Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 9.2: Bao nuôi nhãi con.


3 tháng

trướctiếp

Người phụ nữ mặt rỗ nhẹ nhàng cầu xin: “Không phải chúng ta không có tiền, mà là anh ấy không có ở nhà, lát nữa anh ấy về sẽ trả. Bà chủ, bà có thể bật nước và điện cho chúng tôi trước được không?”

"Khi thuê nhà, không nói sẽ mang theo tình nhân! Xui xẻo! Ngày mai nhanh chóng dọn đi! Đi ra ngoài, đừng có ở đây làm phiền tôi vào ngày nắng nóng như vậy."

Người phụ nữ mặt rỗ đã bị đuổi đi.

Dì Xảo thấy Diệp Chiêu quay lại, mồm miệng như súng liên thanh hỏi một loạt câu hỏi: "Cuối cùng thì con cũng về rồi à? Con đã đến gặp cha con để lấy tiền chưa? Hôm nay con có thể ký hợp đồng không?"

"Con đã đăng ký chứng minh nhân dân tạm thời và bây giờ có thể ký hợp đồng thuê nhà."

Diệp Chiêu đặt mì và trứng lên trên kệ bếp.

“Hôm nay con định ăn món này à?”

"Con muốn ăn thứ gì đó nhẹ nhàng một chút."

Tội nghiệp, Tằng Nhị Xảo im lặng lắc đầu.

"Con trực tiếp ký hợp đồng với dì đi. Những hợp đồng của mấy người khác thì dì sẽ để bà Anh béo ký."

Hai người ký hợp đồng trong phòng khách, hợp đồng được viết tay và đã được viết từ trước, Diệp Chiêu đưa chứng minh thư tạm thời cho dì Xảo, Tằng Nhị Xảo chỉ điền số chứng minh thư.

"Nơi đăng ký thường trú của con có phải ở thôn của bọn dì không? Tòa nhà ký túc xá của Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm... Cha con có làm việc ở Ngải Lâm không? Nếu con có thể chuyển nơi cư trú đã đăng ký của mình đến đây, công việc của cha con sẽ không tệ."

Diệp Chiêu mỉm cười đáp lại, Diệp Định Quốc không sống ở khu ký túc xá của Ngải Lâm, ông ta mua một căn nhà trong khu thương mại cao cấp nhất trong thôn, tuy nhiên, hộ khẩu của cô lại được đăng ký tại nhà máy và trong nhiều năm cũng không được thay đổi. #𝖙y𝖙novel.com

"Qua hai hôm rồi, hôm nay con có thể trả bao nhiêu?"

Diệp Chiêu lấy ra 60 tệ tiền mặt đã chuẩn bị sẵn để cọc tiền.

Dì Xảo đặt tờ tiền xuống dưới tờ giấy: "Con đã lấy được tiền từ cha chưa? Hay là con còn xấu hổ. Trẻ con phải biết khóc mới có sữa mà uống, không thể để cho bà mẹ kế của con được hưởng tiện nghi được."

Diệp Chiêu hơi nhướng mày: “Mẹ kế không sao cả, kẻ xấu chủ yếu là vẫn là cha của con, nếu ông ấy là người bình thường thì sao có thể bị mẹ kế dẫn đường được?”

“Cô bé đầu óc minh mẫn, có thể xử lý mọi việc rõ ràng. Nhân tiện, điện thoại ở nhà dì sẽ không khóa. Con có thể nghe điện thoại nhưng không thể gọi ra ngoài. Tiền gas, tiền điện, nước mỗi tháng sẽ được chia đều cho mỗi người, được chứ?”

Diệp Chiêu liếc nhìn những món ăn xa hoa trên bàn ở phòng bên cạnh, bao gồm đậu và thịt lợn, ba chén gà, cá mú hấp, khoai lang tỏi và đào năm ngón hầm trong súp xương lớn. Hai mẹ con bốn món một canh là người dân Quảng Đông điển hình có thể ăn mặc tồi tàn nhưng đồ ăn thì không được tồi tàn.

Diệp Chiêu người đã ăn đồ ăn nhanh được vài ngày, cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy những đồ ăn tự nấu.

“Ngày nào mọi người cũng nấu cơm như thể ăn tiệc, chị em con thì chỉ nấu mì, chia nhau tiền gas, điện nước… như vậy có thích hợp không ạ?”

"Ai ya! Đây là lần đầu tiên dì gặp được người so đo hơn cả dì! Vậy như này đi con có thể tự mua bình gas và tự kéo dây. Cô bé này quá tính toán! Con như vậy thì sau này sẽ rất khó kiếm được tiền lớn." Tằng Nhị Xảo kích động nói bằng tiếng phổ thông, càng nói càng quanh co, may mắn là Diệp Chiêu có thể hiểu được.

Diệp Chiêu ngây thơ cười, cô cũng không có biện hộ.

Tằng Nhị Xảo khó hiểu: "Sao con lại cười?"

"Dì Xảo, nếu không thì, bọn con ăn tối ở nhà dì nhé? Chúng con sẽ trả tiền. Dì có thể tính luôn cả tiền gas, tiền điện, nước. Con và em gái sẽ đến trường vào tháng 9, và khi quay về nhà chúng con cũng không có thời gian nấu ăn. Ngày nào cũng ăn đồ ăn nhanh ở ngoài khá mất vệ sinh.”

Chuyện này đúng là khiến Tằng Nhị Xảo ngạc nhiên, ban đầu dì ấy còn tưởng Diệp Chiêu sẽ đi làm trong nhà máy, nhưng lại không biết rằng cô vẫn còn đi học, dì ấy hỏi: "Con học trường nào?"

"Con đang học trung học Dục Tân, em gái con thì vẫn chưa quyết định."

"Con và nhóc Tường học cùng trường? Con học lớp mấy?"

"Con là học sinh cuối cấp."

"Thật trùng hợp, nó cũng là học sinh cuối cấp. Xã hội hay tự nhiên?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Tự nhiên."

"Ồ, thật trùng hợp! Vậy... điểm số của con có ổn không?"

“Con từng là người đứng đầu lớp.” Diệp Chiêu không hề khiêm tốn nói: “Bạn học đứng thứ hai trong lớp có tám gia sư ở nhà, nhưng cậu ta không thể đánh bại con.”

Đôi mắt của dì Xảo đột nhiên sáng lên, "Thật là tuyệt vời."

"Đều như nhau cả thôi ạ." Diệp Chiêu khiêm tốn cười, đem chủ đề trở lại, "Con cùng em gái ăn không nhiều, dì Xảo nấu gì cũng được, được không? Dì Xảo, người tốt bụng và lương thiện! Khi đến Thẩm Thành thì dì là người tốt bụng và xinh đẹp nhất mà con từng gặp.”

Miệng Diệp Chiêu ngọt như mật.

Dì Xảo “xinh đẹp và tốt bụng” được khen ngợi, mấu chốt nhất vẫn là cô bé học giỏi, liếc nhìn Diệp Chiêu và hỏi: “Con có thể trả cho dì bao nhiêu?”

Ở đây mọi thứ đều đắt đỏ, Diệp Chiêu đã tính toán, nếu cô và em gái ăn đồ ăn nhanh ở bên ngoài, mỗi ngày ít nhất phải tốn hai tệ, riêng chi phí ăn uống hàng tháng sẽ là 60 tệ, nếu có thể chi tiêu ít hơn cho việc nấu nướng thì cũng phải 30 tệ là đủ rồi, nhưng chắc chắn là không xa hoa bằng ăn ở nhà chủ nhà đâu.

Sau một lần tính toán đơn giản, cô có thể trả được bốn mươi hoặc năm mươi tệ.

Diệp Chiêu chưa kịp nói gì, dì Xảo đã đưa ra con số đầu tiên: “Cơm con ăn ở ngoài chỉ có 1hào2, còn cơm ăn ở nhà dì là 3 hào. Bây giờ giá cả tăng vọt, cái gì cũng đắt đỏ. Chúng ta mỗi ngày cũng cần đồ ăn ngon, hai người mỗi tháng sẽ tầm khoảng ba mươi tệ, xem có chấp nhận được không, rất rẻ rồi.”

Tốt quá, Diệp Chiêu đè nén hưng phấn, giả vờ do dự.

Thật ra dì Xảo tính rất rẻ, tính toán rất hợp lý, cũn không có ý định lấy tiền của cô.

 “Không phải con đẹp gái mà thành tích lại tốt sao, nếu con không được như thế, dì cũng không đồng ý cho con ăn cơm, con thấy đắt thì thôi đi.”

Diệp Chiêu cười toe toét, "Không đắt, không đắt! Được như thế còn mong gì hơn ạ."

"Nhưng dì có một điều kiện."

“Điều kiện gì ạ?"

"Con trai dì thành tích không tốt lắm, sau này con có thể dạy thêm cho nó được không?" Dì Xảo sợ Diệp Chiêu sẽ từ chối, "Dì sẽ trả cho con học phí."

Tính phí dạy kèm? Dạy thêm cho bking? Cô không có vấn đề gì, mấu chốt là đối phương có hợp tác hay không thôi.

"Con thì  không có vấn đề gì. Nhưng..."

Dì Xảo biết nỗi lo lắng của cô, vội vàng xua tay nói: "Yên tâm, con không cần phải cố ép nó quá đâu."

"Hả?"

"Ở đây người dân địa phương có câu nói có ý nghĩa là không suy nghĩ đến điểm số thì chắc chắn sẽ thay đổi tốt hơn.”

“Ồ, đúng là con không cố ép, nhưng con sẽ cố gắng hết sức.” Nói xong, Diệp Chiêu cảm thấy kỳ quái, bổ sung thêm: “Con sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu ấy nâng cao thành tích.”

Dì Xảo vui vẻ vỗ về Diệp Chiêu và nói: "Khó có khi hai chúng ta lại hợp ý nhau như vậy. Con thực sự đã tìm được chủ nhà phù hợp rồi."

"Đúng vậy." Ai nói người thuê nhà khó nói chuyện? Dì ấy tuy không xinh đẹp nhưng có tấm lòng nhân hậu. Diệp Chiêu tối nay không muốn ăn mì liền nhân cơ hội nói: "Vậy thì hợp đồng ăn cơm bắt đầu từ tối nay? Đồ ăn ngon quá, thèm quá.”

"Bắt đầu từ tối nay? Đồ ăn đủ, cơm cũng đủ."

Dì Xảo chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, con cá mú trên bàn của dì ấy có giá gần năm tệ, chẳng phải dì ấy đã bị lỗ nặng sao?

Nhưng trong lòng dì ấy lại có chút vui vẻ, tại sao lại vui thì dì ấy không thể giải thích được là vì sao.

Cô bé xinh xắn, mồm miệng ngọt ngào, quan trọng nhất là điểm cao, dì ấy rất hài lòng.

“Ăn đi, ăn đi.” Dì Xảo cất hợp đồng đi và hướng vào trong gọi: “Tường nhãi con à, đến giờ ăn rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp