Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 10.1: Yêu ai yêu cả đường đi.


3 tháng

trướctiếp

Dưới cùng một mái hiên, lần đầu tiên bốn người cùng nhau ngồi ăn cơm chiều.

Dì Xảo chỉ chỉ thiếu niên ngồi đối diện Diệp Chiêu: “Đây là con trai của dì, Tằng Tường.”

Theo họ của mẹ sao? Diệp Chiêu đoán rằng họ cũng có khá nhiều chuyện cũ, có lẽ đây là gia đình đơn thân.

Diệp Chiêu chủ động giới thiệu bản thân và em gái: “Tôi tên là Diệp Chiêu, đây là em gái của tôi, Tiểu Cẩm.”

Dì Xảo mỉm cười nói: “Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ ăn cùng một bàn.”

Tằng Tường mí mắt rũ xuống, trong lòng đang suy nghĩ chuyện khác, sau khi bị mẹ đá một cước, cậu ta mới ngẩng đầu lên, đuôi mắt nhìn bọn họ một chút, cằm hơi hất lên coi như chào hỏi.

Diệp Chiêu rất hiểu tâm lý con trai ở độ tuổi này, họ thích giả vờ ngầu, cô không trách đối phương vô lễ, thật sự cô không trách cậu ta đâu.

Cô lịch sự cong miệng và không nói gì.

Đùi gà tam ly trên bàn không được chặt thành từng miếng nhỏ, dì Xảo đưa một cái cho Tiểu Cầm, một cái cho Diệp Chiêu: “Hãy nếm thử sở trường của dì Xảo, gà tam ly chính hiệu.”

Cậu con trai duy nhất Tằng Tường vốn quen ăn cơm một mình ở nhà bỗng phát hiện ra trái tim mẹ mình đã chứa thêm người khác.

Cậu ta nhìn về phía Diệp Chiêu một cái nhìn sắc lẹm.

Diệp Chiêu vốn cảm thấy hai chị em mình chia đôi chân gà là không thích hợp, đang định đem chân gà về cho dì Xảo thì chợt nhận ra ánh mắt lạnh lùng từ người đối diện! Cô vừa nói không trách đối phương, nhưng lập tức trợn mắt nhìn lại.

Dì Xảo đặt tay lên bát: “Này, đừng trả lại cho dì. Ăn nhanh đi nào.”

Tiểu Cầm còn nhỏ nhưng đã đọc hiểu ánh mắt của người khác, vội vàng lấy chân gà trong bát đưa cho Tằng Tường: “Anh trai, anh ăn đi.”

Diệp Chiêu lập tức đem cái đùi gà vốn muốn đưa cho dì Xảo bỏ vào chén của Tiểu Cầm.

Sắc mặt Tằng Tường càng thêm khó coi, cậu ta thèm quan tâm đến cái đùi gà này sao? Cậu ta đưa chân gà cho mẹ, lạnh lùng nói: “Con không muốn ăn.”

“Không ăn được thì đạp đổ.”, dì Xảo dỗi con trai xong, lập tức tươi cười nhìn về phía Diệp Chiêu: “Tiểu Chiêu, con không phải đi luyện thi hè sao?”

“Con vẫn chưa rõ lắm, thứ hai tuần tới đến trường sẽ tìm hiểu sau ạ.”

Về việc tham gia trường luyện thi, nếu có thể Diệp Chiêu chắc chắn sẽ không tham gia, một là vì tiết kiệm tiền, hai là tiết kiệm thời gian, trước khi hoàn thành ba nhiệm vụ, thời gian chính là mạng sống của cô. #𝖙y𝖙novel.com

Diệp Chiêu hỏi: “Trường trung học Dục Tân có bao nhiêu lớp khoa học?”

Cô vừa dứt lời, không khí liền như ngưng đọng lại.

Dì Xảo vội vàng giúp con trai mình và trả lời: "Chỉ có một lớp khoa học. Ba lớp văn học và một lớp khoa học. Đúng không, Tằng Tường?"

Tằng Tường trả lời: "Vâng."

Ồ, thì ra những năm gần đây có nhiều người theo học văn học hơn là khoa học.

Nếu chỉ có một lớp, xem ra cô và Tằng Tường sẽ là bạn cùng lớp?

Quả nhiên, dì Xảo mỉm cười và nói: “Từ nay hai đứa sẽ là bạn cùng lớp. Con có thành tích tốt, Tằng Tường lại bị điểm kém. Hai đứa vừa vặn bổ sung cho nhau.”

Không khí lại lần nữa đình trệ.

Bàn tay đang cầm đũa gắp cá của Tằng Tường dừng lại, một bộ sống không còn gì luyến tiếc, lại không ai chú ý đến.

Diệp Chiêu vốn nói không trách đối phương, cũng không tức giận. Nhưng vừa rồi bị đối phương nhìn có chút không vui, cô cố ý thoái thác nói: “Dì Xảo, nếu điểm số của cậu ấy thật sự quá… như vậy, con cũng không chắc có thể dạy cậu ấy được không, dù sao năng lực của con cũng có hạn.”

Lời cô nói ra gãi đúng chỗ ngứa của dì Xảo.

“Không sao đâu, dì đã nói rồi, không cần lo hết toàn bộ cho nó.” Nói xong, dì Xảo lập tức đi đến an ủi đứa con trai nhà mình: “Thành tích không tốt cũng không sao, Tiểu Chiêu sẽ giúp con bổ túc.”

Dì Xảo không cho con trai cơ hội mở miệng: “Con trai dì đánh nhau rất giỏi đó. Ngay cả giáo viên ở trường trung học Dục Tân cũng sợ nó. Sau này nếu ở trường có ai bắt nạt con, con cứ nói với nó.”

Chuyện đánh nhau giỏi, trước đây Diệp Chiêu đã từng được chứng kiến, cô cong môi cười: “Được ạ.”

Đùi gà kia rốt cuộc vẫn rơi vào chén của dì Xảo. Bà không ăn mà đem vào bếp, đem chặt thành nhiều khối nhỏ.

Trên bàn còn có một đĩa thức ăn của buổi trưa ăn còn dư lại, nhưng chỉ còn lại một miếng cuối cùng. Diệp Chiêu lấy đũa kẹp xuống, không ngờ vừa vặn có một đôi đũa cũng đưa tới.

Vậy nên, cảnh tượng bây giờ là hai đôi đũa cùng tranh giành một miếng đậu phụ.

Đũa của Diệp Chiêu ở bên trong, được đôi đũa của Tằng Tường kẹp lấy, hiển nhiên là cô là người gắp trước, không chịu nhượng bộ, đối phương cũng không phải người tốt nên hai người vẫn lâm vào thế giằng co.

Đột nhiên, bking chăm chú nhìn cô, Diệp Chiêu cũng nhận ra có gì đó không đúng...

Ah! Có cái gì đó trên vai cô.

Thứ đó lạnh cóng.

Cô không dám cử động, có quay mắt cũng không nhìn thấy vật gì trên vai mình.

Tiểu Cầm sợ đến mức thấp giọng nói: "Chị ơi! Rắn!"

Rắn? ! ! ! !

Diệp Chiêu lạnh dựng tóc gáy, toàn thân cảm thấy khó chịu.

"Suỵt!" Tằng Tường buông đũa xuống, bình tĩnh nghiêng người tới, Diệp Chiêu sợ đến nhắm mắt lại không dám nhìn.

Vật trên vai cô động đậy, Diệp Chiêu không khỏi hét lên một tiếng, bả vai cô căng thẳng, tay vô thức nắm lấy cánh tay trước mặt, như đang nắm lấy một cọng rơm cứu mạng.

Không sao cả, toàn thân Bking cứng đờ, đầu óc tê dại, chưa từng có người phụ nữ nào lại gần cậu ấy như vậy.

"Buông tay ra."

Diệp Chiêu tựa hồ không có nghe thấy, thanh âm căng thẳng: "Bắt được rắn rồi à?"

“Buông ra.” Cậu ấy gần như cứng đờ.

Lúc này Diệp Chiêu mới phản ứng lại, cô nhanh chóng buông tay ra, đồng thời lén lút mở mắt nhìn trộm.

Nhìn thấy trên tay Tằng Tường có một con đang giương nanh múa vuốt…, cậu ấy dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu con thằn lằn, đang xoa dịu hệt như một người cha yêu thương.

"Này, tại sao lại trốn thoát ra được? Mau nhốt nó lại, đừng để dọa người." Dì Xảo mang đùi gà chặt nhỏ đi ra, nhìn sắc mặt tái nhợt Diệp Chiêu, cười giải thích: "Đó là cục cưng của nhóc Tường nuôi, đừng sợ."

Sở thích của cậu ấy là... khá độc đáo.

Diệp Chiêu sửng sốt, nhưng lại xấu hổ không dám gắp miếng đậu phụ lên nữa.

Tằng Tường sau khi nhốt con thằn lằn trở lại, cậu thấy miếng đậu phụ vẫn còn trên đĩa, cậu giả vờ thản nhiên đẩy chiếc đĩa về phía cô, đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà cậu ấy có thể thực hiện.

Nhưng mà đáng tiếc Diệp Chiêu đang nói chuyện với mẹ cậu ta, không nhận thấy miếng đậu phụ đang ở gần mình.

Dì Xảo bỏ một nửa đùi gà đã cắt nhỏ vào bát của Diệp Chiêu, nửa còn lại đưa cho nhóc Tường: “Hai đứa ăn chung một cái đùi.”

"Cảm ơn dì Xảo."

“Khách sáo cái gì chứ.” Dì Xảo nhìn ba đứa nhỏ với vẻ hài lòng, không biết vì sao trong lòng lại vui vẻ cực kỳ, gắp miếng đậu phụ bỏ vào trong bát của mình rồi sau đó cắn một cái lại nhổ ra, “Ai ya, miếng đậu phụ này ôi quá.”

Món đậu hũ này cũng không còn ngon, ôi thiu thế nhưng cũng suýt gây ra một cuộc ẩu đả.

Ăn tối và tắm rửa xong, Diệp Chiêu nằm trên giường suy nghĩ, còn Tiểu Cầm thì đọc truyện tranh.

Diệp Chiêu gọi hệ thống hỏi ra: "Nếu mẹ của nguyên chủ không còn sống, thì tôi làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?"

Hệ thống: "Đương nhiên là ‘Sống phải thấy người thì chết sẽ phải thấy xác’."

Nếu người đã biến mất mười tám năm trước thực sự không còn sống, cô có thể đi đâu trên vùng đất rộng lớn của Trung Quốc để tìm bà ta?

Nếu thực sự chết trong một vụ tai nạn khi trốn đến Cảng Thành và bị vùi lấp dưới biển thì thi thể cũng đã biến mất từ ​​​​lâu.

Độ khó của nhiệm vụ có thể được nâng cấp ngay lập tức.

Cô thở dài thật sâu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp