Xuyên Nhanh: Cá Mặn Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

Bạc Nhu đi tới trước cửa điện to mà trong lòng buồn bực không thôi, cô đứng ở trước điện do dự một hồi lâu, không đợi cô chuẩn bị sẵn sàng thì cánh cửa trước mắt tự mình mở ra, một bộ quần áo thuần trắng xuất hiện ở trong tầm mắt của Bạc Nhu, cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngọc dung lạnh lùng như trích tiên*, như là ngọc thô trong hàn băng làm cho người ta có thể trông mà không thể chạm tới. 

*Tiên bị đầy xuống trần gian.

“Vào đi.” 

Bạc Nhu theo bước chân của nam tử đi vào trong điện, nhìn tay áo màu trắng của y tung bay theo bước chân, sau đó xoay người ngồi ở vị trí cao nói với cô: “Tâm pháp luyện đến tầng thứ mấy rồi?”

“Tầng thứ ba…” Bạc Nhu cúi đầu nhỏ giọng nói.

Thanh âm mềm mại nhỏ nhắn của thiếu nữ phiêu tán trong điện, sắc mặt của Thiều Vân Thâm không thay đổi tiếp tục hỏi: "Có gì không hiểu?" 

“Hồi chưởng môn, không có.” 

Thiều Vân Thâm gật đầu, sau đó nói với thiếu niên không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào: “Lục Cảnh Lăng, sau này mỗi ngày, ngươi hãy mang theo sư muội đi luyện kiếm cùng.” 

“Vâng, ta nghe sư phụ.” Lục Cảnh Lăng nhìn bóng lưng Bạc Nhu đáp. 

Thấy Lục Cảnh Lăng đồng ý, Thiều Vân Thâm lại nói với Bạc Nhu: "Mỗi ngày sau khi luyện kiếm xong thì đến điện tìm ta học tập tâm pháp." 

Lông mi của Bạc Nhu có chút run run khi nghe được những lời của sư phụ mình, cô cứng đầu đồng ứng: "Dạ, con biết rồi thưa chưởng môn." Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Chờ đến khi Bạc Nhu vất vả lắm mới đi ra ngoài và ɕảɷ ŧɦấყ bản thân như được sống lại thì đã trôi qua không ít thời gian, cô thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc Lục Cảnh Lăng lại nhìn thấy động tác nhỏ này của cô.

“Sư phụ nhìn qua quả thật có chút nghiêm khắc.” Lục Cảnh Lăng nghiêm mặt giải thích không ཞõ ཞàŋɠ. 

Tuy rằng thanh âm thiếu niên lãnh đạm nhưng Bạc Nhu cũng biết rằng hắn đang  an ủi mình, chỉ là cô không biết bản thân nên giải thích như thế nào mới phù hợp với hoàn cảnh. 

Cô không phải sợ chưởng môn mà là loại tư thái này của chưởng môn cực kỳ giống với ông chủ vạn ác đối đãi với nhân viên tiêu cực lười biếng, đặt ngươi dưới mí mắt theo dõi toàn phương diện với ánh nhìn lạnh lùng và gương mặt vô cảm khiến ngươi thường xuyên lo lắng đề phòng xem lỡ mình có làm sai chỗ nào không. 

Hơn nữa cô chính là một người qua đường, không cần phải để ý đến cô nhiều như vậy đâu.

Một người như cô vốn dĩ không sống nổi ba tập truyện, quan tâm làm gì cho mệt người ra. 

Thấy cô không trả lời, Lục Cảnh Lăng nghiêng mắt nhìn cô, sau đó liền thấy cô cúi đầu đi rất chậm, chỉ chốc lát đã kéo ra khoảng cách với hắn. 

Giống như không muốn nói chuyện với hắn, cũng giống như đang giữ khoảng cách nhất định.

Hắn nhớ tới lời Bạc Nhu nói với hắn hôm qua, lông mi đè thấp đồng tử thần sắc sâu thẳm tối tăm, sâu đến mức không thể nhìn thấy cảm xúc trong đó. 

Lục Cảnh Lăng đưa Bạc Nhu đến đài luyện kiếm, cầm lấy thanh kiếm gỗ đặt trên tay lắc lắc nói với cô: "Kiếm pháp thế nào?" 

Bạc Nhu nghĩ đến kiếm pháp mèo ba chân của mình cũng không ɕảɷ ŧɦấყ xấu hổ mà còn thập phần bảo thủ nhỏ giọng nói: "Hẳn là rất tốt đi." 

Lục Cảnh Lăng giương mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, sau đó đưa thanh kiếm gỗ trên tay cho Bạc Nhu, sau khi cô luống cuống tay chân tiếp nhận được thanh kiếm liền nói với cô: "Tấn công ta." 

Bạc Nhu cầm kiếm xông lên, trong mắt Lục Cảnh Lăng tất cả động tác của cô đều có sơ hở, vừa chậm rãi vừa mềm mại. 

Nhưng hắn không nói gì mà chỉ phối hợp với tốc độ của Bạc Nhu mà tránh kiếm đâm tới, thỉnh thoảng còn nói cho cô biết điểm phát lực và phương hướng dùng lực của kiếm.

Thời điểm ngón tay bị bao lấy, Bạc Nhu theo bản năng muốn buông kiếm ra nhưng rất nhanh liền bị nắm chặt lấy: "Chú ý vào kiếm." 

Bạc Nhu Nhu theo thanh âm nhìn qua biểu tình của thiếu niên, từ góc độ của cô thì không thể thấy toàn bộ, chỉ có thể nhìn thấy độ của sườn mặt Lục Cảnh Lăng, đôi mắt đen nhánh sắc bén ẩn dưới hàng mi dài cong vút, toàn bộ ánh nhìn đều hội tụ ở trên kiếm gỗ. 

Bộ dáng dạy vô cùng nghiêm túc. 

Chỉ là… Khoảng cách này có phải gần quá rồi không. 

Bạc Nhu phát hiện không biết từ lúc nào, tư thế này giống như cả người cô bị hắn ôm vào trong ngực vậy, tay trái của Lục Cảnh Lăng vòng qua bả vai cô đặt ở trên tay cầm kiếm, còn tay phải thì nắm lấy vai điều chỉnh tư thế cho cô. 

Hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ như có như không thoang thoảng chơi đùa trên cánh mũi của Lục Cảnh Lăng khiến hắn rất khó có thể bỏ qua, thiếu niên cố gắng kiềm chế đôi mắt của mình để chúng không dính lên người Bạc Nhu, nhưng không chỉ ánh mắt mà cả người hắn cũng bị ảnh hưởng bởi hương thơm trên người cô. 

“Hai người đang làm cái gì vậy!” Giọng nói của Bạch Niệm Niệm bỗng nhiên xuất hiện, Bạc Nhu sợ tới mức vội vội vàng vàng rụt cánh tay về, sau đó liền đứng ở một chỗ cách Lục Cảnh Lăng rất xa. 

“Sư tỷ, sư huynh đang dạy ta luyện kiếm.” 

Bạc Nhu ra sức  giải thích dù lời giải thích của cô ở trong mắt Bạch Niệm Niệm hết sức mờ nhạt, thậm chí nàng ta còn không nhìn cô lấy một cái, lời cô nói cũng không để vào tai. ( truyện trên app T𝕪T )

Bạch Niệm Niệm thấy được ánh mắt của vị sư huynh mà mình thương nhớ đang dồn lên người Bạc Nhu, nàng ta trực tiếp mở miệng nói mà trong lòng đã trầm xuống không ít: "Sư huynh, cuộc tỷ thí đệ tử mới một tháng sau bắt đầu, ta tiến cử Bạc Nhu." 

Cuộc tỷ thí của đệ tử giống như tên của nó vậy, là muốn các đại môn phái nhập môn trong vòng ba năm cử đệ tử nổi bật tham gia, điều kiện tham gia thì là cần sư huynh sư tỷ tiến cử. 

Bạch Niệm Niệm vốn không định làm như vậy, nhưng hôm nay, nàng ta nhất định phải khiến Bạc Nhu tham gia thi đấu. 

“Hồ nháo.” Lục Cảnh Lăng nhíu mày, hắn lạnh giọng nói: "Tâm pháp của sư muội không vững chắc, muội suy nghĩ làm sao lại để cho Bạc Nhu đi tham gia cuộc tỷ thí lần này." 

“Sư phụ đã đồng ý.” Bạch Niệm Niệm biết Lục Cảnh Lăng sẽ không đồng ý nên cố ý đi chào hỏi sư phụ trước.

Sư phụ luôn luôn thương nàng ta nhất nên yêu cầu này không thể không đáp ứng. 

Bạch Niệm Niệm quay qua phía Bạc Nhu im lặng không lên tiếng từ nãy đến giờ và nói: "Muội yên tâm, sư tỷ sẽ chiếu cố tốt cho muội, sẽ không để cho muội bị thương, thua cũng không có gì, muội cần đi để trải nghiệm và cọ xát, không thể dựa vào sư huynh, để huynh ấy bảo vệ muội cả đời được, đúng không?”

Bạc Nhu trầm mặc không nói gì, Lục Cảnh Lăng lạnh giọng trả lời: "Lát nữa ta sẽ hỏi sư phụ, bây giờ muội có thể đi rồi." 

“Sư huynh!” Bạch Niệm Niệm biết sư huynh tức giận, nhưng Bạc Nhu dựa vào cái gì mà được sư huynh để ý tới, cô chẳng qua chỉ là một người bình thường không có tiếng tăm gì, thiên phú lại không cao.  

Hệ thống: [Xin chú ý! Tiến độ công lược của nữ chính giảm 5%, tiến độ công lược hiện tại là 52%] 

Âm thanh vang trong đầu Bạc Nhu kéo hồn cô về với thực tại, mới đầu cô không nghe rõ, chờ đến khi tiêu hoá xong phần nội dung mà hệ thống vừa thông báo đến thì nội tâm liền hoá đá.

Cô làm nhiều nhiệm vụ như vậy, lần đầu tiên nghe nói thanh tiến độ công lược còn có thể lùi lại. 

Nhưng nguyên nhân là gì?

Bạc Nhu giương mắt nhìn Bạch Niệm Niệm lại phát hiện không biết cô đã biến mất từ lúc nào, Lục Cảnh Lăng đứng trước mắt sắc mặt thoạt nhìn cũng rất lạnh.

“Vì cái gì mà muội cứ để mặc Bạch Niệm Niệm khi dễ mình?” 

Ai cơ? 

Bạch Niệm Niệm á? 

Đó không gọi là khi dễ, đó gọi là áo cơm cha mẹ mà! 

Bạc Nhu không biết giải thích như thế nào, cho nên cô chỉ có thể yên lặng lui về phía sau một bước nhỏ giọng nói: "Huynh đừng quản." 

Giọng nói mang theo có chút tùy hứng rơi vào trong tai Lục Cảnh Lăng lại là một loại bảo vệ, cô vẫn lựa chọn đi đếm tiền, vẫn lựa chọn đứng về phía Bạch Niệm Niệm dù người ta đã bán cô.

“Nếu nàng ta đối tốt với muội thì sẽ không tiến cử muội tham gia tỷ thí.” 

Trong lòng Lục Cảnh Lăng sinh ra một cỗ lửa giận, điều này khiến giọng nói của hắn cũng nặng nề hơn rất nhiều. 

Lục Cảnh Lăng đột nhiên trở nên hung dữ khiến Bạc Nhu ɕảɷ ŧɦấყ không biết phải làm sao, cho nên cuối cùng chỉ có thể nhìn Lục Cảnh Lăng với gương mặt lạnh xoay người rời đi.  

Bên tai lại truyền đến âm thanh thanh thúy của hệ thống. 

[Xin chú ý! Tiến độ công lược của nữ chính giảm 10%, tiến độ hiện tại là 42%] 

Bạc Nhu bối rối, chuyện gì xảy ra vậy!

Chẳng lẽ tiến độ giảm xuống bởi vì cô và Lục Cảnh Lăng tiếp xúc quá nhiều?

Bạc Nhu nhớ lại, quả thật trong lần làm nhiệm vụ ở thế giới này, cô đã vô thức tiếp xúc với Lục Cảnh Lăng rất nhiều lần, như vậy không được, cô phải tác hợp cho Lục Cảnh Lăng và Bạch Niệm Niệm ở cùng một chỗ mới được. 

Bây giờ sửa chữa vẫn kịp, cô nhất định phải tạo cơ hội cho nữ chính Bạch Niệm Niệm. 

Bạc Nhu thu lại thanh kiếm gỗ mà Lục Cảnh Lăng bỏ lại, sau đó lại nghiêm túc luyện những chiêu thức mà Lục Cảnh Lăng dạy cho cô thật lâu, chờ tới khi mặt trời lặn về phía tây, ánh sáng mờ nhạt, cô mới dừng lại. 

Lúc này cô đã mệt tới mức mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc không thôi. 

Tố chất về thân thể của mấy loại diễn viên quần chúng như cô đều rất bình thường, tuy nói có thể dùng được nhưng ở trước mặt nhân vật chính thì chỉ là con tép, hơn nữa cũng là loại đặc biệt không thông suốt. 

Người khác phải dựa vào năm phần cố gắng cùng năm phần thiên phú mới có thể thành công, còn loại nhân vật người qua đường Giáp này phải dựa vào chín phần cố gắng và một phần may mắn thì may ra mới được để ý. 

Cô xoa xoa mồ hôi trên trán, nhấc chân đi về phía gian phòng của chưởng môn.

Cô cẩn thận từng li từng tí, chỉ là không nghĩ tới chuyện tay vừa chạm vào cửa đã mở ra. 

Người ngồi ở trên đài như hàn ngọc đang đả tọa, sau khi biết Bạc Nhu đến liền mở hai mắt nhìn, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ thở hồng hộc của cô liền hỏi: "Học được những gì rồi?" 

“Sư huynh dạy rất tốt, đáng tiếc đệ tử ngu dốt cũng không thể hiểu được.” 

Thiều Vân dừng một lát, sau đó mở miệng nói: "Chỗ nào không thể hiểu?”

Bạc Nhu nói cho Thiều Vân Thâm về vấn đề nội lực mà cô không thể lĩnh ngộ cùng điểm phát lực, Thiều Vân Thâm nghe xong liền đi xuống cầm lấy thanh kiếm gỗ đang bị cô nắm trong tay. 

“Nhìn kĩ.” 

Tiếng nói vừa dứt, hành động tiếp theo giống như một con rồng dũng mãnh đang thể hiện kỹ năng của mình. 

ཞõ ཞàŋɠ đây chỉ là những kiến thức cơ bản nhất nhưng vào tay Thiều Vân Thâm, dưới bộ quần áo trắng phiêu đãng, từng cử chỉ tuy có chút lạnh lùng nhưng vẫn lộng lẫy mang theo nét riêng.

Cho tới giờ, Bạc Nhu nằm mơ cũng không nghĩ tới chưởng môn sẽ đứng ra làm mẫu cho cô, hơn nữa y còn tỉ mỉ nói cho cô biết vị trí của nội lực trong đan điền ở đâu và sử dụng nó như thế nào, phát lực không thể dựa vào cổ tay mà phải dựa vào sức mạnh của bả vai. 

So với Lục Cảnh Lăng giảng giải còn tỉ mỉ hơn gấp mấy lần. 

“Ngươi thử xem.” Thiều Vân Thâm đưa thanh kiếm gỗ đưa cho Bạc Nhu, cô nhanh chóng tiếp nhận thanh kiếm, sau đó dựa theo những gì chưởng môn vừa nói một lần nữa khoa tay múa chân, quả nhiên hiệu quả so với vừa rồi cô luyện tốt hơn không chỉ một chút. 

“Cảm ơn chưởng môn!” Đôi mắt vui mừng của Bạc Nhu đều sáng lấp lánh, như là ngọc bích Hòa Điền* ngâm trong nước, vừa sáng vừa trơn. 

*Là một loại đá biến chất được hình thành do sự biến chất tiếp xúc của đá cẩm thạch giàu magie và đá magma axit trung bình,

Giọng nói của Bạc Nhu mềm mại ngọt ngào, quanh thân cô lại tỏa ra hương thơm thoang thoảng, như thể đây là lần đầu tiên Thiều Vân Thâm được nghe cô mở miệng nói chuyện, trong lòng y như bị thứ gì đó làm xáo trộn một chút. 

Rất nhỏ, rất nhẹ nhàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp