Xuyên Nhanh: Cá Mặn Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 4


2 tháng

trướctiếp

Lục Cảnh Lăng quay đầu lại nhìn thấy hình ảnh Bạc Nhu bị nam nhân mặc áo đỏ khinh bạc, nhìn thoáng qua thì thấy cô không chỉ không phản kháng mà còn để cho hắn ta tự nhiên ôm eo mình.  

Loại người này vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi, Bạc Nhu làm sao có thể tùy ý bị khi nhục như thế, chắc chắn là bị ép! 

Lục Cảnh Lăng lập tức vung trường kiếm bản mạng đâm về phía nam nhân kia.  

Không nghĩ tới nam nhân mặc áo đỏ kia nhìn cũng không nhìn, liếc mắt một cái đã có thể nghiêng đầu tránh thoát, sau đó còn để lại cho hắn ánh mắt ý vị thâm trường rồi ôm lấy thiếu nữ trong lòng chạy trốn thật xa. 

“Sư huynh!” 

Bạch Niệm Niệm giữ chặt Lục Cảnh Lăng đang muốn đuổi theo: "Không bằng chúng ta về núi bẩm báo với sư phụ trước, để sư phụ suy tính rồi hành động cũng không muộn. Huynh cứ tùy tiện đuổi theo như vậy, vạn nhất đó là một cái bẫy thì sao?" 

“Vậy muội trở về nói cho sư phụ, ta đuổi theo xem xét trước.” 

“Sư huynh!” 

Bạch Niệm Niệm không ngăn cản được, thấy Lục Cảnh Lăng đã cầm kiếm chạy được một đoạn xa, mọi người xung quanh nàng ta nhỏ giọng bàn luận chỉ trỏ, tất cả đều một bộ dáng ngạc nhiên. 

Bạch Niệm Niệm dậm chân: “Thật biết gây phiền toái cho người khác mà!”

Nàng ta nói xong, nhìn lên thì bóng dáng Lục Cảnh Lăng đã biến mất, thấy không còn cách nào liền tự mình trở về núi Già Lam trước. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Bạc Nhu bị nam nhân mặc áo đỏ mang vào một tòa lầu, sau khi buông cô ra, hắn ta an vị ở trên bàn ngồi uống rượu, thỉnh thoảng còn quay sang nhìn cô với ánh mắt sáng như sao. 

“Đây là mỹ nhân Yêu chủ mang đến?” Một giọng nói thô bạo đột nhiên vang lên, Bạc Nhu đi về phía trong liền thấy một nam nhân cường tráng cao lớn đứng cách cửa không xa, râu ria đầy mặt thoạt nhìn rất hung dữ.

“Đây là đệ tử của Thiều Vân Thâm?” Đại hán đánh giá Bạc Nhu vài lần, nhíu nhíu mày: "Chậc! Yếu như vậy sao?" 

“Không phải.” Người được gọi là Yêu chủ chính là nam nhân mặc áo đỏ, hắn ta giờ đây đang chống đầu nhìn Bạc Nhu, ống tay áo màu đỏ trượt xuống lộ ra cổ tay trắng noãn: "Đây là phu nhân của ta."

Đại hán kinh hãi: "Yêu chủ, ngài cho là thật." 

“Đương nhiên.”

Yêu chủ uống một hơi hết sạch rượu trong chén, sau đó liền phất phất tay áo đi đến trước mặt Bạc Nhu, dùng ngón trỏ nâng cằm của cô lên, hương rượu nhàn nhạt tinh khiết trong lúc nói chuyện thoát ra, điều đặc biệt là nam tử này uống rượu nhưng không hề có mùi hôi: "Nếu Thiều Vân Thâm chịu nhường nàng cho ta, thù của ta và y không phải không thể buông xuống, thậm chí còn dễ dàng hơn." 

Nam nhân trước mắt tướng mạo mê hoặc tinh xảo, mắt hình lá liễu thật dài, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên điểm thêm một chút ửng đỏ, da trắng môi hồng, trên người lại mặc thêm một bộ hồng y, bộ quần áo này càng tăng thêm khí chất mê hoặc của hắn ta. 

Kể cả người như nữ chính Bạch Niệm Niệm cũng không đẹp bằng nam nhân này. 

Giọng nói là đặc trưng của mỗi người, trừ một số thành phần đặc biệt, chính vì giọng nói không giống ai của nam nhân nên Bạc Nhu đã nhận ra được người thần bí áo đen lúc trước cũng là người này, Thiều Vân Thâm là sư phụ của Bạch Niệm Niệm, nói như vậy, bọn họ là muốn bắt Bạch Niệm Niệm? 

“Ngươi muốn bắt sư tỷ của ta?” Bạc Nhu hơi tránh khỏi ngón tay nam nhân, cô muốn cách xa tên này một chút, cách càng xa càng tốt. 

“Có cái gì thì hướng vào ta, đừng hòng động vào sư tỷ.” Bạc Nhu biết lúc này cô nên chọc giận đối phương, sau đó ở thời điểm Bạch Niệm Niệm đến liền anh dũng chịu chết, như thế vừa có thể bay khỏi thế gian này, vừa có thể đẩy sự tình đến cao trào, nhanh chóng chấm dứt nhiệm vụ. 

“Bảo bối, nàng nói cái gì vậy, làm sao ta có thể ác quỷ đến mức làm tổn thương nàng được chứ.” Hắn ta cười cười rồi đưa tay ra sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhu: "Bảo bối nói chuyện cũng thật dễ nghe, nói thêm vài câu đi." 

Thần sắc của hắn ta rất ôn nhu, chính vì ôn nhu nên Bạc Nhu mới ɕảɷ giác có gì đó không thích hợp. 

Thái độ của người này quá kỳ lạ, cô căn bản không ɕảɷ giác được một chút ɕảɷ giác tức giận nào từ phía hắn ta. 

“Gọi ta là A Nhiễm.” Giọng nói của nam tử nhẹ nhàng bay vào tai cô mang đến một chút tê dại, lỗ tai trong nháy mắt liền đỏ ửng. 

Bạc Nhu che lỗ tai nghiêng qua nhìn hắn: "Sư tỷ của ta sẽ tới cứu ta! Ngươi ngươi ngươi! Cách ta xa một chút." 

“Chuyện này không thể được.” 

Thấy thiếu nữ mở to đôi mắt trong veo như nước phòng bị nhìn mình, nam nhân biết hành vi khác thường của bản thân đã dọa đến cô. 

Nhưng cái quan trọng là hắn ta không khống chế được. 

Thậm chí trong đầu hắn ta còn đang rục rịch suy nghĩ muốn làm ra chuyện quá đáng hơn với cô. 

“Nếu nàng không gọi, ta sẽ hôn nàng đấy, đây chính là lựa chọn của nàng.”

Cô còn không có cơ hội nói chuyện! 

Bạc Nhu lui về phía sau một bước, nhưng không may là thân thể cô đã dán vào bức tường, trước mắt có một cánh tay đi ngang qua*, cổ tay áo màu đỏ rũ xuống ở trước mắt cô phiêu đãng lộ ra cánh tay màu trắng ngọc bên trong.

*Đây là từ thế dồn vào góc.

“Vậy…… Nàng đừng có trách ta.” 

Hắn ta nhìn chằm chằm cánh môi phấn nộn của thiếu nữ, sau đó nhanh chóng bắt lấy bàn tay chuẩn bị kháng cự của cô đặt ở trên tường, nhẹ nhàng tiến lên mút mút môi dưới của cô, đang chuẩn bị xâm nhập thì cửa sổ đột nhiên bị phá tạo nên một lỗ hổng lớn, trong song cửa sổ vỡ nát có một thanh trường kiếm bay thẳng tắp về phía hắn ta. 

Hắn ta nhíu mày đưa tay ôm Bạc Nhu để cô dựa vào trong ngực nhanh như chớp tránh thoát khỏi trường kiếm: "Hoá ra ta đã quá coi thường ngươi." 

Hơi thở của thiếu niên trước mắt nặng nề, nhất là khi nhìn thấy thiếu nữ đang ở trong lòng nam nhân mặc áo đỏ với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết đỏ bừng, ánh mắt càng lạnh như băng. 

“Buông sư muội ra.” Mũi kiếm của hắn điểm về phía người trước mặt, thanh kiếm trắng như tuyết theo chuyển động phát ra tiếng vù vù. 

“Chỉ dựa vào ngươi thì có nằm mơ cũng không đánh được lại ta, không ấy ngươi về gọi sư phụ ngươi tới đây đánh với ta thì ta còn ɕảɷ ŧɦấყ hứng thú đôi chút.” Yêu chủ ôm chặt bảo bối trong lòng không có hứng thú nói với thiếu niên trước mặt.  

Ây gu, thân thể của tiểu bảo bối thật mềm a, hắn ta lại dùng sức ôm thêm, sau đó liền thỏa mãn thở dài. 

“Cùng bọn họ ra vẻ đạo mạo làm người tốt đâu có hay, không bằng bảo bối theo ta đi Yêu Đô*, ta cho nàng tất cả bảo bối mà ta có.” 

Yêu chủ hơi hơi ngước mắt lên, lời nói mặc dù là nói với bảo bối trong lòng mình nhưng lại đưa cho Lục Cảnh Lăng một ánh mắt khiêu khích.

*Thành phố của Yêu.

Lục Cảnh Lăng không nói gì, cầm kiếm hoa trực tiếp xông lên. 

Yêu chủ căn bản không muốn đánh nhau với hắn, ngay cả thủ hạ ở cửa cũng lười không kêu, nghiêng người là có thể tránh khỏi trường kiếm nhanh như cắt của hắn. 

Chỉ là hắn ta không nghĩ tới ý chí chiến đấu của thiếu niên lại liên tiếp dâng lên, đúng là càng đánh càng mạnh. 

Yêu chủ ɕảɷ ŧɦấყ có chút phiền, đồng tử hắn ta lạnh lùng, một tia sát ý từ đáy mắt phóng thích ra. 

Nếu không phải sợ bản thân sẽ sợ dọa thiếu nữ mềm mại trong lòng thì hắn ta nhất định sẽ biến ngày hôm nay thành ngày giỗ năm sau của thiếu niên. 

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, cút ra xa một chút.” Sự kiên nhẫn của nam nhân đang dần tiến đến con số không, từ giọng nói cũng có thể cảm nhận được, nhưng động tác vuốt tóc lại không mất đi ɕảɷ giác nhẹ nhàng ôn nhu vốn có. 

Bạc Nhu đang chen vào giữa hai người ɕảɷ ŧɦấყ rất không được tự nhiên, sư tỷ mà cô chờ đợi nửa ngày ngàn vạn lần mong muốn được gặp vậy mà lại cũng không tới, lời nói của nam tử không có tí uy hiếp nào với Lục Cảnh Lăng, thiếu niên cứng đầu không chịu lui mà thay vào đó là từng bước từng bước tới gần hai người.

Cô có thể ɕảɷ giác được sự tức giận của người ôm cô đang dâng cao, mà chính cô cũng bị khí thế sắc bén của hai người này bức cho ngực khó thở. 

Lục Cảnh Lăng không lên tiếng chuẩn bị đâm tới, còn chưa kịp hành động thì đã nghe thấy trong không khí truyền đến tiếng ho khan nhẹ nhàng mềm mại của thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn kia trắng đến mức gần như trong suốt. 

Bạc Nhu ho khan xong một hồi thì ɕảɷ ŧɦấყ thoải mái rất nhiều, cô giương mắt lên mới phát hiện hai người kia đều đang bất động, ánh mắt đều đồng loạt dừng ở trên người cô.  ( truyện trên app T𝕪T )

Bạc Nhu run rẩy dưới ánh mắt chăm chú của hai người, cô vươn ngón tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo màu đỏ đang khoác bên hông mình: “Ngươi buông ta ra đi.” 

Người nọ dừng một chút, ngay lúc Bạc Nhu cho rằng nam nhân này sẽ không buông thì hắn ta lại nhẹ nhàng buông vòng eo của cô ra. 

“Ta sẽ không đi theo ngươi, ta muốn ở cùng một chỗ với sư tỷ.” Lúc này Bạc Nhu cũng không quên nâng giá trị của Bạch Niệm Niệm lên, tỏ vẻ quyết tâm thề sống thề chết ủng hộ nữ chính. 

“Nàng ta tốt như vậy sao?” Nam tử chua xót hỏi, muốn đem sư tỷ trong miệng cô giết chôn rễ cây cũng có. 

Nhưng nhìn sắc mặt tiểu bảo bối khó coi như vậy, có lẽ cũng không chịu nổi nội lực dao động quá lớn, còn nhiều thời gian, nếu cô muốn trở về vậy để cho cô......  

Hắn ta còn chưa nghĩ xong, đuôi mắt khẽ động, tầm mắt liếc về phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy một bộ quần áo thuần trắng.

Người nọ tựa hồ cũng nhận ra tầm mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta, sát ý lạnh như băng nhất thời đập vào mặt. 

“Yêu chủ, Thiều Vân Thâm đến rồi, lên không?” Đại hán cùng một số thủ hạ cung kính chờ đã lâu liếm liếm khóe môi, một bộ tùy tiện lúc nào cũng có thể làm một trận lớn. 

Tất nhiên bọn họ đã có chuẩn bị nên mới dám nói như thế, toàn bộ người trong tòa nhà này đều là của bọn họ, nếu thật sự đánh nhau thì ai sợ ai còn không biết đâu. 

Yêu chủ đưa tay tùy ý vẫy vẫy: "Không được, tiểu bảo bối của ta chịu không nổi cảnh đánh nhau." 

Đại hán ngay lập tức liền hiểu được lần này hợp lại mai phục coi như vô ích rồi.

Lúc trước Yêu chủ còn hăng hái chuẩn bị đi bắt cóc đệ tử của Thiều Vân Thâm, nói muốn mai phục bọn họ làm lớn một trận.  

Kết quả. 

Chỉ vậy thôi sao? 

Đây là bắt cóc một tiểu tổ tông về thì có. 

Không hiểu sao Bạc Nhu lại ɕảɷ ŧɦấყ ánh mắt đại hán nhìn cô có chút vặn vẹo, nhưng khi cô nhìn lại thì phát hiện gương mặt kia đã bị chòm râu che kín, đen đỏ đen đỏ lẫn lộn với nhau. 

Đại Hán, đừng nói, rất đáng yêu. 

“Phi Nhiễm.” Giọng nói lạnh như băng xuyên thấu vào màng tai mỗi người. 

“Đừng có gọi ta, ta không có hứng thú đánh nhau với ngươi.” Yêu chủ khoát khoát tay áo, với vẻ mặt không nỡ, hắn ta xoay người sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhu: "Bảo bối, nàng thật sự không đi theo ta sao?”

Bạc Nhu vội vàng lui về phía sau mấy bước với mong muốn rời khỏi tay nam nhân, nhưng cô không nghĩ bước chân mình quá kích động nên đã trực tiếp đụng vào lồng ngực phía sau, cô còn chưa kịp sờ cái ót thì đầu đã được một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa. 

Cô quay đầu liền nhìn thấy Lục Cảnh Lăng đang thu tay về. 

“Đi đường nhìn kỹ một chút.” Lục Cảnh Lăng lạnh nhạt nói. 

Dường như xoa đầu cô là một động tác rất bình thường, gương mặt hắn không có chút phản ứng nào. 

Phi Nhiễm thừa biết người này đang khiêu khích mình, khóe môi hắn ta khẽ nhếch lên, tính tình bạo ngược đang làm loạn trong lòng muốn được thoát ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Bạc Nhu đang quét về phía bên này, hắn ta lại có thể kìm nén mà nhẹ nhàng cười với với cô.

“Chúng ta sẽ gặp lại.” Phi Nhiễm nhẹ nhàng nói. 

Lần sau gặp lại, hắn ta nhất định sẽ không do dự mà bắt cô đi. 

Cho nên hãy chờ một chút đi, tiểu bảo bối.  

Hắn ta vừa dứt lời, thân thể liền giống như bị gió thổi mà biến mất tại chỗ, toàn bộ yêu khí trong toà lầu và những yêu quái vừa rồi đều không còn. 

Phảng phất như thể nơi này chưa từng có người vậy. 

Lục Cảnh Lăng thấy bọn họ đều biến mất cũng nhẹ nhàng thở ra, thân thể căng thẳng lúc này cũng được thả lỏng, hắn thu hồi thanh kiếm của mình, sau đó ôm lấy vòng eo mềm mại bay xuống lầu. 

Bạc Nhu còn chưa kịp phản ứng thì mũi chân đã chạm đất, trước mắt hiện lên một cái bóng, cô chợt nghe tiếng Bạch Niệm Niệm lo lắng hỏi: "Sư huynh, huynh có bị thương hay không? Đây chính là Yêu chủ Phi Nhiễm, sao huynh lại xúc động như vậy? Ta đã nói đi báo cho sư phụ trước để người ra quyết định nhưng huynh nhất định không nghe, huynh xem, không phải Bạc Nhu vẫn bình an vô sự hay sao, đến vết xước nhỏ cũng không có.”

Nói xong, nàng ta nhìn thấy vết máu trên cánh tay Lục Cảnh Lăng thì vội vàng hít một hơi nói: "Vết thương có phải đã nứt ra rồi không, để ta xem." 

“Không cần.” Lục Cảnh Lăng né tránh bàn tay của nàng ta rồi đi tới trước mặt người nam nhân áo trắng thấp giọng nói: "Sư phụ." 

Thiều Vân Thâm ừ một tiếng, tầm mắt nhìn về phía Bạc Nhu đang đứng ở phía xa xa, bởi vì cúi thấp đầu nên diện mạo của cô nhìn không quá ཞõ ཞàŋɠ, nhưng có thể cảm nhận được nội lực của cô yếu như lời Bạch Niệm Niệm nói. 

Bạc Nhu lại lui về phía sau vài bước cách bọn họ một khoảng xa, sau đó liền cúi đầu với ý muốn thu nhỏ ɕảɷ giác tồn tại của mình lại.

Sao cô còn chưa bay màu nhỉ, kỳ này người qua đường được sống lâu như vậy sao? 

Cô rất không hiểu. 

“Bạc Nhu.”

Bạc Nhu nghe được có người gọi mình cũng ngẩng đầu nhìn lại, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là trường bào trắng noãn, tiếp theo đó là khuôn mặt tiên nhân như viên ngọc thô nằm trong băng tuyết không ăn khói lửa, không nhiễm bụi trần. 

Tiên nhân dùng đôi mắt băng lam không hề có tình cảm nhìn cô, sau đó nói: “Từ nay về sau, mỗi ngày, ngươi hãy đến môn hạ của ta học tâm pháp, ta sẽ là người giám sát ngươi.” 

Bạc Nhu nghe lời này như sét đánh ngang tai, cô từ từ mở to hai mắt.  

Cái gì!! 

Thời gian bắt cá vui vẻ nhất của cô sẽ biến mất như vậy sao! 

Đừng mà!! 

Trời ơi!

Làm ơn buông tha cho người qua đường Giáp đáng thương này đi!  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp