện mà.

Tằng Tường dựng xe trong sân, đi theo phía sau, lúc lên lầu Diệp Chiêu hối hận vì lúc nãy đấm Tằng Tường: “Mời cậu ăn kẹo nè.”

“Tôi không ăn kẹo.”

“Ngon lắm đó.”

Kẹo gừng đưa tới bên miệng, mà vẫn không chịu ăn? Tằng Tường hơi do dự, đng định há miệng ngậm lấy thì đã nghe tiếng Tiểu Cầm ở trên lầu: “Anh chị đã về rồi ạ?”

Tiều Cầm nghe thấy tiếng xe máy liền chạy xuống.

“Không ăn thì thôi.”

Diệp Chiêu thấy lão đại không ăn, thu lại kẹo trên tay.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp